---Bên trong tàu hỏa tinh linh [Sun Thousand].
Bên dưới từng đám mây đen sấm sét oanh rền, Tàu hỏa tinh linh hiện vẫn đang chạy trốn. Ban đầu họ dự tính kéo [Thiên ngưu] ra xa khỏi thành phố, nhưng xuất hiện kẻ địch bất ngờ tấn công, thế nên họ không thể không ngừng lại kế hoạch này. Muốn chạy trốn trước tiên phải đuổi được kẻ địch bên ngoài.
Saigou Homura sau khi kết thúc cuộc yết kiến Nữ hoàng, nghe được tên tổ chức do Scathach nói ra liền nghiêng đầu.
“[Avatara]… sao?”
“Đúng vậy--- Nhóm vua [Avatara]. Đó chính là tên của Community hiện đang tấn công Tàu hỏa tinh linh. Con cũng biết cái tên [Avatara] này là chỉ mười vị Thần và Vua bên trong thần thoại Ấn Độ chứ?”
“Không, đây là lần đầu tiên con nghe về chuyện này.”
“Thế hả. Vậy thì ta sẽ tóm tắt cho. Chuyện này với con cũng không phải không có quan hệ mà.”
Scathach bước chậm lại, chỉ ngón trỏ lên nói. Thực ra Homura hiện muốn tới chỗ Ayato ngay lập tức, nhưng không biết kẻ địch là ai thì cũng không làm được gì. Vậy nên cậu yên lặng gật đầu.
---Community [Avatara] của nhóm Vua mặt trời.
Mười hóa thân của mặt trời trong thần thoại Ấn Độ cổ đại. Mười người này đều là những vị Thần hoặc Vua sở hữu Gift chưa từng có trong lịch sử về sau cũng không có, đều đạt tới vinh quang trong thời đại của mình, mang theo sứ mệnh hòa bình thế giới.
Hóa thân thứ nhất [Tương chu], hóa thân thứ hai [Rồng thế giới Kurma], hóa thân thứ chín [Đấng giải thoát Siddhartha], ngay cả trong Khu vườn nhỏ của các vị Thần này cũng không có mấy ai sánh cùng với họ được. Bọn họ một khi đã tham gia vào chiến tranh chủ quyền mặt trời sẽ là thế lực khiến cho ngay cả [Queen Halloween] cũng không dám ra tay.
Nhưng Scathach phủ nhận đi khả năng này.
“Ba người đó là ba tồn tại mạnh nhất của [Avatara] nên hẳn sẽ không tham chiến. Cho dù có tham gia cũng sẽ là với tư cách [người tài trợ].”
“[Người tài trợ]? Chứ không phải là [Host] sao?”
“Đúng vậy. Con chưa từng nghe sao? Game lần này có loại người tham dự.”
Scathach dựng ba ngón tay lên, vừa đi vừa giải thích ba loại người.
“Thứ nhất là [Host] đảm nhiệm việc quản lí và vận hành Chiến tranh chủ quyền.
Thứ hai là [người tham dự] chiến đấu trong Chiến tranh chủ quyền.
Thứ ba là [người tài trợ] sẽ trợ giúp [người tham dự] trong Chiến tranh chủ quyền.
---Lần này có ít nhất ba loại thân phận như vậy đấy. Mấy đứa các con sẽ là [người tham dự], còn ta và Nữ hoàng là [người tài trợ].”
Homura nhẹ thở dài, tiêu hóa từng lời của Scathach.
Người thi đấu và người tài trợ--- Giống như một loài người như Homura tham gia chiến đấu dưới tư cách người tham dự, các vị Thần cũng ban Gift cho nhóm Anh hùng của riêng mình, mối quan hệ hẳn là như vậy. Một vị Thần dù cho có mạnh đến ra sao nhưng nếu không có được quân cờ ưu tú cũng không thể chiến thắng. Hẳn cũng ì lí do này nên Nữ hoàng mới chiêu mộ người tham dự.
“Ừm, con cũng đoán mọi chuyện là như vậy.”
“Đoán ra từ trước rồi sao?”
“Vâng. Quan hệ của con với [Everything Company] vốn là như vậy. Cho dù tới thế giới khác thì quan hệ này cũng không dễ dàng thay đổi được.--- Vậy thì người tài trợ của [Avatara] là thần thánh phương nào?”
Homura quay trở lại chuyện chính, hỏi thẳng hạch tâm.
Scathach nháy mắt với vẻ không ngờ, sau đó mỉm cười đáp lại.
“Ta cho rằng [Avatara] là Community kết hợp giữa người tham dự và người tài trợ. Dù sao Game lần này cũng có hạn chế số tuổi người tham dự.”
“A, đây đúng là tin tốt thật. Chi tiết ra sao?”
“Bất kì những ai không phải vị thành niên đều bị cấm tham dự. Nếu như trong quá trình Game tiến hành mà tuổi tác vượt quá sẽ ngay lập tức thay đổi tư cách. Thế nên thời gian tham dự của Sakamaki Izayoi chỉ còn có ba tháng mà thôi.”
“…Ể?”
“Ừm?”
“A, không có gì… Con xin lỗi. Sư phụ nói tiếp đi.”
Nghe thấy cái tên không ngờ tới này nên Homura thốt lên. Scathach mỉm cười nói tiếp.
“Theo như tính toán độc ác của chúng trong việc chõ mũi vào lần này, [Avatara] hiện tại có lẽ không phải nhóm Vua chính nghĩa. Theo như lời đồn thì đó là nhóm Ma vương không phân biệt đông tây nam bắc, tụ tập lại để tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời.”
“…Vậy chúng tự xưng [Avatara] là vì muốn tự nhận mình là nhóm các Vua?”
“Chuyện này khá là khó nói. Nghe nói rằng bên trong mười hóa thân của [Avatara] thì đã có ít nhất hơn một phần ba tính tham chiến. Tất nhiên đều với tư cách người tài trợ.”
Hóa thân thứ nhất [Tương chu].
Hóa thân thứ hai [Rồng thế giới Kurma].
Hóa thân thứ chín [Đấng giải thoát Siddhartha]
Vậy là trong ba vị Vua mạnh nhất này đã có một người tham gia với tư cách người tài trợ.
“Ừm, hóa thân thứ chín là người sáng lập Phật môn nên hẳn là trong sạch, chỉ còn hóa thân thứ nhất và thứu hai nữa thôi. Nhưng muốn thức tỉnh bọn họ cũng cần tới [Chòm sao Song Ngư] trong Mười hai chòm sao hoặc [Rồng] trong Mười hai con giáp… Dù sao thì đến khi khai mạc là biết thôi. Chuyện lúc này là những thành viên của [Avatara] can thiệp vào thế giới mấy đứa, bọn chúng chắc chắn là có liên hệ với Thể hạt ngôi sao.”
