---Toa tàu [Sun Thousand].
Sau khi mọi người đã trốn vào hết, [Tòa thành bóng] của Scathach mới bao phủ toàn bộ thân tàu.
Đàn bò sau đó vẫn còn tấn công thêm một lúc, nhưng dường như cũng có trí khôn nhận ra như vậy cũng vô ích. Hết một tiếng thì liền đứng yên bao vây khu vực này.
Tàu hỏa tinh linh bị [Tòa thành bóng] bao phủ thế nên ánh sáng không đi qua cửa sổ được, không gian trở nên u ám. Ánh lửa bất định từ những giá nến biết đi tạo ra ảo giác như đang tiêu diệt nỗi lo của họ.
Trong toa tàu, hiện mọi người đã tạm thời được thả lỏng, cùng nhau giải thích cho Izayoi vừa gặp được.
Izayoi nghe hết mọi chuyện liền khoanh tay lại trước ngực, ánh mắt như thể hiểu ra được gì đó.
“…Ra là vậy. Không ngờ tuổi ước chừng của Asterios lại là 15 tuổi. Nếu chuyện này là thật thì lời giải chính xác sẽ là Asterios ≒ Minotaur.” (đây là dấu tương đương, gần bằng, bên Nhật bổn lại thích dùng dấu này)
“Tại, tại sao? Em nghe chẳng hiểu gì cả?”
Suzuka cũng tụ tập với mọi người bên trong con tàu, nghe được suy luận của Izayoi liền rất bối rối.
Homura nắm tay phải lại, hỗ trợ giải thích.
“Trong truyền thuyết Hy Lạp, việc ăn thịt người của Minotaur cứ chín năm được thực hiện một lần, mỗi lần sẽ cần dâng tế bảy thiếu niên thiếu nữ làm vật tế sống--- Hiểu rồi chứ? Cứ chín năm nghi thức mới được tiến hành một lần.”
Suzuka và Ayato nghe được Homura giải thích mới nhận ra.
“Ra là vậy sao…! Nghi thức được tiến hành nhiều lần cách nhau thời gian chín năm, vậy thì con số 15 tuổi đúng là không phù hợp.”
“Đúng vậy. Theo như truyền thuyết đó thì phải ít nhất là 18 tuổi… Nhưng như vậy thì lại có một câu hỏi khác sinh ra. Cậu ta rốt cuộc là ai? Thực sự là Asterios sao?”
Ayato vuốt cằm hỏi. Asterios hiện đang nằm hôn mê trên chiếc giường trong phòng khách, hẳn sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Thế nên Izayoi trả lời cho câu hỏi này.
“Có hai khả năng có thể xảy ra.
Đầu tiên, [Không tồn tại người tên là Asterios, thiếu niên này chỉ là vật tế sống].
Thứ hai, [Asterios thực sự tồn tại. Nhưng vì một lí do X nào đó nên đã chết từ lúc còn là thiếu niên].
Xét tới sự việc lần này thì hẳn khả năng thứ hai là chính xác. Tên nhóc này chắc chắn đã chết vì bệnh đậu mùa hoặc một loại virus nào đó.”
Suy đoán của ba người Homura, [Vẻ ngoài người này bị tàn phá vì một loại virus tương tự bệnh đậu mùa] nhưng đã sai mất gần nửa.
Người này trước khi chữa khỏi căn bệnh truyền nhiễm đã chết.
“Tín ngưỡng của đảo Crete đối với loài bò rất lớn, từ ngữ nguyên gốc của Minotaur cũng vốn là [Con bò vua Minos nuôi]. Suy đoán khi trước dựa trên căn bệnh [Bi me sadame no yamai] đã rất đúng trên mặt tiêu cực.”
[Asterios] lúc còn sống mang theo cái tên có ý nghĩa ngôi sao và ánh chớp.
Sau khi chết trẻ đổi tên thành [Minotaur].
Vậy thì bộ mặt thật của con quái vật ăn thịt người trong mê cung dễ thủ khó công này, của quái vật Labrys sẽ là---
“[Minotaur]--- bộ mặt thật của con quái vật ăn thịt người này.
