Chương 54: Đây chính là đèn chỉ đường (2)

Trước cổng sở cảnh sát.

Vương Minh Dương quay đầu lại nói: "Cậu là người đầu tiên không nể mặt tôi, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ kỹ.”

"Giới thiệu chút, tập đoàn Đông Hán Vương Minh Dương."

Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, sau đó cười một tiếng: "Làm sao, muốn hòa giải à."

“Ha ha, đây là vì Vương Minh Dương tôi coi trọng anh, anh có chút thú vị đó, có thể kết giao bạn bè chứ.”

"Có thể cùng tôi kết giao bạn bè chính là phúc của anh đấy. Nghe cho kỹ đây, tôi chính là thiết khẩu thần toán, một lời có thể đoán được sống chết. Lâm đại sư Lâm Phàm."

Ba!

Hai người nắm tay nhau, xem như lần đầu gặp mặt.

“Đi thôi! Có cơ hội lại cùng cậu đánh nhau một trận.” Vương Minh Dương khoát tay, một câu không khách khí cũng không có, trực tiếp bỏ mặc Lâm Phàm ở cổng đồn cảnh sát rồi lên xe rời đi.

Sau khi xe rời đi.

Lâm Phàm lần nữa hít một hơi lạnh, thực sự con mẹ nó đau. Hy vọng trang bách khoa toàn thư tiếp theo có thể mở ra một loại kiến ​​thức về chiến đấu, đến lúc đó có thể khiến đối phương bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị bắt xe taxi rời đi, thì bên cạnh lại có một chiếc xe cảnh sát ngừng lại, vì vậy Lâm Phàm tự nhiên không chú ý đến.

Thế nhưng trong chiếc xe cảnh sát này, một viên cảnh sát đã chú ý đến Lâm Phàm.

“Ông chủ nhỏ?” Thanh âm này rất là kinh ngạc, tựa hồ giống như đã phát hiện sự tình gì đó dị thường.

Lâm Phàm nghe được có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thì ngây ngẩn cả người: "Lưu đội trưởng!"

"Ông chủ nhỏ, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Ơ, mặt cậu bị sao vậy?" Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy Lâm Phàm thực sự rất phấn khích, hắn đã mấy ngày rồi không được ăn bánh kếp, gần như đói muốn chết rồi.

"Đừng nói nữa, cùng tên điên đánh nhau, hiện tại tôi đã đổi nghề rồi. Nhưng Đội trưởng Lưu à, tại sao anh lại thay đổi công việc của mình vậy?" Lâm Phàm nhìn thấy Lưu Hiểu Thiên thân mặc đồng phục cảnh sát, cảm thấy có chút khó hiểu.

"Ha, tất cả đều không phải là nhờ có cậu sao. Nếu không có cậu, tôi đã không thể làm công việc yêu thích của mình rồi." Lưu Hiểu Thiên cười nói.

Việc này thật đúng là nên đến cảm ơn Lâm Phàm.

Sự việc đó được đưa tin khiến Lưu Hiểu Thiên được cấp trên khen ngợi, nhưng chuyện tốt này còn lâu mới hết, Lưu Hiểu Thiên bởi vì vận khí không tốt, tại một bữa tiệc trong lúc vô tình, đụng phải cục trưởng cục cảnh sát, ngày hôm đó Lưu Hiểu Thiên uống say, quên mất lời mình nói là gì.

Ngày hôm sau thì văn bản điều động đến, trực tiếp chuyển chức từ quản lý trật tự đô thị đến cục cảnh sát. Bởi vì đã công tác hơn chục năm, tư chất đầy đủ vì vậy đến nơi này đảm nhiệm chức trung đội trưởng.

Mặc dù quyền lợi không nhiều lắm, nhưng điều đó lại khiến Lưu Hiểu Thiên rất vui vẻ.

"Đội trưởng Lưu, xin chúc mừng nha! Nhưng có phải anh đang tiếp nhận một vụ án khó giải quyết phải không? Tôi nhìn thấy tình cảnh của anh hiện tại rất thảm đó.” Lâm Phàm hỏi.

“Ông chủ nhỏ, làm sao cậu biết được vậy?” Lưu Hiểu Thiên có chút kinh ngạc, chuyện này thật đúng là bị ông chủ nhỏ nói trúng.

"Nói thật với anh, hiện tại tôi đã mở một văn phòng bói toán ở phố Vân Ly, chuyên đoán mệnh xem bói." Lâm Phàm cười nói.

Lưu Hiểu Thiên có chút sửng sốt trợn tròn mắt, xem bói sao?

"Đội trưởng Lưu, danh sách trong tay anh có thể cho tôi xem một chút không." Lâm Phàm nói.

Danh sách trong tay Lưu Hiểu Thiên là lệnh truy nã, chủ nhân trên bức ảnh là hung thủ trong một vụ án giết người. Tuy nhiên vụ án này đã diễn ra được một thời gian rồi, kỹ năng phản điều tra của tên sát nhân này rất cao siêu, cũng không biết trốn ở đâu rồi.

Huống chi cấp trên thúc giục gấp, đội trưởng Lưu bận rộn đến sức đầu mẻ trán, cả ngày cũng không làm được gì chỉ có thể dò hỏi khắp nơi. Thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.

Lưu Hiểu Thiên đưa danh sách trong tay cho Lâm Phàm, Lâm Phàm nhìn thoáng qua các bức ảnh trong danh sách, sau đó thì nói.

"Lưu đội trưởng, nếu tin lời của tôi nói, anh có thể đi cầu lớn Trường Thiên nhìn xuống dưới một chút, có lẽ sẽ thu được chút gì đó."

Lâm Phàm đi rồi, nhưng Lưu Hiểu Thiên vẫn đứng đó ngây cả người.

“Cầu Trường Thiên sao?”

Lưu Hiểu Thiên không hiểu tại sao ông chủ nhỏ lại nói như vậy, đứng đó do dự một lúc.

“Đội trưởng, lời nói khoác lác của đám thầy bói không đáng tin đâu.”

Một viên cảnh sát ở trong xe cảnh sát nói.

Truy đuổi một tên tội phạm đang lẩn trốn, có thể dựa vào việc xem bói hay sao? Cái này nếu mà để lãnh đạo biết, bọn hắn không phải là sẽ bị chỉnh chết à. Thân là nhân viên công chức, mà lại tin vào những thứ phản khoa học này, nếu làm lớn chuyện này hay bị ai đó báo cáo thì chỉ sợ sẽ bị xử phạt mất.

Lưu Hiểu Thiên trực tiếp lên xe rồi nói: "Đi cầu Trường Thiên."

“Đội trưởng, anh thật sự tin sao?” Mấy viên cảnh sát trong xe kinh ngạc nói.

"Bây giờ vẫn còn sớm, mặc kệ chỗ đó có hay không cứ qua xem thử đi." Lưu Hiểu Thiên đối với loại chuyện này đương nhiên không tin, nhưng khi nghe Lâm Phàm nhắc tới cầu Trường Thiên, Lưu Hiểu Thiên cảm thấy nếu không đi, trong lòng luôn có cảm giác khó chịu.