Nghe được những gì Scathach nói, Homura đứng lại tựa như đang nghi ngờ chính tai mình.
Cậu kinh ngạc quay qua nhìn cô, hỏi với vẻ khó hiểu.
“…Khoan đã. Tại sao lại nhắc đến Thể hạt ngôi sao chứ? Con không hiểu chuyện này là gì.”
Nghe thấy câu hỏi của Homura, giờ lại thành Scathach kinh ngạc.
“Ể, Ayato chưa từng nói với con sao? Kế hoạch phân bổ Thể hạt ngôi sao ấy.”
“…A, chuyện đó hả? Kế hoạch ảo tưởng sử dụng khả năng cải thiện môi trường của thể hạt ngôi sao để khôi phục môi trường thế giới lại như ban đầu đó?”
Saigou Homura nở một nụ cười bất ngờ.
Kế hoạch phân bổ Thể hạt ngôi sao, một kế hoạch đúng như tên gọi của nó, xây dựng các tòa tháp khổng lồ phân bổ Thể hạt ngôi sao ra toàn thế giới và bằng cách đó cải thiện lại môi trường hành tinh, một dự án kì lạ tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn thế đấy. Quả thực, nếu như có thể sản xuất [Origin] trên số lượng lớn và điều khiển được hướng đi của thể hạt thì chuyện này cũng không phải không thể.
Những thứ như sa mạc hóa, ô nhiễm không khí, nhiệt độ tăng cao.
Một khi công năng khôi phục được tiến hành thuận lợi, dự đoán trong vòng ba năm đã có thể cải thiện bước đầu.
Nhưng để đến được một bước như thế, vấn đề chồng chất như núi.
Vị trí xây dựng tòa tháp khổng lồ, tác động của thể hạt tới cơ thể người, mối lo lắng về nano, vấn đề tôn giáo, đụng chạm tới những tổ chức bảo vệ môi trường, vân vân… Vấn đề hiện ra có đếm cũng không hết.
Ngay cả khi biết đâu đó giải quyết hết những vấn đề này thì vẫn còn chuyện không thể sản xuất được.
Nếu kế hoạch phân bổ thuận lợi, trong vòng mười năm sẽ có 17% không khí là thể hạt, một lượng thể hạt lớn đến như vậy làm cách nào có thể tạo ra là cả một vấn đề.
Như khi trước đã nói, muốn sản xuất [Origin] cần thời gian rất lớn, những phần sinh ra thêm từ việc ký sinh, sinh sản thể hạt trên sinh vật sống đều là những phần bị thoái hóa.
Nếu như có những cơ thể người đặc biệt hoặc động vật, thực vật có thể dùng cho việc ký sinh, sinh sản thể hạt mà không thoái hóa thì đã khác rồi--- Nhưng hiện tại không có chuyện tốt như vậy.
“Cho dù là [Everything Company] cũng không làm được kế hoạch hoang đường và nực cười đó đâu. Vấn đề ở đây không phải là có tiền hay không nữa rồi. Căn bản là sẽ không được xã hội công nhận.”
“Ha ha, ai mà biết được chứ? Ít nhất thì trong chuyện lần này Thể hạt ngôi sao đã có ảnh hưởng khá lớn trên thế giới. Một nửa số vấn đề con suy nghĩ đã được giải quyết không phải sao?”
Đáp lại nụ cười của Scathach, vẻ mặt Homura chỉ có thể nhăn lại trong im lặng. Chuyện này có lẽ là đúng thật.
Không chỉ chứng minh nó vô hại với cơ thể loài người, hơn nữa còn có tác dụng tốt, lại còn là cơ hội khiến người ta có cái nhìn tốt về nó, đây quả là một thành tựu lớn. Nếu như được dân chúng công nhận, vậy thì tác động tới các quốc gia và tổ chức cũng dễ dàng hơn.
Nhưng, vẫn còn vấn đề cuối cùng.
Chuyện sản xuất còn chưa làm được thì tất cả vẫn chỉ là nói suông.
Trông thấy Homura đau đầu suy nghĩ, Scathach chỉ ngón trỏ lên nói.
“Chúng ta thay đổi góc nhìn chút nhé. Nếu mọi vấn đề đã giải quyết hết thì con sẽ chọn chỗ nào để xây dựng thiết bị phân bổ?”
Thiết bị phân bổ thể hạt--- mặc dù ngạc nhiên trước khả năng [if (nếu như)] của Scathach, cậu vẫn nghiêm túc nghĩ.
Giai đoạn này đã không còn là lúc thử nghiệm thể hạt, mà là ngay cả [Origin] thự sự cũng đã được đảm bảo.
Đầu tiên sẽ cần tới một lượng thông tin vô cùng lớn về môi trường.
Thế nên điều kiện trước tiên đó là một nơi khí hậu ổn định, đồng thời cũng gần như không có biến đổi. Hai khu vực nam cực và bắc cực là trục Trái đất sẽ được xây mỗi nơi một tòa tháp, còn đâu thì dự kiến xây ở những nơi không có bốn mùa.
Theo như điều kiện này, thiết bị phân bổ có lẽ sẽ xây dựng tại---
“Theo con mà nói--- thiết bị phân bổ sẽ được xây dựng bên trên đường xích đạo.”
“Hừm, trên đường xích đạo sao hả…”
Giọng nói Scacthach không có chút thay đổi nào, vẫn đi về phía trước. Homura dùng tay nâng cằm lên, cảm thấy có linh cảm không lành. Lí do thì hẳn không cần giải thích.
Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này là trận chiến tranh cướp [Mười hai cung hoàng đạo] và [Mười hai còn giáp]. (Chú thích tí: mười hai con giáp trong nguyên gốc đưuọc gọi là mười hai thần của xích đạo)
Scathach lại vừa ám chỉ ngay cả thể hạt cũng có liên hệ tới trận chiến này.
(Không thể nào, không thể nào được! Kế hoạch phân bổ thể hạt--- kế hoạch tháp điều khiển môi trường đó đáng ra cũng sẽ chịu tác động rất lớn mới đúng…!)
Linh cảm lạnh lẽo khiến Homura toát ra mồ hôi lạnh. Ngay lúc cậu định hỏi chuyện này là sao---
Một thứ lực lượng mạnh hơn cả sấm sét tấn công thân tàu.
Scathach vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức vẻ mặt bình thản đã trở nên căng thẳng, cô đề cao cảnh giác.
“…Đứa bé đó không thể đánh bại quái vật bò sao.”
