Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
--- Danh vọng: 788
--- Dung lượng đã sử dụng: 77,61 MegaBytes / 300 MegaBytes
Ngắm nhìn màn hình Btop, Dương Khoa đưa tay chống cằm suy tư.
Gần 800 điểm, khá dư dả để dùng chế tác trò chơi cộng thêm cả nâng cấp cải tiến. Có điều Dương Khoa phải cân nhắc vấn đề thời gian, từ bây giờ tới lúc hội chợ triển lãm diễn ra chỉ còn 3 tuần nữa. Trừ đi thời gian trù bị tổng kết, đăng ký thủ tục các thứ, nhiều lắm thì hắn có hơn 2 tuần chuẩn bị cho một trò chơi mới.
Tại sao phải là trò chơi mới? Bởi vì “Bejeweled” sẽ được công ty SmileIndie mang đến gian hàng trưng bày của họ năm nay, hơn nữa còn là trò chơi chủ đạo. Nghe đâu còn có cả nội dung thi thố gì đó rất kinh!
Dương Khoa tất nhiên có thể lựa chọn pha trộn vào đội ngũ SmileIndie, hắn tin chắc rằng mình chỉ cần mở lời ai nấy trong công ty đều giơ cả bốn chân tán đồng. Tuy nhiên so với đó hắn càng muốn ước lượng xem bản lĩnh của mình tới đâu khi đứng một mình một phương. Bởi vì đó chính là con đường hắn đã quyết định sau những đêm nằm vắt trán suy nghĩ trong căn phòng trọ tồi tàn.
Sống lại một đời, lại có cơ hội làm nên sự nghiệp, không làm lớn một phen thì đúng là có lỗi với ông trời, có lỗi với bố mẹ và độc giả của bộ truyện này.
Mà đã muốn làm lớn sự nghiệp, vậy không gì tốt hơn là làm một mình ăn một mình. Tiền của công sức mình tự bỏ ra, danh lợi kiếm về cũng một mình hưởng cả. Chia sẻ lợi ích chỉ thích hợp với khoảng thời gian đầu thế đơn lực bạc, buộc phải sống nhờ cậy người khác mà thôi.
Và hội chợ này đến khá là đúng dịp.
Đây sẽ là bước chạy đà, là thuốc thử tinh thần cho hành trình sau này của hắn. Thế nên hắn quyết định lần này hắn sẽ một mình tham gia hội chợ lần này. Tất nhiên là thông qua thi đấu tranh tài như Thiếu Hoàng đã nói qua.
Mà muốn tham gia tranh tài, vậy thì điều kiện cần là phải có một trò chơi mới.
Hai tuần để chế tác một trò chơi mới, thời gian khá là eo hẹp. Cho nên Dương Khoa hắn chỉ muốn đổi lấy một trò chơi đơn giản để tiện bề chế tác. Có điều với “cá tính” của Btop, trải qua hai lần quy đổi trước đó hắn lo ngại rằng nếu lần này lại dùng quá ít điểm danh vọng sẽ lại đổi ra trò chơi chẳng mấy đặc sắc.
“Minesweeper” thành công là vì tìm được đúng cộng đồng, hơn nữa bản thân nó có lối tư duy mới lạ khiến người chơi tò mò. “Bejeweled” thành công thì là vì một giây xuất thần Dương Khoa nghĩ ra “Match 3 RPG”. Ôm ý nghĩ may mắn sẽ không tới lần thứ ba, Dương Khoa trù trừ gõ rồi lại xóa số điểm trên ô quy đổi mấy lần liền.
Dùng nhiều danh vọng quá cũng có cái sợ, đó là chẳng may trò chơi có content (nội dung) quá lớn thì lại không thể hoàn thành kịp lúc. Đang cân nhắc thiệt hơn, bất chợt một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Dương Khoa.
“Nếu thử đổi trò chơi đa hệ máy thì sao?”
Trò chơi đa hệ máy vốn chẳng hiếm lạ gì tại cả hai thế giới. Không phải ai lúc nào cũng có hệ máy phù hợp trước mặt để chơi một trò chơi, thế nên để chiều lòng người chơi một trò chơi có thể có nhiều phiên bản dành cho nhiều hệ máy khác nhau, nhất là những trò chơi nổi tiếng càng là như vậy.
Hay là nhân cơ hội danh vọng đang nhiều thử đổi một trò chạy song song hai hệ máy di động và PC chứ? Để xem hệ thống sẽ trả lại cho mình một trò chơi như thế nào?
