Chương 50: Chung Hiểu Cần Say Rượu

Dương Đào chưa từng nghĩ đến, hôn môi lại kỳ diệu như vậy. Nàng trước kia đi học hay sau khi trưởng thành cũng từng hôn môi với người yêu, nhưng không có cảm giác làm cho người ta đê mê như vậy. Vừa rồi trong nháy mắt, nàng cảm giác cơ thể của mình đang bay trên không trung, tâm hồn càng lúc càng bay cao....

Dương Đào vỗ vỗ bộ ngực đang kịch liệt nhảy dựng, khiến đồi núi hùng vĩ rung rẩy.

"Trần Tự....Ngươi có độc phải không?"

Dương Đào lúc này còn tận hưởng loại cảm giác dư vị vừa rồi, mỗi lần hồi tưởng lại, nàng muốn ngừng cũng không đươc.

"Tại sao lại nói vậy?"

Trần Tự không rõ lắm, nói.

"Trên người của ngươi có phải xịt nước hoa...Nước hoa kích dục không?"?

Dương Đào dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào Trần Tự, trên mặt biểu lộ ta nhìn thấu ngươi rồi.

"Oan uổng quá! Trên đời làm sao có loại đồ vật này chứ?"

Trần Tự dở khóc dở cười, lắc đầu liên tục.

"Vậy sao ta vừa rồi..."

Dương Đào nghĩ đến hành động của bản thân, liền cảm giác trên mặt nóng lên, mắc cỡ chết đi được.'

"Cái này hẳn là cảm giác thăng hoa đến từ trong linh hồn, bởi vì cái gọi là, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm"

(Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say)

Trần Tự khé vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Đào, thắm thiết nói.

Dương Đào khẽ vuốt cằm, tựa hồ cũng đồng tình với lời nói của Trần Tự.

"Ngươi về sau sẽ đối tốt với ta chứ?"

Dương Đào cầm chặt bàn tay đang vuốt ve của Trần Tự, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.

"Nhất định, ngươi tốt như vậy, ta cầm vào tay còn sợ tan."

Trần Tự thâm tình nhìn Dương Đào, trong ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương.

Dương Đào dùng khuôn mặt cọ lấy tay Trần Tự, ngọt ngào cười nói: "Ừ, ta cũng vậy."

Trần Tự cùng Dương Đào sau khi xác nhận mối quan hệ xong, liền cùng nhau đi xem một bộ phim điện ảnh.

Bộ phim điện ảnh này là của Tinh Gia sản xuất < tiên lý kỳ duyên >, trong năm nay cũng được chiếu mấy lần rồi.

Trần Tự cùng Dương Đào lúc này đã là người yêu, tay trong tay, ngồi cùng một chỗ, lần nữa thưởng thức bộ phim này.

Đều nói nữ nhân hay cảm động, coi như người đã xem bộ phim này vô số lần, cũng sẽ vì Chí Tôn Bảo cùng Tử Hà Tiên Tử mà rơi nước mắt.

"Nếu như ngươi là Tề Thiên Đại Thánh, vậy ngươi sẽ làm gì? Chọn ở lại với Tử Hà hay đi Tây Thiên lấy kinh?"

Ánh mắt Dương Đào đỏ lên, Trần Tự nhìn thấy mà không khỏi thương tâm.

Trần Tự ôn nhu dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhu tình nói: "Nếu như ngươi là Tử Hà Tiên Tử, ta đây sẽ không làm Tề Thiên Đại Thánh nữa. Chỉ có mất đi Tử Hà Tiên Tử, Tề Thiên Đại Thánh mới là Tề Thiên Đại Thánh, Mà ta, chỉ muốn làm Chí Tôn Bảo bên cạnh Tử Hà Tiên Tử.

Dương Đào nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng đánh vào ngực Trần Tự, nói: "Ngươi thật xấu, chỉ biết dỗ dành ta."

Trần Tự cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Dương Đào, nhu hoa hôn lấy bàn tay của nàng, nhỏ giọng nói:" Vậy ngươi yêu thích Chi Tôn Bảo hơn?"