“Hả?”
“Ta xin lỗi, chuyện giải thích phải ngưng lại thôi. Chuyện lúc này rất khẩn cấp.”
Homura thốt lên ngạc nhiên.
Ngay lúc đó thì cậu cảm thấy một cảm giác lơ lửng.
*
Mũi tên Ayato bắn ra khiến cho bên trên Tàu hỏa tinh linh máu tươi túa ra xối xả.
Chiếc đầu bị mũi tên chém văng ra bay múa trên không trung. Mũi tên được bắn ra đã dự tính trước toàn bộ quỹ đạo mưa gió này như thể bắn xuyên đường chân trời mà nhắm thẳng vào đầu thuật sĩ. Đây đã không còn là kĩ thuật có thể luyện thành từ cơ thể con người, một mũi tên chỉ có thể bắn ra khi đã có nghiên cứu tới vũ khí thuộc Lĩnh vực Thần. Thuật sĩ không ngờ tới chuyện này đương nhiên cũng không thể làm được gì.
Sau đó lại có ba mũi tên bắn ra. Mỗi mũi tên đều đi với quỹ đạo tất sát nhắm thắng tới thi thể không đầu.
Bắn tên một thi thể không đầu, hành động này còn đê tiện hơn cả việc quất roi xác chết. Đầu đã bị chặt mất, tính mạng không còn, đáng ra không cần làm thêm như vậy.
Nhưng, có dự cảm không lành. Thi thể bị chặt đầu đó vẫn ở trong tình trạng cứng đơ. Nó không chút nhúc nhích ở nguyên trên không trung--- không hề rơi xuống, nó ở nguyên trên không trung.
“…Tch, lộ mất rồi.”
Bất chợt thi thể không đầu cử động.
Một tay nó bắt lấy chiếc đầu bay vòng xuống, lắp lại trên cơ thể. Chiếc đầu bị chặt mất và cơ thể cứ thế nối liền như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vết thương ngay lập tức lành lặn.
Thuật sĩ trợn trừng mắt, cởi chiếc áo choàng ra giữa mưa bão, thả ra bảy viên ngọc vừa dùng để khống chế chất lỏng.
Ba mũi tên do Ayato bắn ra đều bị bảy viên ngọc bay tới với tốc độ cao cản lại.
(…Đúng là còn sống thật sao?)
Xác nhận được trực giác của mình đã đúng, Ayato thu hồi cây cung. Cơ hội như vừa rồi còn còn bị chặn lại thì với khoảng cách thế này sẽ khó mà bắng trúng được nữa. Kẻ địch không thể nào bất cẩn tiếp được.
(Một Tiên Hổ lông trắng, cơ thể có bị chém đầu vẫn không chết, lại thêm cả những viên ngọc lơ lửng giữa không trung… Ra là vậy, thứ thô bỉ của Trung Quốc mà sư phụ nói tới chính là người này hả?)
Ayata nhìn ra được thân phận của kẻ địch. Thế giới tuy lớn nhưng truyền thuyết hợp với những điều này cũng chỉ có một. Nếu như suy đoán của Ayato là đúng, vậy thì đây chính là một kẻ địch mạnh mẽ chung hàng ngũ với Ma vương.
Hơn nữa nếu trí nhớ của cô đúng, kẻ địch đáng ra là một trong những Ma vương đã bị phong ấn lại từ rất lâu trước kia. Đây đúng là kẻ đó thật thì cho dù đã bị cướp mất thế chủ động cũng sẽ không đầu hàng. Ayato giữ nguyên cảnh giác nhìn chằm chằm vào kẻ địch.
Nhưng thuật sĩ vừa bị chặt đầu lại không làm gì, chỉ mỉm cười mà nhìn theo Tàu hỏa tinh linh.
Từ sau lưng thuật sĩ vang lên một âm thanh kinh ngạc.
『Sao trễ thế chứ. Cô đã làm gì vậy hả Thân Công Báo.』
“Thì ta phải làm sao đây hả. Lúc ta tới chỗ hẹn là [Underwood] thì đã không còn có ai ở đó rồi… Mà kẻ sau lưng ông là ai thế hả?”
Thiếu nữ nhìn Asterios với vẻ kinh ngạc và bất chấp.
Asterios cũng ngạc nhiên tới trợn trừng mắt.
“Câu đó ta nói mới đúng. Cô là… Thân Công Báo? Thân Công Báo trong thần thoại [Phong Thần Diễn Nghĩa] của Trung Quốc đó ư?”
“Còn phải nói sao hả. Hay ngươi cho rằng có ai khác trừ ta tên là Thân Công Báo?”
Thiếu nữ tự xưng Thân Công Báo nói với vẻ càng ngang ngược hơn nữa. Bên dưới mái tóc ngắn là một khuôn mặt dễ thương rất hợp với tuổi. Mái tóc có chút dầy, tuy nhiên như vậy lại khiến cho cô trông càng nhỏ tuổi hơn nữa.
Nhưng như vậy thì nghi hoặc lại càng nhiều hơn. Asterios được triệu hồi với tư cách là quái vật của Game, thế nên hắn không có tri thức gì liên quan tới thần thoại Trung Hoa. Vậy nên hắn không biết rõ được, nhưng trong suy nghĩ của hắn--- Thân Công Báo là một Tiên Nhân có hình dạng một lão già mới đúng.
Thân Công Báo vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo cũng hiểu được sự hỗn loạn bên trong Asterios lúc này.
Cô gãi gãi đầu, chỉ về phía hổ trán trắng, nói với vẻ ngại phiền toái.
“Chắc ngươi hiểu nhầm rồi. Lão già thối râu trắng tiên nhân là hình dạng hóa người của lão hổ trán trắng này này. Còn ta mới là Thân Công Báo thật!!!... Ta đã nói đến khản cả giọng thế mà Trụ Vương với đám cận thần vẫn chỉ coi ta như một đứa con nít!”
『Sao cô lại nói thêm từ lão già thối hả. Với cả lí do là vì cô chưa đủ uy còn gì? Thế nên mới suốt ngày bị hiểu nhầm như vậy.』
Lắm mồm quá đấy. Thân Công Báo chậc lưỡi quay mặt đi. Nghi hoặc này rốt cuộc cũng được giải đáp.
Tác phẩm [Phong Thần Diễn Nghĩa] do Thân Công Báo viết--- Là một trong những thần thoại có niên đại chưa dài, xác lập tại Trung Quốc thời nhà Minh. [Phong Thần Diễn Nghĩa] này là bộ truyện nói về trận hỗn chiến giữa các Thần đạo giáo mới cũ và các Thần Tiên, niên đại sáng tác của truyện này không ai rõ, nhưng chuyện này có lí do riêng mình.
