"Đại ca, lần này chúng ta từ biệt không biết khi nào mới gặp lại. Tục ngữ có câu, hận vì chúng ta gặp nhau quá muộn. Tôi và anh làm cùng nhau đã ba tháng nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta là loại… loại đó đó."
"Này, nói tiếng người đi. Những lời khác tôi nghe không hiểu."
Lâm Phàm nhìn người anh em trước mặt thở dài đầy bất lực. Đây là người thứ ba nói lời từ biệt với hắn, mỗi một người khi mới đến đây đều tràn đầy kiêu hãnh và đầy tham vọng. Thế nhưng chỉ sau mấy lần chịu đả kích thì họ đã hoàn toàn chán nản. Ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.
"Đại ca! Tôi đi đây. Tôi thật sự chịu không nổi mỗi ngày đều bị đội quản lý trật tự đô thị rượt đuổi như vậy. Đây là toàn bộ gia sản của tôi, cũng coi như một phần tâm ý của tiểu đệ với anh."
Tên thanh niên nhét một cái bọc vào trong tay Lâm Phàm, sau đó chắp tay nói: "Đại ca! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Đệ đệ đi đây."
Rầm!
Sau khi nói xong lời này người thanh niên mở cửa nghênh ngang rời đi, mang theo vẻ quyết tâm.
"Tiểu Phong, cậu muốn đi đâu?" Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng kia.
"Đông Hoàn."
"Chú mày đi nơi đó làm cái gì? Chỗ đó kinh tế đang đình trệ mà." Nơi đó vì bị quốc gia nghiêm trị cho nên nhân sự tổn thất nghiêm trọng, nhiều ngành sản xuất sa sút, so với Thượng Hải còn không tốt bằng.
“Bán thân.” Tiểu Phong không quay đầu lại, dường như đã hạ quyết tâm.
“Chú mày là đàn ông mà.” Lâm Phàm hét lớn. Cái tên Tiểu Phong này nhất định là bị bệnh tâm thần, một người đàn ông thì bán thân cái con khỉ gì.
"Bởi vì em là đàn ông, nơi đó lại tiêu điều như thế thì mới có cơ hội buôn bán. Đại ca, chúng ta nói lời từ biệt ở đây, chờ sau này thằng em này phát tài rồi thì sẽ trở về mang anh bay."
Dần dần... hình bóng đó biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phàm.
"Haizz, con mẹ nó, lại phải cô đơn một mình rồi. Nhưng mà không đúng, Tiểu Phong! Chú mày ngay cả số điện thoại cũng không lưu lại. Vậy lúc giàu có rồi làm sao có thể quay về mang anh bay đây hả." Lâm Phàm vội vàng đuổi theo ra ngoài nhưng đã không thấy bóng dáng của Tiểu Phong đâu nữa, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu quay về gian phòng thuê có giá 400 tệ một tháng của mình.
Nhìn gian phòng chỉ vẻn vẹn có vài mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy có chút khó chịu. Hắn biết mình không nên vào cái Trường đại học vô danh kia làm gì, sau khi tốt nghiệp trung học có thể học một trường kỹ thuật nào đó cũng sẽ có tiền đồ hơn so với bán bánh kếp như bây giờ.
"Quên đi, nhưng Tiểu Phong vẫn còn có chút lương tâm, tên này còn biết lưu lại một chút đồ lưu niệm, nhìn xem có cái gì tốt không nào."
....
"Con mẹ nó! Thằng nhóc khốn nạn."
Đột nhiên, từ gian phòng thuê nhỏ truyền đến những tiếng mắng chửi kinh thiên.
Mười mấy quyển tạp chí được đặt trước mặt Lâm Phàm, còn có cả vài tờ giấy ghi nợ. Ở bên cạnh tờ giấy ghi nợ còn có một phong thư. Nhìn phong thư có thể thấy, bức thư này dường như đã qua tay nhiều người rồi.
Anh Lâm thân mến.
"Anh Lâm, khi anh nhìn thấy phong thư này chỉ sợ tiểu đệ vừa mới rời đi. Tuy nhiên anh không cần khuyên tôi trở lại, tôi đã quyết định đi Đông Hoàn. Thượng Hải đã hành hạ tôi suốt ba tháng. Đối với Thượng Hải tôi đã không còn gì lưu luyến. Tôi sẽ lặng lẽ đi cũng như lúc tôi lặng lẽ tới. Tôi vung lên ống tay áo không mang đi một áng mây, những tờ giấy nợ này đành để lại cho anh. Nhưng mà anh yên tâm, Tiểu Phong tôi không phải quỵt nợ không trả lại anh. Chờ đến khi tôi trở thành ông trùm Đông Hoàn, tôi sẽ làm nghìn lần, vạn lần hoàn trả lại cho anh.”
"Những tạp chí này đều là thứ tôi thích nhất. Hôm nay sẽ đưa chúng lại cho anh. Không nói nữa. Hẹn gặp lại sau."
....
Lâm Phàm sững sờ một lúc khi nhìn vào đống tạp chí này.
“Thằng nhóc này, mày ăn của tao, mượn của tao, cuối cùng chỉ để lại một đống tạp chí. Tên khốn Tiểu Phong này, sau này đừng để bị tao tóm được. Haizzz! Thôi quên đi, dù sao có thứ để xem cũng tốt hơn là không có. Đúng lúc xem có gì thú vị không?"
Ồ!
Lâm Phàm Lật từng trang, từng trang.
"Không tệ, đôi chân này trông rất đẹp nha."
"Ôi chao, cô gái này quá đẹp. Những cô gái xinh đẹp như vậy mà đi chụp hình cho những loại tạp chí thế này, cũng không biết giữ mình trong sạch rồi nha."
Thời gian trôi qua, hết cuốn này đến cuốn khác được Lâm Phàm xem xong và ném sang một bên, cho đến quyển cuối cùng.
"Tình huống gì thế này? Bìa hấp dẫn như vậy, bên trong ngay cả một quỷ ảnh cũng không có, in ấn thì lại dày cộp như vậy, đúng là lừa đảo mà." Đối với mười mấy quyển tạp chí trước đó hắn đều cho lời khen, thế nhưng quyển tạp chí cuối cùng này lại khiến cho Lâm Phàm khó chịu.
Tại sao trang bìa lại tuyển chọn người đẹp hấp dẫn như thế làm cái gì?
Đây rõ ràng là đào hố để cho người khác nhảy vào mà. Cuối cùng lại khiến cho người ta phát điên lên!
Khốn kiếp!
Lâm Phàm nằm ở trên giường, cầm tạp chí trong tay và nhìn cô gái trên trang bìa. Không cần phải nói thì cô gái này thật sự rất xinh đẹp.
Dần dần, mí mắt Lâm Phàm nặng trĩu, rũ xuống rồi chìm vào giấc ngủ.
Đinh linh linh!