"Ừ!" Dương Đào hạnh phúc gật đầu.

'Nếu như là tinh yêu, ta hy vọng một đời một kiếp! Nếu như là giấc mộng, ta hy vọng mình sẽ mãi không tỉnh lại!' Dương Đào nhắm mắt, cầu nguyện nói.

Sau khi xem xong bộ phim, Trần Tự cùng Dương Đào đi ăn một bữa cơm, sau đó lái xe đưa nàng về nhà.

Dương Đào ở Thượng Hải thuê phòng, phòng ở không lớn, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Thế nhưng tuy vậy, nàng cũng rất thỏa mãn.

So với dự đoán của Trần Tự thì không giống nhau, phòng của Dương Đào vô cùng sạch sẽ gọn gàng, tối thiểu nhất so với phòng của hắn còn sạch hơn. Tuy phòng khách nhỏ hơn một chút, nhưng lại rất ấm áp.

Đơn giản ngồi một lát, Trần Tự liền bị Dương Đào đuổi đi. Dùng lời của Đào tử mà nói, chính là sợ nhất thời giữ không nổi, làm ra sự tình hối hận.

Trần Tự cười cười, ôm cổ Dương Đào, hôn sâu một cái, sau đó mới lưu luyến rời đi.

Sau khi về nhà, Trần Tự nhắn tin bình an cho Dương Đào, sau đó cùng Lâm Duẫn Nhi ở Seoul trò chuyện một chút, hắn bây giờ có cảm giác rất phức tạp với Duẫn Nhi, hắn cũng không xác định hai người...có khả năng hay không, dù sao biến số có nhiều lắm.

Sau đó, SNSD Từ Hiên cũng nhắn tin tới, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Trần Tự vẫn trò chuyện với nàng. Hai người chủ yếu nói về chương trình, cũng không nói chuyện riêng.

Làm cho Trần Tự có cảm giác quái dị chính là, Cố Giai gần đây luôn tìm hắn nói chuyện phiếm. Tuy rằng hắn đối với Cố Giai cũng có cảm giác đặc biệt, nhưng mà, ai bảo nàng có chồng rồi, vấn đề nguyên tắc, Trần Tự không muốn phá hư, cái này vì tốt cho Cố Giai, cũng vì tốt cho mình.

Trần Tự ứng phó xong mấy nữ nhân, cũng đã là mười một giơ đêm. Đang lúc chuẩn bị đi nghỉ ngơi, cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa.

Ngoài cửa, Chung Hiểu Cần say khướt xuất hiện trước cửa nhà Trần Tự.

Ánh mắt nàng lờ đờ, mê ly, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa mở cửa.

Khi nàng thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng đem được chìa khóa cắn vào, lại phát hiện không thể mở ra.

"Trần Tự, Trần Tự, cái tên hỗn đản này, ngươi, nấc, ngươi, ngươi sao lại không mở cửa. Không biết....Không biết ta về rồi sao? Lăn lộn...Hỗn đản Trần Tự."'

Chung Hiểu Cần vừa mứng, vừa đập cửa, không đầy một lát, liền ngã trên mặt đất, dựa vào trên cửa không đứng đậy nổi.

"Hỗn đản Trần Tự..."

Chung Hiểu Cần mấy lần muốn đứng lên, nhưng thân thể nàng mềm mại vô lực, nàng thử nhiều lần để không được.

Trong phòng, Trần Tự nghe được động tĩnh, mở cửa nhìn qua, phát hiện Chung Hiểu Cần ngã trước cửa nhà.

"Chung Hiểu Cần? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Trần Tự giật mình hỏi.

"Trần Tự....Tên hỗn đản..."

Chung Hiểu Cần không cho ra đáp án, vẫn còn nói lời say.

Trần Tự ngồi xuống bên cạnh Chung Hiểu Cần, vỗ vỗ khuôn mặt của nàng: "Chung Hiểu Cần, ngươi tỉnh lại đi, Chung Hiểu Cần?"