Tác phẩm [Phong Thần Diễn Nghĩa] này và [Tây Du Kí] giống nhau, là một trong những thần thoại bắt nguồn từ thế giới bên ngoài. Vốn các trận chiến tại Khu vườn nhỏ là chiến tranh đại diện do các vị Thần tiến hành, các thế giới bên ngoài không thể nhận biết được, nhưng vì một yếu tố bí ẩn dẫn tới thời gian không gian trộn lẫn khiến thế giới bên ngoài và khu vườn nhỏ hỗn loạn, vậy là hai thần thoại này được sinh ra.
Ngay cả bên trong [Phong Thần Diễn Nghĩa], Thân Công Báo cũng là một điểm kì dị.
Thiếu nữ tự xưng Thân Công Báo này dù là trong thần thoại xưa trước hay thần thoại về sau đều không có tiểu sử.
Trong lúc Phong Thần Chiến trở nên căng thẳng chính cô đã hãm hạ vô số nhân vật, khiến cho hỗn loạn lan tràn--- Nhưng sự tồn tại của người này cũng kết thúc tại bên trong [Phong Thần Diễn Nghĩa], một người nằm trong khái niệm Tiên Đạo tràn đầy bí ẩn.
“Ta hiểu sơ sơ rồi. Vậy Thân Công Báo thực chất là một cô bé thế hả?”
“Cứ coi là thế đi. Cơ thể thật của ta thực chất đã trưởng thành rồi, nhưng Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này có hạn chế tuổi, thế nên ta phải hạ số tuổi của thân thể xuống.”
『Nhưng thực chất bên trong vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.』
“Lắm mồm vừa thôi lão già. Với cả quái vật bò ngươi cũng giống ta đúng không? Nhìn ngươi rõ ràng cũng là một đứa bé.”
Thân Công Báo nói vậy với vẻ tất nhiên. Lần đầu tiên hắn nghe được chuyện hạn chế số tuổi này, nhưng Asterios cũng nhờ vậy mà hiểu được tại sao hắn lại ở trong trạng thái này.
Ra là vậy, hạn chế tuổi trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời.
Vậy thì với tư cách là [Minotaur], lí do hắn biến về lúc còn là thiếu niên---
“…Ư, không đúng…!!?”
Sao lại thế này. Asterios nín thở.
Hắn quá kinh ngạc nên hai mắt mở lớn, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
Hắn--- Asterios không thể được mời tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời được.
Những người có liên quan tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này đều là những người có quan hệ với mặt trời. Lúc đầu hắn cho rằng mình là đại diện của nhóm thần Hi Lạp, nhưng có đầy người thích hợp hơn một Minotaur như hắn, hắn đáng ra không thể nào được lựa chọn.
Vậy thì rốt cuộc tại sao Asterios lại ở trong trạng thái thiếu niên.
Hình dạng thiếu niên này là yếu tố không có liên quan gì tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời.
Đối diện với sự thật từ trước tới nay hắn vẫn không coi là vấn đề gì, hắn ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của chính mình. Nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác khó chịu gì. Cơ thể này khoảng chừng 15 tuổi, và rõ ràng đây là cơ thể của hắn. Cũng không phải tuổi của cơ thể hắn thay đổi. Mà, hoàng tử của đảo Crete, [Asterios] này--- nguyên gốc là một thiếu niên.
Vậy tức là sao.
Kí ức mơ hồ, bản thân không biết mình là ai.
Asterios ôm đầu, thân trên vật xuống như thể rất hoang mang.
“Sao vậy? Chóng mặt hả? Buồn nôn thì cứ nôn trên lưng lão già này đi.”
『Coi bộ ta và cô phài chiến một lần mới được hả Thân Công Báo.--- Thôi tạm thời không nói chuyện này nữa. Ngươi sao vậy hả bò? Nếu buồn nôn thật thì mong ngươi nghĩ cho ta nữa.』
“…Ta không sao. Chúng ta ngừng nói nhảm thôi.”
Tay phải hắn lấy ra vũ khí nguyên gốc của mình [Labrys]. Thứ này so ra thì không lớn bằng [Keraunos] nhưng công dụng của nó vốn không phải dùng cho chiến đấu. Mà là một việc khác.
Hắn không biết lí do [Minotaur] cần được cứu.
Nhưng có một bí ẩn hắn bắt buộc phải phá giải.
Khi đã biết bí ẩn là người mang tên Saigou Homura, hắn cũng không thể từ bỏ được.
Giương lên thành rìu chiến [Labrys] tương đương với từ ngữ nguyên gốc mê cung, Asterios sử dụng hai tay--- nhắm thẳng về phía không khí, như thể cắm chìa khóa vào lỗ khóa.
*
“Ta xin lỗi, chuyện giải thích phải ngưng lại thôi. Chuyện lúc này rất khẩn cấp.”
Người nói câu này là một cô gái mặc quần áo quản gia đang bước đi trong toa tàu, Scathach.
Cô ngầng đầu lên nhìn trời với vẻ mặt lo lắng, sau đó bất chợt nắm lấy hai tay Homura. Cậu đang đi theo sau cô liền kinh ngạc đứng lại.
Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng biến cố ngay lập tức ập tới.
Hai chân cậu có chút trôi nổi bên trong Tàu hỏa tinh linh. Cảm giác trôi nổi khiến cho cậu trong chốc lát cảm thấy hỗn loạn, nhưng cảm giác trôi nổi này cậu đã từng trải nghiệm không lâu trước đó thế nên cậu ngay lập tức hiểu được.
Homura nắm lấy lan can, nhìn về phía cửa sổ toa xe.
“Chẳng lẽ… chúng ta đang rơi!? Cả đoàn tàu luôn sao!?”
“Chính xác! Đừng buông tay khỏi ta, bât cẩn là mất mạng đấy!”
Bên trong Tàu hỏa tinh linh đang rơi xuống giữa không trung vang lên đầy tiếng la hét. Các thú nhân cũng nắm được vào các đồ vật bên trong đoàn tàu, nhưng nếu cứ rơi xuống thế này thì kết cục vẫn là chết hết. Suzuka nhanh chóng nghĩ ra cách, dịch chuyển những người xung quanh xuống dưới mặt đất gần đó, nhưng tính cả những thành viên không có nhiệm vụ chiến đấu thì trong tàu còn có rất nhiều nhân viên. Không thể kịp được.
Nhóm tinh linh tí hon và mèo tam thể đi hia nhảy nhót bên trong tàu.
“Rơi mất rồi!?”
“Không rơi chứ!?”
“Sẽ không rơi chứ!?”
