Caesar là KTV lớn số một số hai bản địa, nơi đây có rất nhiều đồ chơi, hơn nữa phần lớn người tới đây đều không tầm hường, không phải nơi khác có thể sánh được, bởi vậy rất nhiều kẻ có tiền tới đây thể hiện đẳng cấp.
Buổi tối, tòa nhà kiến trúc Caesar được đèn bao phủ vô cùng lộng lẫy, ban ngày bởi vì quá nóng, ở chỗ này khả năng cao không nhìn thấy muội tử nào lui tới, nhưng đợi đến ban đêm thì là một sự khác biệt lớn, mỹ nữ chân dài ở đây rất nhiều. Quả nhiên, đến mùa hè, tất cả mọi người đều 'sống về đêm'.
Tiến vào đại đường được dát vàng, liền có quản lý đi tới hỏi cần phục vụ gì. Trần Tự cùng Cố Giai hai người chỉ cần một phòng nhỏ, lấy phòng lớn hơn cũng vô dụng.
Quản lý đem IPAD đưa cho Trần Tự, hỏi thăm hắn muốn dùng gì, có thể gọi ở phía trên Ipad.
Trần Tự ở trên IPad lật xem một hồi, đều là rượu thường, không có gì đặc biệt.
Cuối cùng, Trần Tự điểm một phần ăn vặt, sau đó lại chọn mấy chai rượu ngọt, đây là vì Cố Giai chuẩn bị. Nàng uống không được rượu mạnh, rượu ngọt cũng rất tốt rồi.
"Tới đây hát là được rồi, gọi rượu làm gì, ngươi có phải có ý đồ xấu trong lòng không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Giai nổi giận nói.
"Không có, không có, ta chỉ gọi rượu ngọt cho ngươi a? Rượu này uống cả ngày cũng không say, so với nước ngọt thì không khác gì nhau." Trần Tự cười nói.
"Vậy cũng được." Cố Giai gật đầu nói.
"Bất quá, sao hôm nay ngươi lại muốn hẹn ta đi hát vậy?" Trần Tự đối với điều này có chút nghi hoặc.
"Gần đây áp lực thật lớn, muốn ca hát giảm bớt ưu sầu, chỉ đơn giản vậy thôi." Hai mắt Cố Giai lập lòe, nói.
Trần Tự đứng lên, đi đến chỗ chọn bài hát, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Cố Giai, ngươi muốn hát bài nào, ta chọn cho ngươi."
Cố Giai cởi áo khoác xuống, lộ ra dáng người uyển chuyển, đi đến bên cạnh Trần Tự, nhìn màn hình chọn ca khúc nói: "Để ta xem một chút."
Lúc này, Trần Tự gửi được mùi thơm từ bên cạnh, là nước hoa tản ra từ trên thân Cố Giia.
"Ừ, ta chọn mấy bài < Quay Lại > < Vũ Nương > < Nhật Bất Lạc > cùng < thịnh hạ đích quả thực > này đi." Cố Giai nói ra.
Một cỗ hơi nóng thổi tới bên tai Trần Tự, làm cho tâm hắn muốn lay động. Cố Giai chỉ lo chọn ca khúc, hoàn toàn không để ý mặt mình sắp áp sát vào mặt Trần Tự.
"Hay để ta chọn cho ngươi mấy bài hát đi, < Đồng Thoại >, < Mười Năm > cùng < Đã Lâu Không Gặp >, < Vương Phi > được không. Ta đem thứ tự sắp xếp lại, mỗi người lần lượt hát một bài." Cố Giai sau khi chọn xong ca khúc, cười quay đầu nói.
Trần Tự vốn lẳng lặng nhìn Cố Giai, không nghĩ tới đột nhiên nàng lại quay sang, bờ môi hai người đụng phải một chỗ.
Bờ môi Cố Giai rất mềm mại, còn rất ấm. Tay phải của hắn chậm rãi từ phía sau ôm vòng eo Cố Giai, tay trái tức thì khẽ vuốt sau lưng nàng.
Cố Giai vô tình hôn phải Trần Tự, ánh mắt cũng dần mê ly, đến ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Một nụ hôn khoảng chừng hai ba phút đồng hồ, thẳng đến khi hô hấp của Cố Giai có chút dồn dập, mới dần dần phục hồi lại tinh thần. Nàng đẩy Trần Tự ra, lồng ngực phập phồng bất định, hơi thở hổn hển.
Trần Tự có chút tự trách, vừa rồi thật sự không nên làm, điều này làm hắn có chút xấu hổ.
"Cố Giai...." Trần Tự khẽ nói.
"Vừa rồi, vừa rồi...Chuyện vừa rồi ngươi phải quên đi, biết không?" Khuôn mặt nhỏ của Cố Giai nóng lên, khẽ cắn bờ môi.
"Hảo hảo, vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh, ta cái gì cũng không nhớ rõ." Trần Tự thở phào nhẹ nhõm nói.