Theo Dương Khoa hắn phán đoán, nếu quy đổi cùng một số điểm danh vọng, vậy thì nội dung trò chơi đa hệ máy phải chế tác hiển nhiên là ít hơn trò chơi độc nhất một hệ máy. Bù lại người chế tác sẽ phải lặp lại công đoạn chế tác cho từng hệ máy riêng biệt.
Như thế rất hay! Nếu đổi ra một trò chơi hoàn thành kịp đa hệ máy thì tốt. Còn nếu không kịp thì hắn chỉ tập trung chế tác một hệ máy rồi mang đi tranh tài. Đơn giản!
Khả thi đấy! Thử xem sao.
Chủ ý đã quyết, Dương Khoa đánh ra con số “500”, số điểm còn lại tất nhiên là để dự phòng. Hệ máy hắn chọn PC và thiết bị di động.
Nhấn Enter một cách dứt khoát.
“Đinh!”
“Mở ra trò chơi: Slither.io.”
“Ú ù! Được nha, rắn săn mồi phiên bản chọi nhau.” Dương Khoa vui vẻ trầm trồ. Quả nhiên là dùng nhiều điểm danh vọng một cái là hệ thống hào phóng ngay!
“Slither.io” – một phiên bản mới lạ, tiên tiến hơn của trò chơi ai cũng biết tới: ”Rắn săn mồi”.
“Rắn săn mồi” là một trò chơi cổ điển, người chơi đóng vai một con rắn không ngừng di chuyển trên màn hình, không ngừng tìm kiếm những miếng mồi ngon ẩn hiện để vỗ béo thân hình ngày một to ra. Đồng thời, người chơi phải điều khiển con rắn sao cho không đụng phải vách tường hay chính thân thể dài ngoằng của mình. Qua nhiều phiên bản khác nhau, cho dù cải tiến địa hình đa dạng hay thêm thắt vật thể đặc thù thì hạch tâm lối chơi vẫn cứ giữ nguyên như thế.
Cho tới khi “Slither.io” xuất hiện, thể loại trò chơi cổ điển này mới được thổi một làn gió mới.
Đầu tiên, “Slither.io” đã lật đổ lối chơi cơ bản của dòng trò chơi “Rắn săn mồi” ngay từ nền tảng: nó là một trò chơi trực tuyến nhiều người chơi chứ không còn là một trò chơi đơn. Chính sự tương tác giữa những người chơi với nhau đã làm cho trò chơi trở nên hấp dẫn khó lường.
Mỗi một ván chơi, một cuộc phiêu lưu mới.
Kế đến, đó là thay đổi cơ bản về cơ chế “ăn uống” của con sâu – nhân vật chính của trò chơi. Với nhiều người tham gia cuộc chiến, hiển nhiên là không thể bắt tất cả phải giành giật xâu xé một miếng mồi bé tý trên sân. Thế nên đồ ăn thức uống cho sâu sẽ xuất hiện tràn ngập màn hình, chỉ cần đi đến đâu đồ ăn xuất hiện đến đó, khỏi phải lo sâu bạn chậm lớn.
Nhưng đặc sắc nhất là việc trò chơi thay đổi toàn bộ hạch tâm lối chơi.
“Slither.io” đã loại bỏ cơ chế chết khi đụng phải chướng ngại vật hay chính thân sâu mình điều khiển, sâu của bạn chỉ chết khi di chuyển quá xa đụng phải vách tường giới hạn hoặc đụng phải sâu người khác, đồng thời khi bị sâu khác kết liễu bản thân sẽ hóa thành mồi để lại trên sân.
Đây là nét đột phá đặc sắc nhất của trò chơi. Bằng việc loại bỏ cơ chế chết cũ kỹ khiến cho trò chơi lôi cuốn hơn rất nhiều, khi mà người chơi giờ đây chỉ cần quan tâm tới khi nào kẻ địch xuất hiện để đón đầu tiêu diệt. Ngoài ra tuy trò chơi còn tồn tại vấn đề “sâu lớn nuốt sâu bé” nhưng hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra, người chơi điều khiển một con sâu đồ sộ dài cả mét vẫn bị giết chết như thường bởi một con sâu bé như giun kim nếu bất cẩn. Bởi vì bất luận lớn hay nhỏ, chỉ cần sâu của bạn bị chặn đầu là chết, không có bất luận ngoại lệ gì có thể can thiệp.