“Không, nó đang rơi thật rồi!!!”
Ư kya~♪ Nhóm tinh linh vui vẻ nhảy nhót. Với trọng lượng mấy cô nàng này thì dù có rơi xuống từ độ cao này cũng sẽ không sao. Chỉ có mèo tam thể thì coi như xong.
Nhưng nguy hiểm nhất vẫn là Ayato đang ở bên trên nóc tàu.
Cô nắm lấy một thứ chìa ra trên nóc tàu, phán đoán những chuyện đang diễn ra.
(Thiếu niên ngồi trên Tiên Hổ kia… chẳng lẽ lại là bộ mặt thật của Minotaur!?)
Ngay lúc người thiếu niên chém chiếc rìu hai lưỡi vào không khí, tầm nhìn mọi người bị bao trùm bởi hào quang bảy màu. Rất dễ dàng hiểu được kẻ này đang triệu hồi ra bàn đấu của Game.
Ayato cũng ngay lập tức hiểu ra phỏng đoán của phe mình đã đúng.
Sau đó cô vừa rơi xuống vừa nhìn về phía mê cung bên dưới.
Đó là một mê cung xây dựng bên trên một hòn đảo khổng lồ lơ lửng giữa không trung, hẳn đây là mê cung của Minotaur. Mặc dù bị đưa tới lãnh địa kẻ địch như vậy nhưng mấy người Ayato hiện đã phá giải một nửa bí ẩn, đây là một tình huống không tồi. Vậy là kẻ địch sẽ không chạy trốn nữa. Giờ chỉ cần đánh bại Minotaur là hoàn thành được Game rồi.
Từ tấm thẻ Gift vừa được có lại, Ayato lấy ra thanh kiếm yêu thích của mình, rất thoải mái mỉm cười.
Thanh kiếm từng khiêu chiến vô số Tu La Thần Phật, trải qua hàng loạt trận chiến sinh tử, thậm chí còn từng giao đấu với Ma vương của Bái Hỏa Giáo. Cho dù đang ở trong lãnh địa địch nhưng có chút hoài niệm hẳn cũng có thể tha thứ phải không.
Nhưng cô chỉ ở trong trạng thái đó một tích tắc, sau đó ngay lập tức thủ thế.
(---Đến đi!!!)
Cô đưa thanh kiếm được rèn từ kĩ thuật rèn sắt của yêu tinh tới trước mắt, chống đỡ hai kẻ địch đang lao thẳng tới.
Về phía kia thì Thân Công Báo, hổ trán trắng và Asterios đều đang tiếp cận Ayato giữa không trung. Đặc biệt là Thân Công Báo vừa bị chặt đầu mất. Nhanh chóng vọt tới trước cướp thế chủ động.
“Nỉ hảo (xin chào) nỉ hảo (xin chào), kị sĩ chặt đầu! Ta xin cảm ơn mũi tên tuyệt diệu kia của ngươi! Còn đây là món quà đáp lễ của ta đây, ngoan ngoãn để cho ta giết đi đồ khốn!!!”
Thân Công Báo linh xảo khống chế những viên ngọc khi nãy cuốn nước lên--- bảy món bảo vật mang tên [Khai Thiên Châu], bao vây Ayato lại. Thứ vũ khí mang tên [bảo bối] này là Gift dạng vũ khí chí có Tiên Đạo của Trung Quốc mới tạo ra được. Bảy viên ngọc này hẳn là vũ khí khống chế chất lỏng bay lên trên không trung.
Một loại bảo bối vạn năng có thể tấn công cũng có thể phòng thủ. Cho dù không có điểm gì siêu cường nhưng lại rất hữu dụng trong việc dùng mưu. Loại vũ khí này mà xuất hiện với số lượng lớn sẽ rất khó đối phó.
Thân Công báo hẳn cũng hiểu rất rõ tính chất vũ khí của mình.
[Khai Thiên Châu] bắn tới từ bốn phương tám hướng, có cao có thấp bay lượn bao vây lại mục tiêu, bảy viên ngọc cùng lúc tấn công.
Nhưng Ayato không sợ hãi gì. Cho dù có bị bao vây thì cứ phá tan vòng vây là xong.
Ayato chạy xuống theo nóc tàu của Tàu hỏa tinh linh đang rơi. Ngay lập tức đánh bay đi hai viên [Khai Thiên Châu] bắn thẳng tới trước mặt cô, nhưng không thể phá hủy được chúng. Tuy nhiên đã có con đường phá vòng vây hiện ra trước mặt.
Cô mặc kệ năm viên [Khai Thiên Châu] đang phóng tới từ sau lưng. Cô hẳn là dự tính tấn công thẳng vào Thân Công Báo, chỉ là tính toán này thật sự thiếu khôn ngoan.
Cho dù chỉ là chống đỡ nhưng sức mạnh hai viên ngọc thật sự rất khó mà đỡ được.
“Ha ha, còn tự cao tự đại được nữa không hả kị sĩ chặt đầu!”
Năm viên [Khai Thiên Châu] tiếp tục tiếp cận Ayato. Năm thứ bảo bối khống chế chất lỏng này bao xung quanh bằng mưa bão mật độ cao đến mức nhìn bằng mắt được, nổ tung như thể đạn pháo bắn ra.
Nhưng trong mắt Ayato không hề có chút sợ hãi nào.
Chuôi thanh kiếm của cô nhẹ rung động. Sau đó thân kiếm tách ra, quỹ đạo thanh kiếm biến thành một đường tròn.
Cú vung thứ nhất, thanh kiếm biến thành hình vòng tròn như thể trăng non. Cú vung thứ hai, thanh kiếm co rút như thể đuôi rắn nọc bò cạp. Tuyệt kĩ khoái kiếm Cự xà Thiên hạt khiến bao kẻ địch sợ hãi hiện sẽ khiêu chiến sự huyền bí của Tiên Đạo.
“Phù---!”
Cô điều chỉnh nhịp thở. Tập trung tinh thần lại dự đoán hướng đi của chất lỏng. Chỉ là một sai lầm trong tích tắc sẽ dẫn tới cái chết. Cây roi kiếm đi theo quỹ đạo của rắn bò cạp mà quấn thành công lên [Khai Thiên Châu].
---Ra là vậy, đúng thật là rất nhạy bén và chính xác.
Coi bộ mũi tên khi nãy không phải may mắn gì. Nhưng bên trong bộ kiếm pháp này không có chiêu kiếm nào có thể áp chế [Khai Thiên Châu]. Rắn cho dù có nhảy tới được giữa cơn bão thì cuối cùng vẫn là bị cuốn đi mà thôi.
Thân Công Báo tin chắc vào chiến thắng của mình. Nhưng cô đã quá tự tin rồi.
