"Đau chết mất." Lão Trương hít một hơi khí lạnh, kêu la thảm thiết.
"Cái này, hình như là gãy xương rồi."
"Lão Trương ông đừng nhúc nhích, ai đó nhanh gọi điện thoại gọi cứu thương đi."
Những người hàng xóm xung quanh vội vã bận rộn.
Mà lúc này lão Trương kêu thảm thiết đột nhiên nhớ tới lời Lâm Phàm hôm qua nói với ông, vừa nghĩ đến trong lòng lại run lên.
"Không thể nào, thật sự linh nghiệm như vậy sao?"
Lão Trương càng nghĩ càng không có khả năng, làm sao có thể có người tính ra được chứ.
Ngay sau đó, hàng xóm bên cạnh thốt lên.
“Không đúng, ngày hôm qua Tiểu Phàm không phải nói lão Trương sẽ có một kiếp sao?”
"Đúng vậy, Tiểu Phàm nói để lão Trương chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng khuân đồ? Nhưng hôm nay lão Trương đúng thật là khuân đồ, làm chân bị gãy luôn. ”
"Không thể nào chứ, tên nhóc Tiểu Phàm này thật sự có bản lĩnh này à? Bấm tay tính một cái đã chuẩn, vậy cũng quá lợi hại rồi."
Chuyện này cũng không biết được, ngày hôm qua Tiểu Phàm đã nhắc nhở qua. Nhất định lão Trương cũng không coi nó thành vấn đề gì nếu không làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
Khi mọi người giúp đỡ lão Trương, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Lúc ấy bọn họ đều ở đây, tuy nhiên bọn họ cũng chỉ là nghe một chút, giống như lão Trương, cũng không coi đó là một chuyện.
Lúc này, thím Chương từ xa trở về, khi nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc hỏi: "Lão Trương, làm sao vậy? ”
"Thím Chương đã tới rồi à! Thật đúng là bị Tiểu Phàm nói trúng rồi, bà nhìn xem, lão Trương khuân đồ đạc làm gãy chân rồi đây này."
Sau khi thím Chương tới, khi nhìn thấy chân lão Trương, cũng hít một hơi khí lạnh, nhìn qua hình như rất nghiêm trọng a.
"Lão Trương, sao ông lại không tin lời Tiểu Phàm chứ? Tiểu Phàm thật sự có tài mà, ông nhìn xem, bây giờ tin rồi chứ hả?" Trong lòng thím Chương càng thêm tín nhiệm Lâm Phàm.
Cái này nói cái gì đến cái đó, quả thực chính là thần tiên sống.
"Tin rồi, bây giờ thật sự tin rồi, chờ Tiểu Phàm trở về, tôi nhất định phải hỏi thật kỹ." Lão Trương đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Được rồi! Đợi lát nữa xe cứu thương tới, ông cứ đi bệnh viện đi đã. Thương gân động cốt thế này chín mươi ngày cũng chưa khỏi, nếu sớm nghe lời đã không có việc này rồi." Thím Chương lắc đầu nói.
Thím Chương lớn tuổi, đôi khi cũng tin những thầy bói này, nhưng chính xác như Tiểu Phàm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong mắt bà ấy, Tiểu Phàm thật sự có bản lĩnh, một chuyện thế này thật đúng là chuẩn.
...
Lúc này, ở đâu đó trường tiểu học Sao Đỏ.
Lâm Phàm đã sớm bị mọi người vây quanh, các phóng viên cảm giác hôm nay mở rộng tầm mắt, còn có thể gặp được loại chuyện kỳ lạ này.
Đã từng có những người trúng xổ số, không phải là chưa có. Một số người nổi hứng lên mà mua một tấm cảm giác có thể trúng, một số thì ... Tất cả các loại tình huống khác nhau đều có.
Nhưng hôm nay tình huống này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a.
Bói toán cũng có thể tính ra trúng thưởng, nói ra có quỷ mới tin.
Đối với những phóng viên này mà nói, hôm nay không lỗ, tuy nhiên trong lòng bọn họ đương nhiên không tin. Loại chuyện này ai tin người đó ngốc. Theo bọn họ thấy, đây cũng chỉ là thử vận khí mà thôi.
Thầy giáo Dương đi rồi.
Các phóng viên cũng rời đi.
Nhưng những người qua đường xung quanh lại vây lấy Lâm Phàm. Bọn họ đều muốn tính toán một chút, nhưng điều làm cho Lâm Phàm bất đắc dĩ chính là, toàn bộ những người này đặc biệt muốn tính toán mình có thể trúng thưởng hay không.
Theo quan điểm của Lâm Phàm, thế khác gì chơi mọi người chứ?
Nếu thật sự dễ dàng trúng thưởng như vậy, trung tâm xổ số này đã sớm đóng cửa rồi.
...
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Vốn dĩ trong mắt Lâm Phàm, trải qua đợt tuyên truyền này của thầy giáo Dương, người dân xung quanh chắc hẳn là rất tín nhiệm mình.
Nhưng điều khiến Lâm Phàm bất đắc dĩ lại là những công dân này quá tục, bọn họ vẫn chỉ hỏi rằng khi nào thì mình có thể trúng xổ số...
Lâm Phàm xem như hiểu được, tất cả đều là do mình suy nghĩ quá nhiều. Tác động từ sự kiện trúng xổ số của thầy giáo Dương đối với bọn họ thật sự là quá lớn, ngoại trừ trúng thưởng bọn họ cũng không có tâm tình chú ý đến chuyện khác.
"Chết non rồi, những người này làm sao có thể như vậy chứ. Ai có thể mỗi ngày trúng thưởng được đây, đó là vận khí có tốt hay không nha. Ông nói có đúng hay không thần côn?" Sau khi đám đông tản đi, Lâm Phàm vô lực ngồi trên ghế, thở dài.
"Thần côn?"
Lâm Phàm gọi vài tiếng mà không được trả lời, sau đó nhìn lại thì chỉ thấy đôi mắt Điền Thần Côn đang nhìn mình.
"Ông nhìn tôi làm gì?" Lâm Phàm hỏi.
Đột nhiên, Điền Thần Côn hét lên, sau đó lắng xuống một chút mới nhẹ giọng hỏi: "Cậu đừng nói với tôi, vé số kia thật sự là tính ra đó nha. ”
"Buổi chiều hôm nay không phải ông cũng ở đây sao." Lâm Phàm hỏi ngược lại, cũng biết việc này thì cho dù là Điền Thần Côn cũng rất khó tin tưởng.