Sau khi chuyển khoản cho Cố Giai xong, Trần Tự lại nói chuyện với nàng một hồi, sau đó liền cáo từ rời đi.
Trần Tử trở lại xe, bất tri bất giác chạy đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Nếu như đã đến, vậy dứt khoát dạo chơi.
Tiến vào trung tâm thương mại, Trần Tự ở bốn phía vòng vòng. Trung tâm thương mai có rất nhiều nhãn hiệu nước ngoài, trong đó không thiếu xa xỉ phẩm đỉnh cấp.
Vốn Trần Tự cũng không để ý đến ăn mặc, nhưng nếu tối nay đã hẹn Cố Giai cùng đi KTV, lại nhìn một thân người mình còn chưa đến nghìn tệ, vẫn quyết định đi mua sắm một chút, thay đổi một bộ quần áo.
Trước kia tuy rằng Trần Tự không để ý đến ăn mặc của bản thân, nhưng đối với mốt thời thượng cũng biết, coi như không biết, cũng bị nữ đồng sự đài truyền hình hun đúc.
Nhãn hiệu nào thích hợp với nam sinh, giá cả thế nào, nhãn hiệu nào thích hợp với nữ sinh, xa hoa gọi cảm, những thứ này hắn đều biết rõ.
Đang nghĩ nên đi tới chỗ nào mua sắm, Trần Tự thấy được cửa hàng Armani, nếu như thấy được, hắn liền quyết định vào đây mua đồ, cũng không muốn đi nhiều.
“Tiên sinh, hoan nghênh giá lâm.”
Trần Tự mới bước vào cửa hàng, liền có tỷ tỷ bán hàng tới ân cần thăm hỏi.
Nữ nhân viên bán hàng này mặc một bộ đồ Tây Phục nữ tính, trên đùi là tất chân dài màu đen, vẻ mặt cũng không tệ, nhìn cũng rất thuận mắt đấy.
Không nghĩ tới nhân viên ở một cửa hàng cao cấp lại xinh đẹp như vậy, tuy rằng so với Cố Giai gần ba mươi còn kém đôi chút, nhưng mà trong trung tâm thương mại này, cũng có thể xếp mấy hạng đầu.
“Ta muốn mua một bộ quần áo, ngươi tự xem rồi lựa chọn đi.” Trần Tự muốn xem trình độ của nữ tiêu thụ trước mắt, nếu như ánh mắt không tệ, vậy liền mua, nếu mà tệ, vậy bản thân tự lựa chọn.
Hai mắt nhân viên sáng lên, ý thức mình đón được khách hàng lớn, nàng tươi cười dẫn Trần Tự tới khu trang phục.
“Tiên sinh, bộ đồ này thích hợp với khí chất của ngài, cái áo khoác này như bởi ngài mà sinh ra, thật sự rất thích hợp, cái quần này cũng là mẫu mới nhất...” Nữ nhân viên thao thao bất tuyệt, vì Trần Tự mà giới thiệu.
Trần Tự cảm thấy ánh mắt nữ tiêu thụ không tệ, liền gật đầu nói: “Không tệ, gói lại đi, lại tìm cho ta mấy bộ phù hợp.”
“Tốt, tiên sinh, xin chờ một lát, ta đem bộ đồ này đóng gói lại.” Nữ tiêu thụ nghe vậy cười đến mức nở hoa, chỉ có thể tiếp đón xong vị khách này, thành liền hoàn thành KPI của nửa tháng rồi.
Sau khi được nhân viên giới thiệu, Trần Tự mua thêm năm bộ quần áo nữa, đều là loại phù hợp với khí chất của hắn.
Những thứ khác như giày da, cà vạt, thắt lưng, ví tiền cùng kính mắt, đều được Trần Tự mua vài mẫu.
Thay đổi một thân trang phục, hình tượng của Trần Tự liền thay đổi. Vốn làn da càng ngày càng tốt, tuổi như trẻ lại hai ba hai bốn, hiện tại mặc vào một thân cao cấp, càng tôn thêm vẻ đẹp trai.
Nhìn mình trong gương, Trần Tự hài lòng nhẹ gật đầu, hắn đối với nữ nhân viên nói: “Tính tiền đi.”
“Tiên sinh, tổng cộng hết ba mươi tám van.” Nữ tiêu thụ nhìn Trần Tự anh tuấn trong gương, mặt đỏ rần, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt toát ra vẻ mọng nước.
“Quét thẻ.” Trần Tự đưa cho tiêu thụ một tấm thẻ đen.
“Tiên sinh, có thể thêm Wechat được không?” Nữ nhân viên xấu hổ nói.
Trần Tự cười cười không nói, không nói chính là ý muốn cự tuyệt.
Bị từ chối, sắc mặt tiêu thụ có chút không tốt lắm, nhưng vẫn cung kính đi theo Trần Tự phục vụ, nhìn Trần Tự rời đi, nàng vẫn không rời được mắt.
Trần Tự rời khỏi cửa hàng Armani, trực tiếp đi mua đồng hồ. Quần áo đều đã thay rồi, như vậy trên tay cũng không thể không có phụ kiện.