Đó là lăng mộ của hoàng tử Asterios đảo Crete.”
Cái gì. Suzuka và Ayato quay qua nhìn nhau.
“Lăng mộ… Vậy thì là vậy sao! Bảy vật tế sống chính là nghi thức an táng phải không!”
“Lí do lựa chọn thiếu niên thiếu nữ có lẽ cũng vì như vậy rồi. Bảy vật tế sống được lựa chọn làm người chôn cùng.”
Trong các vương triều trước công nguyên thì việc lựa chọn người chôn cùng với các vị Vua cũng không phải chuyện hiếm gì.
Hoặc cũng có thể đây là nghi thức để cầu xin dịch bệnh bị tiêu diệt.
“Hoặc là… có lẽ chính cậu cũng là vật tế sống lần đầu.”
“Ể!”
“Trong nghi thức dẹp yên dịch bệnh, tồn tại một loại phong tục là dâng tế bò làm vật tế sống. Cậu ta bị đổi tên thành [Con bò của vua Minos (Minotaur)] có lẽ là thể hiện cho việc một hoàng tử đã mắc bệnh không còn sống lâu nữa sẽ trở thành vật tế sống.”
Nói cách khác--- Hoàng tử Asterios của đảo Crete kết cục cũng không phải chết vì bệnh mà là do cha mình ra lệnh chém đầu.
Homura, Suzuka và cả Ayato, cả ba đều cúi đầu xuống như thể không chịu nổi nữa.
Nhất là Homura và Suzuka, hai người đến từ trại trẻ mồ côi nên rất thấu hiểu.
[Trại trẻ Canaria] là trại trẻ mồ côi tập trung những đứa bé có câu chuyện của riêng mình.
Hơn phân nửa trong số đó là vì sinh ra đặc biệt nên không thể sống chung với cha mẹ mình. Cũng có không ít những đứa bé có vết thương tâm lí từ nhỏ, cho đến tận bây giờ vẫn không dám tiếp xúc với người lớn. Hai người bên trong trại trẻ đã thuộc về nhóm lớn tuổi.
Cả Suzuka và Homura đều thương tiếc cho những gì Asterios gặp phải.
“…Vậy là hoàng tử này cũng không phải người xấu đúng không?”
“Chắc vậy rồi. Sừng bò vỡ rồi trông cũng có giống quái vật đâu.”
Ưm. Homura và Suzuka cùng nhẹ gật đầu. Ayato không hiểu hai người họ đang nói gì nên nghiêng đầu đi, nhưng Izayoi thì hiểu rõ. Đây là do môi trường sống khác biệt.
“Khoan đã. Hai đứa định đưa tên nhóc này theo về sao hả?”
“Đúng là như vậy, phải không brother?”
“Tất nhiên là vậy rồi, my sister.”
“Đừng có mà nói ngu nữa!! Cho dùng không còn sừng cũng không có nghĩa đã hoàn toàn biến về loài người, những lời lúc nãy mới chỉ là suy đoán mà thôi! Chẳng may mấy đứa nhóc kia gặp chuyện gì thì sao đây hả!?”
Izayoi chỉ trích hai người họ với vẻ nghiêm tú hiếm thấy. Theo như cậu thấy thì việc này đúng là một hành động nguy hiểm, tự đưa quái vật bí ẩn về nhà mình.
Nhưng Homura và Suzuka mà sợ chỉ vì bị chỉ trích như vậy thì hai người cũng không đáng làm nhóm lớn tuổi.
Hai người ngay lập tức làm ra bộ dạng phản đối mà nhìn về phía cậu.
“Nhưng mà về sau Homura còn có liên quan tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời mà? Có thể thu thập thêm đồng đội là chuyện tốt chứ?”
“Ừm, không có gì là xấu hết. Mặc dù không thể cho cậu ta đi học được, nhưng mà việc nhà tại trại trẻ thì đang bề bộn lắm đây.”
“Đừng có mà đổi chủ đề hai đứa ngốc kia. Chẳng may có chuyện gì xảy ra thì hai đứa chịu trách nhiệm được sao hả!? Giờ không phải lúc cố chấp ôm lấy cái loại khí phách vô nghĩa đó đâu!!!”