Đó là còn chưa tính việc chết đi hóa thành mồi để những con sâu khác tranh nhau cướp đoạt cũng là một điểm nhấn thú vị, góp phần đẩy tốc độ cũng như kịch tính của trò chơi lên rất cao.
Tổng kết lại, có thể đổi được một trò chơi đơn giản nhưng lôi cuốn như “Slither.io” là một điều vô cùng tốt. Chí ít so với hai trò chơi trước đó, các mặt của “Slither.io” đều nổi bật hơn hẳn.
“Hãy hoàn thành mục tiêu ở cả hai chế độ Btop và Bpad.”
Trên màn hình Btop hiện ra thông báo mới, Dương Khoa lựa chọn bắt đầu thao tác
mở khóa trò chơi trên Btop trước. Nội dung nhiệm vụ nhanh chóng hiện ra: Hắn
cần phải đạt mốc 5000 điểm.
Trò chơi bắt đầu, một con sâu màu cam bé bằng ngón tay bắt đầu di chuyển.
Dương Khoa ung dung điều khiển sâu của mình chạy tới chạy lui ăn mồi.
Đang thảnh thơi qua lại, đột nhiên một con sâu sọc xanh trắng to lù lù ở đâu phóng tới.
“Cái *!”
Giật mình, Dương Khoa lắc mạnh chuột, con sâu của hắn kịp thời quay đầu lại không va vào thân hình to đùng kia. Thế nhưng, con sâu kia cũng nhanh chóng quay đầu lại bao vây con sâu của hắn vào giữa.
Chỉ trong tích tắc, hắn phát hiện mình đã bị bao vây.
*@#$^&@!”
Dương Khoa bất lực buông chuột nhìn con sâu của mình bị một con sâu to gấp chục lần thu hẹp vòng vây từng chút một rồi nhẹ nhàng chặn đầu giết chết hắn.
“Bạn đã bị Máy 02 kết liễu!"
“Mẹ kiếp! Bị lừa!” Dương Khoa ra sức chửi bới trong lòng. Vượt qua thử thách mở khóa “Minesweeper” và “Bejeweled” dễ dàng khiến hắn mất cảnh giác, quên mất “Slither.io” là một trò chơi trực tuyến nhiều người chơi!
Nguy hiểm sẽ tới từ tứ phía, và chỉ một giây mất cảnh giác, you died.
“Mở khóa thất bại.”
Đúng vậy, chỉ có hơn 1400 điểm, tất nhiên thất bại rồi có cần phải xát muối như vậy không?
“Cần tốn 20 điểm danh vọng để bắt đầu lại. Tiến hành?”
Tất nhiên là tiến hành rồi.
Trải qua thất bại, Dương Khoa trở nên cẩn thận hơn. Dù vậy hắn vẫn chết lên chết xuống. Nếu không bị một con sâu to hơn quây tròn ép sát thì hắn cũng bị hai con sâu phối hợp kẹp đầu. Phải chơi đến lần thứ năm, hắn mới giết ra trùng vây cán đích 5000 điểm.
Nhưng đó chỉ là trên PC.
Tháo màn hình Bpad ra, Dương Khoa lại chết thêm 2 lần nữa mới có thể nghe thấy thanh âm hắn muốn nghe:
“Mở khóa thành công trò chơi Slither:io”
Tổng kết hóa đơn mở khóa ngoài ngạch hết 120 danh vọng.
“** kiếp, tức quá! Tự nhiên bốc hơi cả trăm danh vọng!” Ngồi im tiếp nhận dữ liệu, Dương Khoa cay cú nghiến răng. Đây là lần đầu tiên hắn bị hệ thống “củ hành”, hiển nhiên tâm tình có chút bực bội là lẽ đương nhiên. Là ai bị mất đi số điểm danh vọng quý giá cũng sẽ như vậy thôi.
...
----------
Khâu chế tác trò chơi “Slither.io” rất là buồn chán.
Mặc dù cũng giống như “Bejeweled”, “Slither.io”sở hữu thao tác để chơi vô cùng
đơn giản, thế nhưng lần này Dương Khoa phải lập trình sao cho vật thể chuyển
động bốn phương tám hướng một cách mượt mà chân thực chứ không còn đơn thuần
dọc ngang như trước. Lại thêm cả việc thiết kế kiêm dung hai hệ máy khác nhau
nên khối lượng công việc của hắn tăng lên rất nhiều.
