Chương 5: Sư Tôn Tinh Quái (Thượng)

Nhưng không ngờ chưởng phong vừa đưa ra, một tiếng kêu quái dị lại vang lên.

"Sư tôn, là ta!"

Tiếng kêu làm Thanh Thủy sững sờ, cũng không thu tay lại chút nào. Chưởng hoá chỉ, bằng vào tốc độ nhanh hơn chính xác điểm vào phần eo bóng đen.

Bóng đen cứng người, động tác ra vào lập tức ngừng lại.

Thanh Thủy tức giận kéo khăn phủ đầu xuống, quay người lại phía sau. Thế nhưng theo nàng cử động phần eo, nhục côn lại ma sát mãnh liệt, làm nàng rê rỉ một tiếng, loạng choạng xuýt ngã.

Tên ác tặc hãm hiếp nàng, không ngờ chính là tiểu tử đáng chết này!

Thanh Thủy mắt phượng bốc hỏa nhìn chằm chằm Hàn Phong, nàng có xúc động muốn một chưởng đánh chết tên này. Không ngờ hắn lại có hành động biến thái như vậy.

Hàn Phong cũng hơi có chút sợ hãi, nhưng lại càng kích thích hơn. Hắn ác độc suy nghĩ, nếu thật sự sư tôn bị hãm hiếp thì sẽ như thế nào đây? Là phối hợp với dâm tặc, hay là… hắc hắc!

“Sư tôn, mau giải huyệt cho ta, ta chỉ trêu đùa một chút thôi mà”

Thanh Thủy vẫn trợn mắt nhìn hắn. Quả thật nàng cũng đã lo lắng thái quá. Thánh Dục sơn nhất quyết không thể có người ngoài tiến vào, hơn nữa cảnh giới của nàng cực cao. Người có thể vô thanh vô tức tới gần nàng dường như chưa sinh ra trên đời này. Chỉ có tên tiểu tử này, cảnh giới phù phiếm, nguyên lực trong cơ thể quá ít, lại cùng tu luyện Thánh Dục quyết đồng nguyên với chân khí của bản thân, mới có thể qua mắt nàng được.

Nhưng sao có thể vì lí do đó mà tha cho hắn được. Vì hắn, thậm chí mình còn có suy nghĩ tự đoạn tâm mạch, bảo vệ tiết khí. Vậy mà tên đáng ghét kia vẫn cười cợt nhìn mình đầy đùa giỡn

Thanh Thủy những ngày qua đã chịu đủ đùa bỡn, nàng luôn bị đưa vào thế bị động chịu đựng, cuối cùng lại bị tiểu tử này làm hư hỏng đến ngất đi. Quả thật là đáng giận. Hôm nay nàng phải tìm lại chủ động. Nhất định phải trừng phạt hắn.

Nàng đẩy Hàn Phong ra, nhất thời côn th*t to lớn theo nhục hoa trượt ra, đến cửa động thì khựng lại. Phần đầu của ác long quá lớn, giống như một chốt chặn mút chặt lấy nhục hoa của nàng, không dễ từ bỏ.

"Pặc... Ư ư ư...."

Ác long cuối cùng cũng là không ở thế chủ động, bị Thanh Thủy đẩy ra. Nó dữ tợn vươn cao đầu. Dọc thân thể ác long chằng chịt gân guốc bấy giờ đã dính đầy d*m thủy, ướt đẫm long lanh. Đầu ác long giật giật gầm thét như thể đe doạ người đã bức ép nó.

Thanh Thủy loạng choạng toàn thân, dưới nhục hoa d*m thủy tựa như thác nước tuôn trào, chảy dài xuống hai đùi, rơi long tong xuống đất. Đầu óc nàng có chút choáng váng, cơ thể không tự chủ được tựa vào thành bàn thở dốc.

Hàn Phong hai mắt đã đỏ bừng, nhìn sư tôn tựa như đoá mai mới nở, vừa trải qua cơn mưa phùn đầu xuân. Hắn thật có xúc động dùng mọi thủ đoạn mà chà đạp bông hoa ấy.