Izayoi sử dụng lời tra hỏi hăm dọa khiến mọi người trong tàu chấn động, truy vấn ề trách nhiệm hai người.
Asterios nguyên là một con quái vật bò, nếu như bản tính ăn thịt người không mất đi--- vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm. Hai người không hề biến sắc, ngay lập tức trả lời.
“…Trách nhiệm sao? Tất nhiên là do em gánh hết rồi.”
“Không phải là khí phách vô nghĩa. Đây là khí phách của con người.”
Hai người tuyên bố không chút sợ sệt. Ayato đứng một bên cảnh giác, lo lắng vô cùng, nhưng cô cũng hiểu rất rõ Homura và Suzuka sẽ không bao giờ đứng yên bỏ mặc một thiếu niên thiếu nữ nào chết đi.
Năm năm nay--- Hai người đã gánh lên vai toàn bộ trách nhiệm trùng hưng lại trại trẻ đúng như vậy. Hay lúc trại trẻ mất đi người tài trợ, đối mặt khó khăn về tài chính và không thể tồn tại nữa cũng thế.
Nếu hoạt động của trại trẻ gặp vấn đề, sẽ có những đứa trẻ không còn nơi nương tựa. Lúc đó chính Homura và Suzuka đã cố gắng hết sức đi khắp nơi kêu gọi tài trợ, sau cùng mới có được sự trợ giúp từ tập đoàn [Everything Company] của nhà Kudou.
Nếu như hiện tại bỏ mặc Asterios, cũng tương đương với việc họ từ bỏ khí phách khi trước lúc họ nỗ lực hết mình vì trại trẻ Canaria.
Những đứa trẻ của nhà Canaria--- sẽ không bao giờ bỏ mặc bất kì thiếu niên thiếu nữ đang gặp nạn nào. Ánh mắt họ nói lên như vậy.
“…Hừm. Khí phách con người sao hả.”
Đúng là ồn ào quá đáng. Izayoi ngạc nhiên ngồi xuống ghế. Cậu cũng không ngờ hai người lại cố chấp với khí phách của mình như vậy. Mặc dù đã nói chuyện này nhiều lần, nhưng trong mắt Izayoi thì cả hai vẫn còn đang ở lúc 10 tuổi. Cậu xem hai người họ như vậy đấy.
Khi trước Izayoi đứng chắn trước mặt họ, trên lưng gánh lên cuộc sống họ.
Nhưng--- Izayoi đã từ bỏ trách nhiệm này. Mặc dù đi tới thế giới khác là việc làm bắt buộc để cậu có thể sống tiếp, nhưng quả thực cậu đã từ bỏ trách nhiệm này.
Thế nên giờ cậu mà định trách mắng gì hai người thuộc nhóm lớn tuổi và cũng là người chịu trách nhiệm cho trại trẻ, đúng là vô lí.
Nhưng cho dù cậu đã từ bỏ trách nhiệm đó, vẫn có những lời cậu phải nói ra.
“Đã cố chấp như thế thì tùy ý hai đứa đấy… Nhưng anh có một điều kiện đây.”
“Anh nói cái gì.”
“Là sao hả. Cho dù có là Iza-nii thì Suzuka em đây cũng chấp nhận khiêu chiến nhé, lên đi.”
“Không phải vậy, với cả thêm trăm vạn năm nữa rồi em hãy mơ nhé--- Vấn đề quan trọng nhất đây. Anh muốn có được sự cam đoan cho lúc tên nhóc này phát điên trong trại trẻ. Mấy đứa hiểu rồi chứ.”
Izayoi đứng dậy, gõ gõ cửa sổ bị bóng đen bao trùm.
“Homura, em định phá giải mê cung này ra sao? Với sức mạnh của em có thể chiến đấu với những con quái vật kia chứ?”
“…Chuyện này,”
Homura không nói lên lời. Gift cậu sở hữu đương nhiên không phải dung cho chiến đấu.