Tuy rằng nói như thế, Trần Tự làm sao quên được. Hắn theo bản năng liếm liếm bờ môi dưới. Cố Giai thây được, mặt mày đều đỏ bừng, dậm chân nhỏ quay lại ghế salon ngồi xuống.
Trần Tự do dự một lát, vẫn ngồi xuống bên cạnh Cố Giai. Hắn đem mic đưa cho nàng, ca khúc đầu tiên sắp phát ra rồi.
Cố Giai cầm lấy mic, cố gắng quên đi ý loạn tinh mê hồi nãy, đem toàn lục tập trung vào bài hát.
Thanh âm của Cố Giai rất dễ nghe, một bài hát < Quay Lại > cảm giác mười phần, từ tiếng hát cho đến ánh mắt u buồn, càng khiến Trần Tự thêm mê mẩn.
Hát xong bài hát, hai tay Cố Giai nắm chặt lấy mic, ngón tay bất an đung đưa, nàng hơi có chút ngượng ngùng mà hỏi: "Ta hát thế nào, có được không?"
"Bốp Bốp."
Trần Tự vỗ tay khích lệ, nói: "Cố Giai, ngươi hát cũng quá dễ nghe đi, so với Jolin Thái Y Lâm còn dễ nghe hơn."
Tay phải Cố Giai che miệng, tay trái vén tóc, vừa cười vừa nói: "Ngươi từ lúc nào dẻo miệng như vậy, trình độ của ta thế nào ta còn không biết?"
Nở nụ cười, Cố Giai nhìn Trần Tự nói: "Trần Tự, đến lượt ngươi rồi, làm cho ta mở mang kiến thức thực lực ngươi đi chứ."
Ca khúc đầu tiên Cố Giai chọn cho Trần Tự là < Đồng Thoại >, là một ca khúc của Lương lão sư, là bài hát vô cùng kinh điển nhưng độ khó lại không lớn, vì vậy người đi KTV rất thích hát bài này.
"Ta đem bài hát < Đồng Thoại > này tặng cho Cố Giai, mong ước sinh hoạt sau này của nàng sẽ hạnh phuc vui vẻ, như là trong cổ tính vậy." Trần Tự cầm lấy mic nói.
Cố Giai đánh nhẹ một cái lên thân Trận Tự, cười duyên nói: "Chỉ có hai chúng ta, ngươi nói câu này cho ai nghe?" Lời tuy nói thế, nhưng nhìn ra, Cố Giai còn rất hưởng thụ đấy.
"Không nhớ bao lâu rồi không được nghe em kể với anh về những câu chuyện em thích..."
Từ lần trước hát ở quán bar xong, Trần Tự phát hiện trình độ ca hát của mình càng ngày càng cao, hiện tại mấy bài hát như < Đồng Thoại > có thể đơn giản hạ bút thành văn.
Giọng của Trần Tự rất tốt, trình độ hát tình ca rất cao, giọng hát có một loại ma lực, tuy bài hát bi thương, nhưng khi nghe hắn hát có thể cảm giác được sự ấm áp.
"Đến rồi đến rồi, đây chính là giọng hát mà ta muốn nghe." Nội tâm Cố Giai kích động không thôi.
Từ lần trước ở quán bar ngoài ý muốn nghe được Trần Tự ca hát, nàng liền đối với tiếng ca của Trần Tự nhớ mãi không quên, vô cùng hy vọng có thể để cho hắn hát cho nàng nghe lần nữa, không nghĩ tới lần này cuối cùng cũng có thể thỏa ước nguyện.
Lúc này Cố Giai xuất hiện một loại hạnh phúc khó hiểu, Hứa Huyễn Sơn lúc trước theo đuổi nàng cũng chưa bao giờ hát cho nàng nghe, hiện tại cuối cùng cũng có nam sinh vì nàng mà hát.
"Hiểu Cần, ta xin lỗi, chỉ lúc này thôi." Trong lòng Cố Giai thầm nói.
"Anh nguyện biến thành thiên sứ trong câu chuyện cổ tích của em
Trở thành thiên sứ mà em yêu tha thiết
Bảo vệ em bình yên trôi qua mỗi ngày
...."
Bài hát < Đồng Thoại > này có một loại đau buồn khó hiểu, biểu hiện ra tâm tư hâm mộ đơn thuần của người khác, rồi bị cuộc sống sinh hoạt đè ép không thở được, quên mất đi tâm nguyện hồn nhiên lúc trước.
Mà Trần Tự thông qua bài hát này, dùng hết tiềng lòng của mình, biểu hiện ra chỉ cần giữ vững tín niệm, tuyệt không buông bỏ, thì ước mơ nào cũng có thể thực hiện được, những kết thúc có hậu trong những câu chuyện cổ tích, mình chính là nhân vật chính trong đó.
Trần Tự một bên hát, một bên nhìn Cố Giai, phát hiện trong mắt nàng đã tràn đầy lệ quang, hắn nhu hòa dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của Cố Giai.