Ayato ngay từ đầu đã không có ý định phá hủy [Khai Thiên Châu]. Chuyện đó cô vừa thử khi nãy rồi. Thế nên cách thức sống sót duy nhất lúc này giữa làn đạn chỉ có một.
Ngay khoảnh khắc một viên [Khai Thiên Châu] cuốn lên cơn lốc bị đầu của rắn bò cạp cắn trúng--- cả năm viên ngọc thay đổi hướng đi, đâm thẳng vào nhau.
“Cái gì!?”
『Không thể nào!?』
Cả Thân Công Báo lẫn hổ trán trắng phía sau đều thốt lên âm thanh sợ hãi và khâm phục. Cả hai đều hiểu được tuyệt kĩ trước mặt vậy nên mới nói không ra lời. Mũi kiếm của cây roi kiếm bị một viên [Khai Thiên Châu] cuốn lên lốc xoáy cản lại, chuyện này đúng như Thân Công Báo tính toán. Nhưng lại không ngờ việc Ayato sau đó kéo lại thanh roi kiếm bị ngăn cản, bằng cách đó làm hỗn loạn không khí, thay đổi quỹ đạo một viên [Khai Thiên Châu].
Các viên [Khai Thiên Châu] bị thay đổi quỹ đạo vì không khí hỗn loạn đó về sau đâm vào lẫn nhau.
Vậy là không còn trở ngại nào giữa Ayato và Thân Công Báo nữa. Ayato vốn định liền một mạch tiếp cận, nhưng hổ trán trắng và Asterios đã lao tới tấn công ngăn cản cô.
Chiếc rìu hai lưỡi (Labrys) được giương vao trên lưng hổ trán trắng rồi vung xuống. Ayato lấy ra thương từ trong thẻ Gift, chỉ dùng một tay đã cản lại được đòn tấn công. Tất nhiên về mặt sức mạnh có chỗ không bằng, nhưng Ayato vốn dĩ không có ý định chiến đấu trực diện.
Đòn tấn công mạnh mẽ chém xuống đáng nhẽ ra đã đè bẹp Ayato nhưng cô lại nhẹ chếch cây thương đi, khiến cho thanh rìu chém sượt qua vào trong không khí. Thanh rìu hai lưỡi vừa tóe lên từng tia lửa do ma sát vừa chém vào trong không khí. Nhưng chuyện này không phải ngẫu nhiên gì. Ayato đã tính toán tới lúc đối thủ không thể khống chế nữa mới nghiêng chuôi thương.
“Ư… Tên này với lúc trước như thể hai người vậy!?”
Asterios và hổ trán trắng nhanh chóng kéo dãn khoảng cách. Mặc dù thẹn nhưng đã thấy được việc cận chiến đối với mình bất lợi thì đây là hành động chính xác. Mọi vũ khí cô sử dụng đều vượt qua thường thức.
Nhưng sự tấn công của Ayato không lơi lỏng tới mức bỏ qua cho bọn họ.
Một khi đã chiếm thế chủ động chính là tấn công đến chết.
Cô đã được sư phụ của mình dạy như vậy, nếu như đã tiếp cận đối thủ thì không đời nào cho chúng dễ dàng chạy được. Không hề tìm cách thu hẹp khoảng cách, cô cất đi kiếm và thương, lấy cây cung ra bắn liên hoàn.
Ba mũi tên bắn ra cùng lúc chỉ trong một hơi thở, lao xẹt qua vai phải, chân trái và mặt Asterios. Trông thấy khả năng chuẩn xác thuần thục như vậy, ba người đang đối mặt cô đều hiểu được kẻ địch của mình sở hữu kỹ thuật thuộc Lĩnh vực của Thần.
“Ư--- mạnh quá…!”
Asterios khổ sở thốt lên. Chiến lực của cô lúc này với lúc đánh nhau với quái vật bò như thể hai người khác nhau. Hay là do khả năng của vũ khí--- không, phải nói là do tính chất của vũ khí thay đổi.
Cây thương cận chiến, roi kiếm chiến đấu tầm trung, cung tên cự li xa.
Trong mọi khoảng cách đêu có thể tinh xảo quấy rối kẻ địch, thậm chí vượt qua được cả sự thua thiệt về số lượng, đúng là loại vũ khí siêu cường khó tin. Chỉ với vũ khí của Asterios thì vô cùng khó khăn để chiến đấu với vị Kị sĩ Nữ hoàng này. Rìu hai lưỡi quá không thích hợp.
Nhưng cho dù Kị sĩ Nữ hoàng có mạnh ra sao thì vẫn có việc không thể làm. Trong đó có một việc chính là việc Tàu hỏa tinh linh hiện đang rơi. Một khi sự gia hộ từ Linh mạch biến mất, tốc độ rơi sẽ tăng nhanh.
Ayato lo lắng xác nhận lại tình huống xung quanh.
(Không xong rồi… Cứ thế này sẽ đâm xuống mê cung mất…!!!)
Cô cắm thẳng cây thương trên nóc tàu--- Đúng lúc đó thì Suzuka bất chợt hiện ra trước mặt.
“Aya-chan, nắm lấy chị!”
“Suzuka!? Sao, sao chị lại lên nóc tàu!?”
“Chuyện này sau hãy nói! Trước tiên phải ngăn lại việc đoàn tàu rơi đã!”
“Chị, chị định ngăn lại!? Đoàn tàu đang rơi này!? Chị sao chứ!?”
Như thế nào!? Vẻ mặt Ayato trở lại nguyên si như một cô bé. Cô bối rối giương thanh roi kiếm lên, hẳn là định dùng nó quấn lấy Suzuka. Nhưng chuyện này không có ý nghĩa gì. Cho dù biết cứ thế này sẽ không xong nhưng cũng không có cách nào khác.
Chỉ là Suzuka lại vô cùng tỉnh táo.
Mặc kệ một Ayato đang bối rối, cô nhìn thẳng vào Thân Công Báo. Suzuka buông cánh tay đang nắm lấy tay phải Ayato ra.
“Cách thức bay lên--- đứa bé kia có đúng chứ!”
Bất chợt Suzuka đi ra khỏi nóc tàu, lơ lửng giữa không trung. Nhưng việc cô rơi xuống chỉ xuất hiện trong tích tắc.
Cả người cô bao trùm trong gió, Suzuka bay lên bên trên nóc tàu.
“Ể… hả hả, cái gì!?”
Thân Công Báo nhận ra trong tay cô lúc này đang cầm một viên [Khai Thiên Châu], thế nên quay qua đếm số viên ngọc xung quanh mình. Sau đó Thân Công Báo nhận ra số [Khai Thiên Châu] chỉ còn lại sáu viên, sau đó viên thứ sáu lại biến mất và hiện ra trên tay Suzuka.