Cách thức thu dọn lũ quái vật trên cơ bản cậu đã đoán ra phần lớn nội dung. Điều kiện thắng lợi [Xóa bỏ ánh chớp, khiến ngôi sao trở lại hình dạng ban đầu] hẳn là ám chỉ việc thay đổi cái tên Asterios thành Minotaur.
Còn [khiến ngoi sao trở lại hình dạng ban đầu] là cách thức thực hiện yêu cầu này.
Giai đoạn thứ nhất là sử dụng thể hạt để chữa bệnh.
Giai đoạn thứ hai là trở lại lăng mộ, cũng chính là mê cung.
Giai đoạn thứ ba--- là ngồi lên trên ngai vàng của vua Minos.
Hay chính kế thừa ngai vàng.
Nhưng, như vậy thì khả năng quá cao Asterios sẽ lại một lần nữa trở về trong lăng mộ ngủ say. [Trở lại hình dạng ban đầu] cũng là mang ý nghĩa khiến cho hoàng tử quay lại lăng mộ.
Nếu như không muốn sử dụng cách thức này, vậy thì cách duy nhất còn lại là.
“---Đánh bại Minotaur, quái vật mê cung.”
“Hiểu rồi chứ? Chỉ bằng vào em thôi sao?”
“Em hiểu, và em muốn làm vậy. Không, nếu không làm được thì em cũng không thể được mời đến Chiến tranh chủ quyền mặt trời làm gì. Vậy nên chắc chắn em có thể sử dụng thanh rìu chiến này.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về một chỗ. Nơi đó để một thanh rìu chiến có sức phá hoại lớn nhất trong Mười hai chòm sao--- [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình] hiện đang phát ra ánh chớp từ lưỡi rìu.
Quả thật, nếu sử dụng được vũ khí Thần cách này thì có thể phá hủy mê cung.
Izayoi vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ, tính toán khả năng thắng.
“…Hừm? Với Gift của em thì có lẽ dùng được nó thật.”
“Nhất định là có thể. So với việc nghiên cứu thể hạt và sổ sách giấy tờ trại trẻ thì thứ này đơn giản hơn nhiều.”
Đối mặt với câu hỏi của Izayi, Homura ngay lập tức trả lời.
Nếu đã vậy, Izayoi cũng không còn câu hỏi gì khác.
Izayoi ngồi mạnh xuống ghế, chân bắt chéo, nở một nụ cười thách thức với ba người mà nói.
“Được rồi, đã nói đến thế thì anh chống mắt xem mấy đứa. Cố lên nhé mấy đứa nhóc.”
Không phải nhóc. Homura và Suzuka ngay lập tức kháng nghị. Ayato thì hâm mộ chứng kiến cuộc nói chuyện của ba anh em không cùng huyết thống này, sau đó hắng giọng tập trung sự chú ý của mọi người.
“Vậy là mọi chuyện đã được thương lượng xng phải không.”
Ba người nhìn lẫn nhau đồng thời cùng gật đầu, sau đó tiến tới khiêu chiến trận chiến cuối cùng.
*
Mê cung bị sự tĩnh lặng bao trùm.
Âm thanh to lớn khi nãy giờ đã không còn, khắp nơi cô quạnh.
Sau khi [mê cung ăn thịt người] thức tỉnh, cũng vẫn còn trận chiến của hai cha con Chủ thần và Bán thần sắp tới hồi kết, nhưng dường như có chuyện gì đó xảy ra, đều đã rời khỏi mê cung này.
Những thứ còn lại giờ chỉ có Tàu hỏa tinh linh khổng lồ, và con quái vật bò xuất hiện với thân thể to lứn trên quảng trường ngai vàng.
Đàn bò khi nãy vẫn tấn công thân tàu, nhưng Tàu hỏa tinh linh sau khi được cái bóng khổng lồ bao phủ liền miễn dịch với toàn bộ tác động vật lí. Coi bộ là định đóng cửa trốn trong đó.
Nhưng cũng không thể ở lì mãi được.
Quái vật bò trắng ngưng lại sự tấn công vô ích, khiến cho đàn bò tập hợp, hóa thành một núi đá khổng lồ. Thời gian càng kéo dài thì mật độ của quái vật bò trắng lại càng nhiều hơn, chiến đấu cũng càng dễ dàng.