Chung Hiểu Cần nhắm chặt hai mắt, chỉ có trong miệng lẩm bẩm mắng Trần Tự mà thôi.

"Một nữ hài mà lại dám uống say như vậy?" Trần Tự nhíu mày nói.

Hắn không đồng ý cho nữ tử uống say, vì chuyện này rất nguy hiểm.

Trong nước tuy rằng an toàn, nhưng người bí quá hóa liều cũng không ít. Đem an toàn bản thân của mình ký thác vào đạo đức cùng pháp luật, đây đối với người nhà không chịu trách nhiệm.

"Ài."

Trần Tự thở dài, đem Chung Hiểu Cần ôm vào trong phòng.

So với mấy tháng trước, Chung Hiểu Cần gầy đi không ít.

Trần Tự đem nàng ôm đến ghế salon, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho Chung phụ Chung mẫu, kết quả một bên tắt máy, một bên đường dây bận.

Trần Tự có chút rầu rĩ, vợ cũ đêm hôm khuya khoắt tới nhà mình, chuyện này ngoài đời xảy ra chưa nhỉ? Giờ phải làm sao a, gọi cho cha mẹ nàng thì không được, gọi điện cho Cố Giai cùng Vương Mạn Ny? Chuyện này giải thích sao đây, hơn nữa cũng làm phiền người khác, đem nàng đưa tới khách sạn...Vậy thì không bằng để lại nhà hắn đi.

"Chung Hiểu Cần à, Chung Hiểu Cần, ngươi với ta đều ly hôn rồi, sao ngươi còn đến nhà của ta làm gì?" Trần Tự thầm nói.

Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, đem Chung Hiểu Cần ôm vào phòng ngủ của mình, dùng khăn ước lau mặt cho nàng, sau đó cởi áo khoác cùng giày cót gót trên người.

Về phần áo quần bên trong, hắn đương nhiên sẽ không động tới, bằng không Chung Hiểu Cần mà lên gối, hắn chịu không nổi a.

Để cho Chung Hiểu Cần ngủ trong phòng, Trần Tự tự nhiên không thể ngủ tiếp được rồi, chỉ có thể ở trên ghế salon đánh một giấc.

Đang lúc chuẩn bị ra ngoài, tay của hắn liền bị nắm chặt lại. Hắn nhìn lại, hóa ra trong lúc ngủ mơ Chung Hiểu Cần vô ý cầm chặt tay hắn.'

"Trần Tự, Trần Tự..." Chung Hiểu Cần thì thào lẩm bẩm.

Thời điểm Trần Tự còn tưởng nàng tính mắng hắn, Chung Hiểu Cần nói mớ tiếp: "Trần Tự, ngươi đừng đi....Đừng bỏ ta lại, hu hu....Ta sai rồi...Đừng đi.....Đừng đi..."

Nội tâm vốn bình tĩnh của Trần Tự, không khỏi nổi lên gơn sóng.

Chuyện đã qua, còn dây dưa lại lẫn nhau, làm thế nào đây?

Trần Tự nhẹ nhàng rút tay của mình ra, vì Chung Hiểu Cần đắp kín mền, nhẹ nhàng nói: "Hảo hảo ngủ đi, ngủ một giấc liền quên hết quá khứ."

Trân Tự đi ra khỏi phòng ngủ, nghĩ đến chuyện trước kia xảy ra cùng Chung Hiểu Cần, không khỏi cười cười.

Rửa mặt xong, Trần Tự nằm lên trên ghế, nghĩ đến đủ thứ chuyện. Có nhiều thứ, chỉ khi mất đi, mới có thể biết quý trọng....

"A? Hành động của ta không phải Liếm Cẩu đi?" Trần Tự có chút hồ nghi nói.

"Có lẽ không tính, đây chỉ là bản tính thương hoa tiếc ngọc của nam tử hán đại trương phụ mà thôi, so vơi thè lưỡi ra liếm của Liếm Cho thì khác nhau đấy." Trần Tự tự an ủi lấy mình.