Độc giả yêu dấu ơi, quăng ít kim phiếu ủng hộ truyện nha nha!!! cám ơn lắm lắm
...
Sau đó Lâm Phàm đứng dậy, đi thanh toán, lúc thanh toán thì cô gái diêm dúa lòe loẹt khinh thường nhìn thoáng qua Lâm Phàm một cái.
Ánh mắt này khiếm Lâm Phàm rất không thoải mái, nếu mở phân loại Vũ học ra, nhất định phải theo lời của Điền Thần Côn, trực tiếp đánh bay ngực của cô ta.
Sau khi thanh toán xong, Lâm Phàm và Điền Thần Côn cùng đứng dậy. Mà người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia lạ đang quay lưng nhìn về hướng Lâm Phàm giống như đang chờ tất cả người của hội đến.
Lâm Phàm và Điền Thần Côn liếc nhìn nhau một cái, hiểu ý của nhau.
“1, 2, 3, đá…”
Bộp!
“Ây da, mông của lão nương, tên khốn nào đá mông lão nương…”
Lúc đấy, Lâm Phàm và Điền Thần Côn trong nháy mắt cùng ra tay, mỗi người một bên, xác định mục tiêu, đá xong thì chạy.
“Đồ chó má các người, đừng để lão nương đây bắt được, nếu không lão nương sẽ băm các người ra thành tám mảnh.” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt gầm gừ, đôi mắt hừng hực ánh lửa.
Những người xung quanh đi qua, cũng không nhịn được bật cười.
Mà lúc này, Lâm Phàm và Điền Thần Côn sớm đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
“Mẹ kiếp, nhóc con cậu thế mà cũng bói ra?”
“Có làm cùng tôi hay không?”
“Được thôi, có điều tiền chia như thế nào?”
“Lương một tháng ba ngàn, cuối năm chia hoa hồng.” Lâm Phàm nói.
“Nhóc con, cậu thật là độc ác, tôi ở Thiên Kiều lừa gạt cả một tháng, cũng không chỉ có như vậy.” Điền Thần Côn gào thét.
“Tôi là gì?” Lâm Phàm hỏi.
“Thầy bói.”
“Vậy là không đúng rồi, tôi là thần bói toán nha. Sau này tiếng tăm vang dậy ngút trời, ông thân là người làm của thần bói toán, giá trị bản thân cũng sẽ tăng lên. Sau này ông cũng có thể kiếm được tiền mà, ông nói có đúng không?”
“Có chút đạo lý, được! Tôi làm!”
Điền Thần Côn nghĩ một lúc, hình như chuyện đúng là như vậy.
…
Thượng Hải, khu chung cư Đức Viên.
Khu chung cư này là khu chung cư của giáo viên ở Thượng Hải, không thuộc về cá nhân, thuộc về đơn vị, chỉ đến một thời gian nhất định mới thuộc về cá nhân.
Dương Vĩnh Khang đứng lớp cả một ngày, bởi vì là giáo viên chủ nhiệm, ở trường cũng có một vài việc bận, sau một ngày, về đến nhà cũng đã rất mệt.
Tám rưỡi.
Dương Vĩnh Khang về đến nhà, đem đồ ăn mang về rửa sạch, sau đó bắt đầu làm bữa tối.
Đối với Dưỡng Vĩnh Khang mà nói, vốn vẫn nghĩ lúc về nhà, đi qua tiểu học Hồng Tinh có thể ăn được bánh kếp của ông chủ nhỏ, nhưng lại phát hiện ông chủ nhỏ đã dọn hàng.
Chín giờ.
Dương Vĩnh Khanh một mình ăn bữa tối, xem tin tức trên điện thoại, bởi vì Dương Vĩnh Khang vẫn luôn hỗ trợ cho một vài em học sinh, bởi vậy cuộc sống mỗi ngày cũng rất đơn giản, không có thịt cá gì nhiều chỉ cần ăn no là được rồi.
Hai đứa nhỏ đang học đại học cũng là tự lực cánh sinh, mỗi tháng trừ việc chuyển cho chúng một ít tiền ra, số tiền còn lại đều là do hai đứa nhỏ tự kiếm được. Hơn nữa năm nào cũng có học bổng, cũng làm cho Dương Vĩnh Khang giảm một chút áp.
Đôi khi Dương Vĩnh Khang sau khi về nhà nằm trên ghế sô pha, cảm thấy mình sống có chút mệt mỏi nhưng khi nghĩ đến tất cả những gì mình đang làm bây giờ thì lại tràn đầy năng lượng.
Chín rưỡi.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, lúc Dương Vĩnh Khang chuẩn bị tắt tivi ở phòng khách để đi ngủ.
Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình tivi lại thu hút Dương Vĩnh Khang.
“Số đầu tiên mã 01.”
“04.”
“12.”
Lúc đó, trong tivi truyền đến âm thanh của quả bóng đang lăn.
“Số thứ 4 mã 14.”
…
“Số thứ 6 mã 24.”
“Phía dưới chính là số cuối cùng, số cuối cùng nếu là 6+1, sẽ trúng giải nhất, giải nhất sẽ là mười lăm triệu.”
“Đây cũng là kỳ bóng xổ số cao nhất năm, cũng là khoảnh khắc lịch sử.”
Giọng nói của người dẫn chương trình trong tivi giống như là có một loại ma lực, không biết thu hút được bao nhiêu người vây quanh trước tivi, dán mắt nhìn vào màn hình.
“02, 04, 12,…”
Khi đó, Dương Vĩnh Khang đột nhiên nhớ ra tờ vé số trong ví của mình, đặc biệt là con số này có chút giống nhưng cũng không nhớ rõ có phải là nó không.
Bởi vì số của tấm vé số này là tùy ý chọn, lúc đó cũng chỉ mới liếc qua mà thôi, cũng không để bụng.
Sau đó Dương Vĩnh Khang từ trong ví lấy ra tờ vé số, khi đối diện với 6 dãy số trên tivi, thần sắc bắt đầu thay đổi.
Thậm chí cả hô hấp cũng nhanh hơn.
Sáu con số đầu tiên, vậy mà lại giống nhau như đúc.
Đây…đây.
“Được, chữ số cuối cùng sẽ là…”
6+1, nếu như là số này thì sẽ trúng giải nhất.
Cho dù là Dương Vĩnh Khang không có chút hứng thú nào với xổ số thì lúc này cũng cảm thấy căng thẳng mà nắm chặt tấm vé số trong tay đợi chữ số cuối cùng.
Dương Vĩnh Khang trước giờ chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay.
“Số đặc biệt, 15.”
“Số của kỳ này: 02.04.12.14.17.24.15.”
…
Lúc này, Dương Vĩnh Khang chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, giống như bị thứ gì đó làm cho choáng váng, mà đúng vào lúc này Dương Vĩnh Khang đột nhiên nhớ ra lời của ông chủ nhỏ.
“Thầy Dương, khi đến trường nhất định phải mua một tấm vé số, tài vận của ông rất tốt…”
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ ông chủ nhỏ biết xem bói thật sao?”