Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Suy đi tính lại, cuối cùng Dương Khoa cảm thấy vẫn là nhịn đau cắt thịt thì hơn.
Trò chơi không có một tác phẩm nào là thập toàn thập mỹ. Dù là đại tác AAA của các cự đầu thế giới cũ như EA, Blizzard, Ubisoft cho đến trò chơi hạng C của một người vô danh nào đó chế tác cũng thế, đều sẽ có khuyết điểm cần khắc phục cũng như ưu thế chưa khai phá tới cực hạn. Thế nên tính năng “nâng cấp hoặc cải tiến” này của hệ thống Btop nếu có thể thực hiện đúng như tên gọi của nó, sẽ là một sát chiêu cực kỳ đáng sợ của hắn!
Nhất là tại thời kỳ đầu lập nghiệp hắn chỉ có thể chạm tay tới những “siêu phẩm” tựa như trò chơi “Minesweeper” này.
Trò chơi này ở thế giới cũ có thể coi là không người không biết, thế nhưng sự thành công của nó có rất nhiều yếu tố liên quan trợ giúp. Trước hết, nó xuất phát trong thời kỳ phát triển máy tính còn sơ khai, khi mà con người không có nhiều lựa chọn trong việc giải trí. Vốn dĩ những người sáng lập thời đó rất khôn khéo lồng ghép trò chơi đi kèm với hệ điều hành, mong muốn trò chơi vừa có thể cung cấp chức năng giải trí vừa đóng vai trò công cụ để người sử dụng làm quen với thao tác dùng chuột cho thành thạo. Chẳng qua, trò chơi bất ngờ được người chơi hoan nghênh vượt xa dự kiến vì sự thú vị mà nó đem lại, khiến cho chức năng phía sau vô tình bị lu mờ.
Về lí do chính khiến người chơi hoan nghênh, chính là “Minesweeper” sở hữu cho mình tính gây nghiện cực mạnh.
Nó là một trò chợi tuy không quá mức “hại não” nhưng yêu cầu tư duy cơ bản là có, đồng thời nó còn ngầm biểu hiện tính ganh đua thông qua mức độ khó dễ cùng thời gian hoàn thành. Điều này thành công khơi dậy bản tính hiếu thắng của con người, do đó không khó hiểu khi có những người chơi có thể chơi trò chơi này lặp đi lặp lại quanh năm suốt tháng.
Ngươi dò 99 quả mìn thành công trong 4 phút? Ai nha, thực bi kịch, ta chỉ mất có 3 phút 59 giây.
Chính điều này là tác nhân then chốt giúp cho trò chơi cũ kỹ này một mực sống tới bây giờ, bởi lẽ chúng ta suy cho cùng vẫn luôn một mực truy cầu ước nguyện vấn đỉnh thiên hạ trong tim.
Cái gì? Đỉnh cao này đã bị người khác chiếm trước? Không sao, ta trèo lên một ngọn núi khác cao hơn là được.
Bên cạnh yếu tố gây nghiện, bản thân trò chơi mang rất nhiều giá trị hiện thực sâu xa đáng để người ta “suy ngẫm”. Chẳng hạn như chúng ta bắt đầu trò chơi bằng việc lật mở một ô bất kỳ rồi đi tới chiến thắng, trong đời thực cũng giống vậy, để đi tới thành công không nhất thiết chúng ta phải chạy cùng một vạch xuất phát, mà quan trọng nằm ở quá trình chúng ta đi. Đương nhiên nếu ngay từ khi xuất phát ngươi đã đụng đầu vào tường - giống như vừa lật ô đầu tiên đã dẫm phải mìn, vậy chỉ có thể nói một tiếng phi thường tiếc nuối.
Còn nữa, kiến thức là phi thường quý báu, nhưng kinh nghiệm mới là vô giá. Khi người chơi tập tành bước vào trò chơi, họ tỉ mẩn quan sát con số, sau đó không ngừng tính toán cắm cờ. Nhưng khi đã quen rồi họ có thể lật ô số một cách thành thạo, cắm cờ chính xác đâu ra đó mà không thèm dừng lại suy xét. Khi đó họ đã hình thành bản năng tự nhiên, xe nhẹ đường quen hoàn thành trò chơi. Điều này chắc chắn sẽ không xảy ra nếu họ không tự mình trải nghiệm mà chỉ nắm vững lý thuyết, cho dù nguyên lý của trò chơi không khó nắm bắt.