Đều nói dân chơi đều mau Rolex cùng Patek Philippe, vì vậy Trần Tự tránh hai nhãn hiệu này để tránh đụng hàng. Đồng hồ hắn chọn thuộc về nhãn hiệu Richard Mille, nếu không biết, còn tưởng loại đồng hồ này chỉ là đồng hồ điện tử bình thường, bởi vì ít người đeo, nên phù hợp với yêu cầu của hắn.
Ở trong cửa hàng Richard Mille dạo một vòng, Trần Tự chọn cả buổi, liền chọn loại đồng hộ mặt nạ (M52-06), giá cả không đắt, cũng chỉ hơn bốn triệu.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Tự nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay mình, không nghĩ tới cũng có lúc mình giống như nữ nhân, điên cuồng mua sắm.
Đem túi lớn túi nhỏ để vào trong cốp xe, Trần Tự lái xe về nhà, lúc này đã đến tối.
Trần Tự có chút đói bụng, do dự cả buổi, vẫn gọi điện cho Cố Giai.
Điện thoại kết nối, Trần Tự theo bản năng nhỏ giọng nói: “Alo, Cố Giai, ngươi bây giờ có đi được không?”
“Được a! Làm sao vậy?” Cố Giai nghi ngờ hỏi.
“Lão Hứa không có ở nhà sao?” Trần Tự có chút chột dạ.
Không biết thế nào, giọng nói của Cố Giai cũng nhỏ đi, nàng đè thấp tiếng nói: “Lão Hứa hôm nay ra ngoài gặp khách hàng, mấy ngày nay không về.”
“A, như vậy sao?” Trong nội tâm Trần Tự nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm chứ, hôm nay một ngày chưa được ăn cơm, hiện tại có chút đói bụng.” Trần Tự phát ra lời mời.
“Vậy được a, ngươi đợi ta thay quần áo.” Cố Giai do dự rồi nói.
“Vậy ta đi dón ngươi, ngươi thay xong quần áo gọi ta.” Hai người ước định xong, Trần Tự vui sướng cúp điện thoại.
“Kỳ quái, ta rõ ràng cùng Cố Giai thanh bạch, như thế nào lại giống như yêu đương vụng trộm vậy?” Trần Tự vì hành vi của bản thân mà buồn bược không thôi.
Trần Tự lắc đầu, đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu, bắt đầu lái xe tới dưới nhà Cố Giai.
“Quả thật nên đổi xe.” Trần Tự vỗ vỗ cái xe mà ba năm mình di chuyển, trong miệng lẩm bẩm nói.
Nói đến Cố Giai, lúc này đang vui vẻ thay quần áo. Nàng đứng trước tủ quần áo cả buổi, cuối cùng chọn ra một cái áo khoác màu trắng thuần, bên trong là một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, phía dưới là chiếc váy trắng quá đầu gối, đi vào tất chân màu đen lên tới tận đùi, chân mang giày cao gót màu đen.
Nhìn bản thân mình trước gương, Cố Giai cười cười, sau đó nói Trần Tỷ chiếu cố tốt con gái, cầm theo túi sách đi xuống lầu.”
“Alo, Trần Tự, ta thay xong đồ rồi, ngươi ở đâu?” Cố Giai gọi điện tới hỏi.
“Ta đã đến dưới chung cư nhà ngươi.” Trần Tự nói ra.
“Ok, chờ một lát.” Cố Giai nói xong, liền ngồi thang may xuống tầng một, đi ra khỏi tòa cao ốc.
Trần Tự nhìn vào tòa nhà chung cư, thấy nàng đi ra, liền bấm còi.
“Xấu hổ quá, cho ngươi đợi lâu rồi.” Cố Giai trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh.
“Cố Giai.”
Trần Tự đột nhiên nói ra.
“A?” Cố Giai nghi hoặc nhìn Trần Tự.
“Đêm nay ngươi rất xinh.” Trần Tự nhìn Cố Giai trang điểm vô cùng mê người.
“Cảm ơn.” Cố Giai có chút ngượng ngùng nói.
“Mà bộ đồ này ta chưa từng thấy ngươi mặc qua a.” Cố Giai đột nhiên hỏi.
“Ừ, mới mua.” Trần Tự một bên trả lời, một bên khởi động xe.
“A? Là Armani?” Cố Giai có chút kinh ngạc nói.
“Ngươi từ trước đến nay đều ăn mặc đơn giản, sao hôm nay lại mặc sang trọng như vậy?” Cố Giai tò mò hỏi.
“Ngươi cảm thấy vì sao?” Trần Tự không trả lời, hắn muốn Cố Giai tự mình suy nghĩ.
Cố Giai dường như ý thức được điều gì, khuôn mặt nàng đỏ lên, nói chuyện cũng không được thoải mái như cũ, mà có chút nhăn nhó nói: “Trần Tự, ngươi cũng biết, không được đâu...”
Trần Tự mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Cố Giai, ngữ khí vô cùng ôn nhu nói: “Ta biết mà, ngươi yên tâm”
Nghe vậy, biểu cảm Cố Giai có chút phức tạp, nhìn xem Trần Tự, đến cả Trần Tự sờ tay của nàng, nàng cũng không có để ý.