Thân Công Báo không hiểu vì sao mà rống lên.
“Sao, sao thế chứ!? Tại sao [Khai Thiên Châu] của ta lại bị cướp được!?”
『Không ổn rồi…! Cô bé này chính là người có khả năng dịch chuyển tức thời!』
Hổ trán trắng nhớ lại trận chiến khi nãy mà chậc lưỡi.
Đồng thời ông cũng hiểu được bản chất Gift của Suzuka.
Một phần trong đó là [khả năng dịch chuyển vật thể ra nơi xa]--- Gift [Asport].
Thế nên mũi tên Ballista được bắn ra rồi mới được dịch chuyển là vì nguyên nhân như vậy. Chứ nếu dịch chuyển một mũi tên Ballista đứng yên thì nó cũng sẽ không bắn tới. Mặc dù đây cũng là một Gift khá mạnh, nhưng cô còn một Gift khác nữa.
Đó chính là [khả năng dịch chuyển vật thể nơi xa về bên cạnh]--- mang tên Gift [Apport]. Gift này chính là một trong những Gift đáng sợ nhất đối với những ai sử dụng vũ khí.
Vì vũ khí sẽ bị cướp đi một cách vô điều kiện.
Hơn nữa, theo như dáng vẻ lúc này của Thân Công Báo thì có lẽ quyền sở hữu cũng bị cướp đi mất rồi. Nếu đã vậy sẽ không thể tự tiện dùng tới bảo bối Tiên Đạo nữa.
『Còn có thể làm thế sao… Nếu như [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình (Proto Keraunos)] cũng bị cướp mất thì coi như xong! Phải kéo dãn khoảng cách thôi!』
“Khoan, khoan đã! Còn [Khai Thiên Châu] của ta thì sao!?--- Trong lúc nói chuyện viên thứ ba lại bị cướp mất rồiiiiiii!!?”
Ư a a a a!!! Thân Công Báo tức giận vô cùng, tức đến nỗi dự định lấy các bảo bối khác ra. Nhưng như thế chỉ tồi tệ hơn mà thôi. Hổ trán trắng cắn lấy áo cô chui vào trong chỗ tối mê cung.
Về phe bên kia, dù Suzuka đã lấy được ba viên [Khai Thiên Châu], nhưng cô không thể ngay lập tức sử dụng thuần thục Gift này. Suzuka ở bên dưới Tàu hỏa tinh linh sử dụng sức mạnh của [Khai Thiên Châu] chống đỡ, nhưng vẫn không ngăn được thế rơi xuống của đoàn tàu. Cứ thế này Tàu hỏa tinh linh sẽ đè chết Suzuka.
Ayato thò đầu ra từ nóc tàu nói.
“Suzuka, không thể ở phía dưới đoàn tàu vậy được! Chị không thể sử dụng [Khai Thiên Châu] ở cự li xa sao!?”
“Càng, càng xa nó thì càng khó sử dụng hơn… Hình, hình như không đỡ được nữa rồi…!!!”
Gió lốc xung quanh biến mất, rõ ràng là [Khai Thiên Châu] đã dần yếu đi. Chuyện đã tới mức này thì dù là thứ có thể khiến vật thể bay được thì cũng bất lực. Ayato dự tính chém luôn con tàu, nhưng lớp vỏ của tàu hỏa tinh linh quá cứng, ngay cả cô cũng không thể phá được.
Đã đến lúc này cũng chỉ còn cách dịch chuyển vào khoảnh khắc sắp rơi xuống đất, với khả năng của Suzuka thì có thể giảm tốc lại rất nhiều, chỉ là như vậy trong tàu sẽ phải chịu lực rất mạnh. Nhưng không còn cách nào khác.
Bất chợt, từ cửa sổ đoàn tàu vang lên giọng nói của một cô gái.
“Này~, cô bé! Cô làm tốt lắm, tiếp theo để ta lo được rồi!”
Ngay lúc đó thì Tàu hỏa tinh linh đang rơi xuống bị một chiếc bóng khổng lồ bao lấy.
“Ể!--- Oa, gì đây chứ!?”
Chiếc bóng khổng lồ bao trùm toàn bộ Tàu hỏa tinh linh [Sun Thousand] to lớn. Cái bóng đỡ lấy con tàu khiến nó chậm rãi hạ xuống mặt đất--- Nói là như vậy nhưng con tàu vẫn quá to lớn. Không thể không phá hủy một mảng lớn mê cung.
Mê cung và đồ vật của Tàu hỏa tinh linh không ngừng vỡ tan.
Nhưng thân tàu vẫn còn nguyên xi, chứng tỏ nó được chế tạo rất chắc chắn.
Ayato nhảy xuống từ thân tàu, ngay lập tức hiểu ra ai đã cứu đoàn tàu.
(Đây là [Tòa thành bóng (Dun Scaith)] của sư phụ rồi!? Hóa ra còn có thể sử dụng kiểu này sao!?)
Quản gia trưởng tự xưng, Scathach--- Thực chất cô cũng là một vị Thần.
Nhưng cô không phải một vị Thần nổi tiếng gì, chưa kể được sinh ra từ việc kính ngưỡng Tổ Linh nên trong hệ thống (Root) cô khá là mờ nhạt, đồng thời trong cả thần thoại Bắc Âu lẫn Celtic cô đều có giai thoại về mình, vị Nữ Thần này là ột trường hợp đặc biệt trong những trường hợp đặc biệt.
Là vị Thần khống chế bóng của mặt trời và cái chết, [Tòa thành bóng] của cô chính là Gift tạo thành từ việc lấy ra bóng khỏi tòa thành [Queen Halloween] cư ngụ. Đây là minh chứng cho việc Nữ hoàng giao phó lại thế giới Celtic cho cô trong lúc ngủ say vào ban đêm, cùng là thể hiện cô có thân phận ngang hàng Nữ hoàng bên trong quốc gia bóng này--- Nhưng, hiện tại là ban ngày.
Vậy nên [Tòa thành bóng] không thể phát huy hết được khả năng vốn có.
(Giờ không phải thời gian sư phụ mạnh nhất. Vẫn là mình phải lo liệu thôi.)
Ayato cố kích bản thân mình lên. Nhưng nói ra thì, cô cũng là giống vậy.
Chuyện khi nãy cũng vậy. Nếu là cô khi trước, hẳn không chỉ có thể đánh bật [Khai Thiên Châu] mà cô cũng đã gây ra vết thương trí mạng cho ba kẻ địch rồi. Giờ cũng chỉ biết tiếc nuối là mình đã kém đi.