Quái vật bò trắng tranh thủ lúc này cường hóa thân thể của mình.
Ngay cả thanh kiếm cự xà thiên hạt giờ cũng chỉ đơn giản bị đánh bật.
Con quái vật bò càng lúc càng cao hơn, từ cơ thể to lớn giờ đã trở thành một thứ như tòa tháp khổng lồ---
Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn trời.
(……)
Gió biển thổi tới từ vết nứt khiến cho bản ngã yếu đuối của hắn dao động.
Đó là gió và bầu trời của vùng đất hắn--- Asterios, sinh ra và lớn lên.
Sừng bò tan vỡ, ý thức mơ hồ, hiện Asterios đã hợp thể với lăng mộ mê cung, hiểu được tất cả.
…Chuyện mắc phải dịch bệnh.
…Chuyện bị cha mình cho thành vật tế sống.
…Chuyện được an táng cùng với những linh hồn thiếu niên thiếu nữ bị tuyển làm người chôn cùng.
Giờ cậu đã hiểu được mọi chuyện, không còn mong muốn gì nữa. Bụi trở lại bụi, tro về với tro, người chết về với đất là quy luật thê giới. Người thiếu niên đã nhận được sinh mạng ngắn ngủi này nhờ vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời cũng không còn hi vọng gì.
(……)
---Chỉ là, nếu mà được.
Nếu có thể có một điều ước, cậu ước mình được cảm nhận được làn gió biển thổi tới từ vết nứt đối diện kia bằng thân thể con người. Lúc còn sống cậu bị cách li trong thời gia dài do căn bệnh truyền nhiễm mắc phải, đến cuối còn trở thành vật tế sống. Thế nên đến lúc chết vẫn không nghe được tiếng sóng của đảo Crete, cứ thế kết thúc tấm màn cuộc đời.
Bản ngã yếu đuối của quái vật bò trắng, vô thức giơ tay về phía vết nứt trên trời.
Nhưng cho dù núi đá có cao bao nhiêu, tay cậu vẫn không thể vươn tới vết nứt.
Mê cung lăng mộ mới là nơi cậu cư ngụ, là quốc gia của cậu, là thế giới của cậu. Vậy nên dù cậu có mong muốn mãnh liệt tới đâu, tay cậu vẫn sẽ không vươn tới được.
Cậu muốn được chứng kiến lại cảnh tượng khắc sâu trong lòng khi còn bé, đã là không thể nữa rồi.
(…Đến rồi đó sao.)
Cái bóng trên Tàu hỏa tinh linh mở ra. Có lẽ đã chuẩn bị tinh thần cho trận chiến.
Người đầu tiên lao tới đúng như cậu dự đoán, là thiếu nữ tóc vàng. Nhưng không có ai theo cùng, hẳn là có ý định chiến đấu một mình.
Đúng là thật dũng cảm, nhưng đây chỉ là liều lĩnh mà thôi. Quái vật bò trắng giờ không còn là một đàn nữa, mà là một vật thể khổng lồ đứng sừng sững giữa trung tâm mê cung.
Cơ thể to lớn cao tới khoảng 330 met khiến cho người ta nhìn như núi sông.
Cậu chậm chạp giơ tay phải lên, sử dụng đất đá trong bàn tay phải làm nguyên liệu, bắn ra các loại vũ khí hình dạng khác nhau.
Kiếm trắng, thương trắng, cung tên trắng, rìu hai lưỡi trắng liên tục bắn ra.
Số lượng tầm hơn 70, liên tục bắn ra với tốc độ như thể súng tiểu liên. Thân thể mỏng manh của thiếu nữ này một khi bị đánh trúng hẳn sẽ nát tan thành một đống thịt.
Nhưng ayato chỉ giương kiếm lên, không di chuyển nữa.
Trong mắt cô hiện lên ý chí bất khuất. Sau đó, cô ôm theo quyết tâm sắt thép không cho bất cứ thứ gì vượt qua được mình, trở thành lá chắn cho Tàu hỏa tinh linh.