Thanh Thủy thấy dục vọng trong mắt đệ tử, càng nhìn càng đáng gét. Nàng một chưởng bức tới, thế nhưng hai chân loạng choạng không vững, chẳng hiểu tại sao lại đạp trúng đám d*m thủy dưới chân. Tức thì cả cơ thể mất cân bằng đổ về phía trước. Trong lúc hoảng loạn hai tay ôm chầm lấy Hàn Phong, hai người lập tức ngã ra sàn.

Thanh Thủy nằm trên người đồ đệ, bầu nhũ hoa to lớn áp trên ngực hắn, nàng có thể cảm thấy dục hoả trên người hắn bốc cháy dữ dội, lại thấy ánh mắt hắn tràn đầy điên cuồng nhìn mình. Nhất thời trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cúi đầu hôn tới.

Cả hai chìm đắm trong nụ hôn tựa như vĩnh cửu, đôi tay nhỏ nhắn của Thanh Thủy vẽ trên ngực Hàn Phong, cặp nhũ hoa cũng cọ tới cọ lui, bên dưới háng, nhục hoa lại càng là dòng suối nhỏ tuôn trào, có tới cọ lui thấm đẫm toàn thân côn th*t của hắn.

Thanh Thủy rời môi, cái lưỡi tử đàn hương kéo một đường xuống tới ngực Hàn Phong, khẽ liếm láp trên đầu ti hắn. Hàm răng trắng ngà lại cắn lấy day day, rồi lại ngoạm cả vào miệng mà mút, thoạt nhìn tựa như mèo con bú sữa.

Hàn Phong bị điểm huyệt không thể cử động, nhất thời chỉ có thể gầm gừ trong cổ họng.

Thanh Thủy cười tinh quái, nàng chính là muốn hắn khó chịu như vậy. Trả thù cho hai ngày vừa qua. Cái lưỡi tử đàn hương lại từ ngực lướt xuống bụng, rồi dừng ngay trước ác long thượng giới đang hung dữ nhìn nàng.

Ngoài lần trước đó vụng trộm quan sát khi Hàn Phong ngủ, đây là lần đầu tiên Thanh Thủy có thể đường đường chính chính quan sát nó. Những lần trước không phải là bị nó ra vào ở phía dưới thì cũng là bị nó nhấp nhô trong miệng ở phía trên. Thanh Thủy chộp lấy ước lượng. Vật này dài gần bốn tấc (một tấc 10cm), cả thân thể đen bóng đầy gân guốc, thẫm đẫm d*m thủy của nàng. Đầu côn gắn một vật thể hình tam giác hồng hào to lớn dữ tợn, nó chỉ có một mắt đang khép hờ, khinh thường liếc nhìn Thanh Thủy.

Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy nó, không ngờ các ngón tay không thể ôm hết chu vi thân côn. Toàn thân nó toả ra khí tức chí dương chí cường, đầy uy áp khủng bố.

" Thảo nào vật này khi đâm vào lại.... Lại sung sướng như vậy.... Hức hức... Sao ta lại có suy nghĩ dâm đãng như vậy chứ"

Thanh Thủy đỏ mặt nghĩ thầm, càng nghĩ càng mông lung. Miệng nhỏ không ngờ trong vô thức lại hé mở, đôi môi đỏ mọng không ngần ngại d*m thủy của mình vẫn bám đầy trên ấy mà ngậm lấy đầu côn mút nhẹ.

"Thật lớn... Thật nóng...!"

Thanh Thủy cũng không biết tại sao mình lại có can đảm như vậy. Chỉ biết rằng khi ngậm lấy côn th*t làm nàng cảm thấy rất thoả mãn. Hai tay nàng tóm lấy thân côn, vuốt lên vuốt xuống. Đôi môi cũng rất phối hợp mà mút lấy đầu côn, cái lươn vươn ra quét tới quét lui. Nhịp nhàng chăm sóc.

Hàn Phong đôi mắt trợn trừng, sư tôn làm quá nhẹ nhàng khiến hắn ngứa ngáy phát điên. Hắn bị điểm huyệt, không thể cử động, nhưng tâm thần cực kỳ muốn bắt lấy đầu sư tôn mà hung hăng ra vào, khiến cho nàng ngạt thở tới hấp hối, sau đó mới bắn tất cả vào trong. Nếu để hắn thoát vây...