Còn may trước đó hắn viết ra Engine ”Ember 1.0”, điều này giảm tải khối lượng
công việc trên hệ máy di động đi đáng kể. Nhưng trên hệ máy PC, hắn vẫn phải
bắt đầu từ những thứ cơ bản.
Buồn chán còn đến từ khâu thiết kế hình âm.
Âm thanh quyết định chỉ cần đơn điệu không phải bàn nhiều, chủ yếu là ở khâu đồ họa. Năm sáu ngày liên tiếp phải tính toán thiết kế những con sâu đủ loại kích thước màu sắc khiến Dương Khoa phát ngấy. Đến cả khi đi ngủ đầu óc hắn vẫn cứ quay cuồng vì sâu.
Chết một cái là, theo họa phong trò chơi những con sâu này chẳng ghê tởm, không khó nhìn mà lại rất dễ thương với đôi mắt to, như thế lại càng xoáy sâu vào tâm trí người ta.
Xem ra sau này khâu đồ họa phải tìm người phụ trách cùng, không thì tẩu hỏa nhập ma mất.
“Cơ mà suốt cả tuần làm việc như vậy anh Khoa không thấy mệt sao?” Thảo My lúc này đang nằm bò trên giường Dương Khoa, điện thoại trong tay vừa mới kết thúc một ván chơi “Bejeweled” chế độ chớp nhoáng.
“Mệt chứ, nhưng phải bắt kịp tiến độ em ạ.” Dương Khoa vừa nói vừa ngáp. Chỉ còn mười ngày nữa là hội chợ GamExpo tổ chức, hắn phải gấp rút hoàn thành sản phẩm rồi. “Slither” không khó để hoàn thành trên cả hai hệ máy kịp lúc nên hắn quyết định đầu tư công sức chế tác một lần xong luôn.
“Tận hơn một tuần nữa cơ mà, dành chút thời gian nghỉ ngơi đi anh. Mà cũng lạ, dạo này không thấy anh đi chơi với hội anh Thuận nữa à?”
“Ừ¸ lâu lắm rồi anh chẳng liên lạc nữa. Công việc giờ với anh là trên hết.”
“Hội anh Thuận” trong miệng Thảo My là đám bạn gà bạn chó ngày xưa của “Dương Khoa” tiền nhiệm. Kể từ khi trùng sinh hắn chủ động từ chối giao lưu sâu hơn với những người này vì cảm thấy không hợp tính cách bản thân. Đám bạn này một vài lần rủ rê chơi bời không thấy Dương Khoa hưởng ứng cũng quên hắn đi luôn.
Như thế lại càng hợp ý hắn. Đỡ phải suy nghĩ và đỡ phải tốn tiền!
“Thế sao được? Anh cứ cắm đầu vào công việc như này mụ người đi đấy! Nghỉ đi anh! Chiều nay đi chơi với em điiiiii!” Thảo My nhào dậy khỏi giường ôm lấy tay Dương Khoa kéo kéo. Khó khăn lắm mới có một ngày chủ nhật nghỉ ngơi không phải học thêm, không tận dụng thật là có lỗi với bản thân và độc giả.
“Ừ ừ, thôi thì nghỉ cũng được.” Không chịu được Thảo My lôi kéo, Dương Khoa đành đóng lại công việc dang dở trên máy. Cô nàng không ngừng ám chỉ mấy hôm nay rồi, đành chiều lòng người ta một chút vậy.
Hơn nữa hắn cũng nhức đầu với mấy con sâu mắt viên bi này rồi, thư giãn một buổi cũng tốt.
“Vậy thì Mimi muốn đi đâ...”
“Chị Na iu quý! Để cho em 2 vé “Cánh đồng tình yêu” suất chiếu một giờ tới nhé! OK, em qua lấy luôn đó, bibi chị iu!”
Một cú điện thoại kết thúc trong chớp nhoáng, Thảo My đứng dậy ủi thân hình Dương Khoa đến bên tủ quần áo: “Sửa soạn quần áo nhanh đi anh, em xuống nhà chuẩn bị xe rồi đi luôn.”. Đoạn cô tung tăng chạy ra khỏi cửa.
“Được rồi, bình tĩnh nào.” Dương Khoa ngoái đầu nhìn theo gọi với. Cô nàng này thật là....