“Phù---!”
Cô điều chỉnh nhịp thở, vung lên thanh kiếm cự xà thiên hạt.
Sự nhạy bén của thanh kiếm còn ghê gớm hơn những gì chứng kiến được trên nóc tàu khi trước. Thanh rìu hai lưỡi trước mặt nhanh chóng bị đánh bay đi, rồi nó đụng trúng thương và kiếm phía sau cùng nhau rơi xuống đất.
Mặc dù đã khiến chúng va chạm lẫn nhau nhưng không thể chỉ mới vậy đã đánh bật được tất cả.
Nhưng Ayato nắm rõ tất cả còn có bao nhiêu vũ khí chưa bị đánh bật, bắt lấy cây trường thương đang lao tới rồi quăng trở lại.
---Phải tu luyện bao nhiêu võ thuật mới có thể đạt tới lĩnh vực này chứ.
Cảm nhận của quái vật bò trắng với cô từ sợ hãi trở thành kính trọng. Đối với người đã tu luyện thành kiếm thuật thuộc Lĩnh vực của Thần, áp chế về số lượng không tạo thành uy hiếp được.
Số lượng vũ khí bị hạ gục nhanh chóng vượt qua 50, xung quanh Tàu hỏa tinh linh nháy mắt đã xuất hiện cả núi vũ khí.
Nhưng không chỉ có mình Ayato bảo vệ Tàu hỏa tinh linh.
Không biết là xuất hiện từ đâu. Bóng một người hạ xuống từ trên không trung, bất chợt khiến cho xung quanh cuốn lên cuồng phong.
Quái vật bò trắng không hiểu được cũng là dễ hiểu. Người này--- Suzuka vừa sử dụng dịch chuyển tức thời liên tục để đi lên không trung, dừng lại ngay trên đầu cậu ta.
“Chị xài tuyệt kĩ đây! Aya-chan nằm xuống đi!”
“Vâng!”
Không khí tụ hội lại trên không trung bắn ra. Toàn bộ vũ khí phóng thích đều bị bắn nát.
[Khai Thiên Châu] với khả năng khống chế chất lỏng rất khó để điều khiển chi tiết, nhưng bắn bừa như vậy thì không khó gì cho lắm. Lại còn có thể lơ lửng trong không trung, lực phá hoại tính riêng cũng rất lớn.
Suzuka chuyên môn hành động trên nhiều góc độ thế nên thứ này vô cùng thích hợp với cô.
Sau khi toàn bộ vũ khí đã bị tiêu diệt, con quái vật bò trắng ngay lập tức chuẩn bị cho lần tấn công thứ hai.
Mục tiêu của cậu ta là Ayazato Suzuka trên không trung. Dù như vậy cũng là dự tính triệt hạ dần số lượng kẻ địch, nhưng kế sách như vậy vẫn thật tồi.
Vô số vũ khí bắn ra hướng vào không trung.
Nhưng nhận ra chuyện này, Suzuka đã ngay lập tức sử dụng dịch chuyển tức thời biến mất.
Không được rồi. Quái vật bò thâm chậc lưỡi trong lòng. Cho dù có bắn thẳng vào người có khả năng dịch chuyển tức thời thì người đó cũng không thể ngu ngốc chịu đòn.
Đối phó với người sở hữu khả năng dịch chuyển tức thời, cần phải có loại Gift khác hoàn toàn với việc áp chế về sức mạnh hoặc số lượng. Nếu không có Gift tiên đoán tương lai hoặc nắm rõ thông tin xung quanh thì rất khó chiến đấu với họ. Lí do nó trở thành một trong những Gift khó đánh bại nhất trong Khu vườn nhỏ cũng là vì điều này.
Từ giờ tới lần bắn vũ khí tiếp theo còn một lúc nữa. Có thể phản công ngay lập tức.
Nhưng Suzuka biến mất đi rồi không có vẻ gì sẽ tấn công. Cả Ayato đang bảo vệ Tàu hảo tinh lih cũng vậy, không có ý định lao tới.