Tại thế giới cũ, “Minesweeper” xác thực rất thành công.
Thế nhưng tại thế giới này, khi mà nền công nghiệp trò chơi điện tử đã phát triển vượt bậc, bản thân lại chưa nắm được thị hiếu người chơi, Dương Khoa liệu có mấy phần nắm chắc trò chơi vẫn như cũ đạt được thành công? E là không được một phần.
Chắc chắn phải đầu tư nâng cấp, cải tiến trò chơi mới có thể thành công.
Dương Khoa biết, có một số việc ở trên đời, nếu muốn thành công buộc phải mạo hiểm, nhất là tự mình lập nghiệp càng là như vậy. Thế nhưng mạo hiểm chưa bao giờ đồng nghĩa với mù quáng.
Mạo hiểm, tiền đề là ngươi phải có chuẩn bị kỹ lưỡng, có thế mới mong có xác suất thành công. Tóm lại, hắn sẽ không đem nguyên bản trò chơi “Minesweeper” xuất thế.
Suy nghĩ thêm một hồi, Dương Khoa tổng kết hiện tại thiếu hụt lớn nhất của “Minesweeper” là không có hướng dẫn chơi. Người chơi mở ra trò chơi và cứ thế nhập cuộc, mà đây cũng là vấn nạn chung của dòng minigame thời kỳ sơ khai. Quần thể người chơi thời đó cũng rất rộng lượng bỏ qua vấn đề này, vì đơn giản là họ có rất ít lựa chọn.
Thế nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại thì không được.
Người chơi ở đây đã trải qua mấy chục năm được vô số trò chơi tẩy lễ, họ sẽ không chấp nhận một thứ sơ sài như vậy tung ra thị trường.
Khách hàng là Thượng đế, không phục vụ họ giống Thượng đế thì họ sẽ không còn là khách hàng.
Dương Khoa nhanh chóng gõ bàn phím, yêu cầu hệ thống bổ sung vài nét hướng dẫn trò chơi. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ cần đôi ba dòng thao tác cơ bản.
--- Cần tốn 3 điểm danh vọng, phải chăng thực hiện?
Xác nhận.
Hệ thống tiếp tục thông báo khấu trừ danh vọng thành công, sau đó lại thêm một đoạn thông tin bổ sung tràn vào trong đầu Dương Khoa.
Nhìn con số “1” oai vệ ở mục danh vọng còn lại, Dương Khoa bèn suy tính làm thế nào để tận dụng nốt sao cho thích đáng.
“Có!”
Dương Khoa đột nhiên nghĩ ra một chế độ chơi thú vị: “Hardcore”.
Danh từ này không mấy xa lạ nếu bạn là một fan thể loại RPG (Role-Playing Game - Dòng game nhập vai). “Hardcore” là một chế độ chơi mà khi lựa chọn người chơi chỉ có một cơ hội sống sót duy nhất!
Thất bại, đồng nghĩa với mọi thứ trôi theo dòng nước, bắt đầu lại từ đầu.
Tất nhiên, “Minesweeper” vốn là trò chơi làm lại từ đầu nếu thất bại, thế nên ý tưởng về chế độ “Hardcore” mà hắn nghĩ đến chỉ đơn giản là tăng độ khó cũng như gây áp lực cho người chơi mà thôi. Chơi trò chơi, nếu có một chút áp lực thêm vào sẽ kích thích người chơi tiếp tục phấn đấu, từ đó gia tăng tuổi thọ trò chơi.
Có sáng ý là phải thực hiện ngay, Dương Khoa tiếp tục gõ phím:
“Bổ sung chế độ mới: “Hardcore”. Quy tắc chế độ: đây là lựa chọn đi kèm 3 mức độ khó, tương ứng với mức độ đã chọn người chơi chỉ có 2, 5, 10 phút đồng hồ đếm ngược để hoàn thành trò chơi. Đồng thời thao tác cắm cờ sẽ bị vô hiệu hóa!”