Hắn không nhìn thấy phía dưới, thế nhưng trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra. Cảnh tượng sư tôn quỳ bò trên mặt đất, miệng cúi xuống chăm sóc côn tht, hai hạt đậu trên nhũ hoa đong đưa cọ vào chân, kiều đồn lại càng là vểnh cao lên trời, hai mép thịt căng mọng đỏ hồng đẫm dm thủy khẽ nhúc nhích ẩn hiện.... Nếu để hắn thoát vây...

Nếu để hắn thoát vây...

Hàn Phong kể từ khi giao hợp lần đầu, đã luôn đắm chìm trong cảm giác đê mê đầy sung sướng. Từ đó, mỗi khi nhìn thấy sư tôn là dục hoả của hắn lại bốc lên mãnh liệt, lại muốn hung hăng chà đạp nàng dưới háng.

Bây giờ trong tình cảnh bị phong bế, hắn lại vẫn có những suy nghĩ ấy, thế nhưng chỉ có thể nghĩ mà không thể làm gì được rồi.

"Không thể làm gì sao???"

Hàn Phong khẽ thì thầm, rồi chợt thấy lạnh cả người, dục hoả trong mắt bị quét đi sạch sẽ!

"Nhân Dục Đạo a Nhân Dục Đạo. Chữ Nhân đứng trước chữ Dục. Ta là người tu luyện công pháp, dục này do ta độc tôn, cớ sao lại để Dục hoả thiêu thân mà trầm mê không biết! Đảo khách thành chủ khống chế ngược lại ta!"

"Hàn Phong a Hàn Phong, ngươi quả là ngu ngốc, lại để cho công pháp khống chế mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ có một ngày ngươi trở thành ma đầu chỉ biết cuồng dâm hiếu sát hay sao?"

(Đọc đến đoạn này, không biết có vị đạo hữu nào hiểu được thâm ý của ma tôn ta?)

Hàn Phong càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Trong phút chốc, âm dương đồ trong đan điền hắn mạnh mẽ xoay tròn. Một luồng khí xám từ đó bị bức ra, không ngờ nó tụ mà không tán, hoá thành ma đầu gào thét, ý đồ xung phá trở lại âm dương đồ.

Hàn Phong đã rơi vào trạng thái kỳ dị, trong lòng một mảnh không minh. Thánh Dục Quyết tự chủ vận chuyển, tức thì âm dương đồ càng thêm xoay tròn. Ma đầu khí xám kia không cam lòng gào thét, bị bức ra khỏi đan điền, sau đó bị dục hoả thiêu đốt thành tro tàn, tiêu tán trong thiên địa. Âm dương đồ bây giờ, mới chính là đen trắng phân minh!

Nếu tình cảnh này được lịch đại tổ sư các đời Nhân Dục Đạo nhìn thấy, tất nhiên sẽ vô cùng khiếp sợ. Trạng thái của Hàn Phong hiện giờ chính là "Nguyên". Một cảnh giới hư vô mờ ảo mà mỗi khi nó xuất hiện sẽ làm rung chuyển cả tu chân giới. Người có được "Nguyên" chính là thiên tài trong thiên tài, nó giúp người ta ngộ đạo, bài trừ ma niệm, truy tìm bản nguyên đại đạo. Lịch đại tổ sư Nhân dục đạo, chỉ có duy nhất tổ sư đời đầu Hạo Thiên Tiên Quân là gặp "Nguyên" khi còn sống. Nhờ "Nguyên", Thánh Dục Quyết mới được sáng tạo, Nhân Dục Đạo cũng mới có thể sừng sững tại tu chân giới biết bao nhiêu vạn năm nay.

Tất cả những người còn lại, đều chỉ là trước khi hấp hối mới có thể gặp được "Nguyên". Nhưng trong số họ, không một ai sống lại được. Họ đều mang theo vẻ mặt tiếc nuối mà lìa đời.

Chỉ trong chớp mắt mà tựa như ngàn thu. Hàn Phong giật mình thoát khỏi nhập định. Hắn ngơ ngác không hiểu mới xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái nhẹ nhõm, như thoát khỏi trói buộc nào đó?

Hắn cũng quẳng luôn "cái chớp mắt" vừa rồi ra sau đầu, không thèm suy nghĩ nữa. Dù sao cảnh giới của hắn quá thấp, tư lịch hiểu biết lại càng là con số không. Chỉ có thể quy kết cho sư tôn phía dưới.