---Tập trung phòng thủ sao? Không, bọn họ hẳn cũng biết như vậy là vô nghĩa. Ta chính là mê cung. Muốn tấn công phòng thủ thêm bao lâu nữa cũng được.
Các vũ khí bắn ra rồi cũng dung nhập xuống đất, trở lại trong cơ thể quái vật bo.
Vậy thì mục đích bọn họ là gì. Cảm quan chuyên dùng cho chiến đấu lan ra tới mọi ngóc ngách mê cung. Nhanh chóng nó nhận ra bên trong Tàu hỏa tinh linh đang tích tụ một luồng sức mạnh khổng lồ.
Sức mạnh này không phải thứ để đùa. Theo như đánh giá thì những chiến binh đang có mặt trong mê cung lúc này đều thuộc cấp độ hàng đầu. Giờ mà sử dụng thứ kia từ trong Tàu hỏa tinh linh, tất nhiên cũng sẽ tiêu diệt cả Ayato lẫn Tàu hỏa tinh linh đang đứng thẳng hàng. Không ngờ đối phương lại tính tới cách thức tấn công tự sát này.
Sự lo lắng có từ bản năng phát ra, quái vật bò trắng tập trung toàn bộ khả năng chiến đấu về phía Tàu hỏa tinh linh.
Nhưng chậm mất một bước. Từ trong Tàu hảo tinh linh vang lên giọng nói của Saigou Homura.
“Đến lúc rồi! Đưa brother qua đó đi Suzuka!”
“Rõ! Nhờ cả vào brother đấy---!!!”
Ngay lúc đó, Kudou Ayato biến mất. Hẳn đây là dự tính từ đầu.
Còn ngược lại, trước mặt quái vật bò trắng xuất hiện một thiếu niên.
Đúng thực là ngay trước mắt nó, ở trong khoảng cách chạm tay là tới.
Giờ thì quái vật bò đã hiểu được toàn bộ kế hoạch của kẻ địch.
Ayato với kỹ thuật điêu luyện sẽ phòng thủ, còn Homura đang tăng cường Linh cách tập hợp sức mạnh thì được đưa tới chỗ đối phương. Nhờ có người sở hữu khả năng đặc biệt dịch chuyển tức thời là Suzuka nên kế hoạch tấn công bất ngờ này mới làm được.
Cả Game đều đã được tính toán hết.
(……)
Quái vật bò hiểu mình có chống cự cũng vô ích, thế nên thay vì phản công, nó tập trung tinh thần nhìn vào kẻ địch.
Trên tay Saigou Homura lúc này là [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình].
Đòn tấn công mạnh nhất trong số những vũ khí Mười hai cung hoàng đạo quản lí mặt trời. Thanh rìu chiến này dù chỉ cần vung bừa cũng đã đủ sức chặt đôi núi non, xẻ đôi biển cả.
Vũ khí này nguyên gốc là ánh chớp, có thể chứa đựng vô tận Thần lôi. Một khi đã tích lũy đủ sức mạnh vào trong lưỡi rìu đỏ rực chói lòa, cho dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đã đủ phá hủy mê cung thế này.
---Chuẩn bị tinh thần đi. Ánh mắt Homura nói.
Quái vật bò cũng đã chấp nhận mọi chuyện, sau đó nó nhìn lên bầu trời lần cuối.
Tiếng song biển Địa Trung Hải thật xa quá, tay không vươn tới được.
Nhưng chuyện này cũng đúng thôi.
Bụi trở lại bụi, tro về với tro, người chết về với đất đã là quy luật vận mệnh.
Quái vật bò nhắm mắt lại, đón nhận cả nghìn tia Thần lôi.
Chỉ là một cú chém, nhưng cú chém này đã vượt qua khỏi khái niệm chém. Trước khi chém trúng đã sử dụng nhiệt độ cao thiêu rụi kẻ địch, biến đối phương thành dung nham sau đó liền bốc hơi.
Đòn tấn công ngay cả nguyên tố cũng không còn, đúng là xứng với sấm sét của các vị Thần.
Quái vật mê cung Minotaur--- Bị ánh chớp như thể ánh sao chói lòa thiêu rụi về hư vô.