Không được cắm cờ đánh dấu liệu có khó nhằn quá không?
Kệ.
Dù sao cũng không phải là hắn chơi. Với lại như vậy trò chơi mới thêm phần lý thú, không phải sao? (`∀´)Ψ
--- Cần tốn 1 điểm danh vọng, phải chăng thực hiện?
“Yes!”
Quá vừa vặn.
Tiếp nhận nốt đoạn thông tin cần thiết để chế tác trò chơi truyền vào trí não, Dương Khoa bấm nút tắt nguồn Btop. Danh vọng đã tụt về 0, chẳng còn gì hắn có thể thao tác trên hệ thống nữa. Như thế cũng tốt, đỡ phải bận tâm suy nghĩ thêm.
Cẩn thận cất lại chiếc Btop vào ngăn tủ rồi khóa lại, Dương Khoa bắt đầu cân nhắc triển khai kế hoạch chế tác trò chơi.
“Thu phí xem ra không thành rồi, có quá nhiều rào cản. Đăng tải miễn phí thực ra cũng không có vấn đề, tiền bạc có thể tạm chống đỡ một thời gian nữa. Mấu chốt bây giờ là làm sao tăng được danh vọng.”
Sao một hồi thao tác, Dương Khoa đã khám phá ra mấu chốt vận hành của hệ thống Btop: đó là khuyến khích hắn cày điểm danh vọng.
Danh vọng càng nhiều, vậy ngươi càng có thể đổi được đồ tốt. Mà đồ tốt tới tay thì ngươi mới có cơ hội kiếm lớn. Kiếm lớn rồi mới có thể hưởng thụ nhân sinh, tuần tự đường đi nước bước chính là như vậy.
“Xem ra vẫn phải sống kham khổ thêm một thời gian nữa.” Vỗ vỗ bụng Dương Khoa đứng dậy. Mẹ nó, dạ dày hắn đang lên tiếng kháng nghị!
...
----------
Chế tác một trò chơi mất bao nhiêu lâu?
Chúng ta không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, vì nó phụ thuộc quá nhiều vào đặc điểm của trò chơi cần chế tác. Thế nhưng có một điều chắc chắn là, trò chơi không thể được hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều.
“Vậy là xong?”
Dương Khoa buông chuột đờ đẫn nhìn màn hình, sau một buổi sáng đạt thành nhận thức chung và một buổi chiều ngồi cặm cụi bên laptop, hắn đã hoàn thành chế tác trò chơi “Minesweeper”.
TRÂU!
Được rồi, khoa học kỹ thuật ở cái thế giới này tiến bộ tới mức không thể nói lý. Chỉ với một chiếc laptop khác mà “Dương Khoa” tiền nhiệm để lại trong bọc hành lý, sử dụng một chương trình lập trình nền tảng hạch tâm cùng một phần mềm thiết kế đồ họa, âm thanh đơn giản miễn phí trên mạng, một trò chơi siêu nhẹ 3 MegaBytes nhanh chóng xuất thế.
Nguyên bản Dương Khoa còn đang cân nhắc thời gian chế tác sao cho cân đối, ai biết được vừa ngồi xuống gõ phím là câu lệnh tràn ra như thủy triều. Khi dạ dày lên tiếng kháng nghị lần thứ hai trong ngày cũng là lúc khâu chế tác trò chơi hoàn tất.
Ngắm nhìn thành quả một hồi, Dương Khoa vươn vai ngáp một cái lấy lại tinh thần rồi đóng lại laptop đứng dậy đi vào bếp. Chuyện quan trọng bây giờ là đi tìm thứ gì an ủi dạ dày của hắn, còn về chuyện tiến độ hoàn thành trò chơi có nhanh quá hay không thì hắn không để ý lắm. Với hoàn cảnh khó khăn hiện tại bây giờ, trò chơi chế tác xong sớm ngày nào càng đỡ ngày đấy, có gì mà phải bận tâm?