Bởi vì thế giới bên ngoài vốn đã hòa bình. Mặc dù có nghe về một số nơi vẫn còn giao tranh ác liệt, nhưng ngoài đó ra, chỉ cần không có chuyện xảy ra thì sẽ không có nguy hiểm nào về tính mạng.
Quái vật bò, Tiên Đạo, Tinh Thú. Có những kẻ địch này làm đòn bẩy cho cô trở lại đúng là rất đúng lúc.
Ayato lại giương thanh roi kiếm lên.
Đúng lúc đó thì giọng nói của mấy người Suzuka vang lên từ sau lưng cô.
Suzuka đi ra khỏi Tàu hỏa tinh linh, tránh qua đám đất đá và bụi bặm của mê cung, cô lắc đầu như một con mèo con mà tóc tai dựng đứng lên, nối tiếp sau cô là Homura và Scathach.
“Lần, lần này còn tưởng chết thật rồi chứ…! Từ lúc đến Khu vườn nhỏ suýt thì chết ba lần rồi, xem thế nào phải đi đòi tiền thương tật lao động mới được! Brother thấy đúng không!?”
“Không, đòi ai bây giờ chứ hả sister ?”
“A, thì đòi Nữ hoàng ấy? Sao mà nhìn ta vậy chứ, Nữ hoàng hào phóng lắm ấy nhé?”
“…Suzuka, senpai, sư phụ. Xin mọi người hãy để ý lời nói.”
Ayato dù rất căng thẳng nhưng vẫn không thể không mệt mỏi trùng vai xuống với mấy lời vô tư này của đồng đội.
Nhưng lúc này mà yên tâm vẫn còn quá sớm.
*
---Cách đó một khoảng cách, tại trong mê cung.
Mấy người Thân Công Báo sau khi đã đi xa khỏi Tàu hỏa tinh linh, ẩn trốn bên trong chỗ tối của mê cung mới nói trong vẻ khó khăn.
“…Không được rồi. [Khai Thiên Châu] đã bị cướp thật sự. Ta không thể điều khiển được chúng nữa.”
『Thật sao. Chỉ riêng Kị sĩ Nữ hoàng đó cũng đã khó giải quyết rồi, giờ còn thêm một người có khả năng dịch chuyển tức thời phiền phức nữa.』
“Đúng thế. Tiên Nhân bọn ta mà không có bảo bối thì cũng không còn khả năng chiến đấu… Mà Kị sĩ Nữ hoàng khi nãy mạnh thật đấy! Thế mà dùng võ kĩ đánh lui bảo bối được, từ trước đến nay mới chỉ có Hoàng Phi Hổ làm được mà thôi, phải không hổ trán trắng!? Thanh roi kiếm đó thật sự chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường sao!?”
『Ừm. Mặc dù vũ khí có điểm kì lạ nhưng không cảm nhận được có chứa đựng Gift đặc biệt gì. Đúng là rất ghê gớm--- Cơ mà khổ rồi đây. Kị sĩ đó có tính áp chế với ta mạnh nhất.』
Hổ trán trắng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thân Công Báo cũng phất tay như thể tỏ ý đầu hàng.
“Ta cũng thế. Nếu là chiến đấu tại một nơi rộng rãi còn có thể, chứ tại cái chỗ toàn chỗ nấp này thì không thể thoái mái dùng bảo bối rồi. Giờ mà dùng đến đảm bảo sẽ bị dịch chuyển cướp mất. Nếu được giết hết thì tốt quá--- Mà này hổ trán trắng, đứa con gái có khả năng dịch chuyển và người sử dụng bóng đó đều là Kị sĩ Nữ hoàng sao?”
『Cô bé dịch chuyển ta không biết, nhưng người sử dụng bóng thì có lẽ đúng là Kị sĩ Nữ hoàng thật. Nếu như chiếc bóng vừa rồi là [Tòa thành bóng] thì chắc chắn đây là Scathach.』
“…Ể? Vị Thần có cả trong truyền thuyết Bắc Âu lẫn Celtic đó hả. Nếu như khi nãy là ma thuật Celtic thì chúng ta cũng cần cẩn thận với ma thuật Rune rồi nhỉ?”
『Khó nói lắm. Hai loại ma thuật này có khả năng tương thích vô cùng kém. Chưa kể Nữ Thần này tồn tại từ trước công nguyên. Vậy nên hẳn không tiếp xúc được với ma thuật Rune.』
Hổ trán trắng bình tĩnh phân tích Linh cách của đối phương.
Scathach mặc dù hiện ở trong nhóm thần Celtic, nhưng ma thuật cô sử dụng lại là thuộc về một nền văn hóa khác hoàn toàn Celtic cổ đại và ma thuật Rune của Bắc Âu--- Không, căn bản là lúc Scacthach chuyển tới nhóm thần Celtic thì hệ thống ma thuật Rune còn chưa xuất hiện.
Vì cô là một Nữ Thần có Linh cách định hình từ trước công nguyên.
Thế nên không thể hiểu được cách sử dụng ma thuật Rune được xây dựng sau công nguyên.
Từng có truyền thuyết cô được một vị Thần là người quen tặng cho đá ma thuật Rune, nhưng vì có thể phá hủy hệ thống ma thuật và dị nghị tới từ nhiều phía nên cô trả lại toàn bộ đá ma thuật Rune cho Bắc Âu.
Nền văn hóa cách biệt nhau quá nhiều, thế nên đối với nhóm thần Celtic cổ đại vốn không coi trọng giá trị chữ viết, ma thuật Rune cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Scathach không thể không ngay lập tức sử dụng một Gift quy mô lớn như [Tòa thành bóng] có lẽ là vì lệnh cấm ma thuật vẫn còn hiệu lực cho tới ngày hôm nay.
『Vậy là có một Kị sĩ Nữ hoàng võ nghệ cao cường, một siêu năng lực gia dịch chuyển tức thời, thêm cả Vua bóng là cận thần thân tín của Nữ hoàng nữa. Chỉ bằng chúng ta thì khó mà làm được gì. Nếu có thành viên khác của [Avatara] tới thì đã có thể nhờ giúp được rồi.』
Đến lúc này hổ trán trắng chợt nhận ra lưng mình rất nhẹ.
『---Này Thân Công Báo. Con bò lắm mồm đó đâu rồi?』
“Hửm? Lúc nãy ông ngậm ta thì tên đó nhảy xuống rồi mà?”
Thân Công Báo nói với vẻ chuyện không liên quan gì mình.
Hổ trán trắng trợn mắt há hốc mồm.
『Ngu… ngu ngốc, sao cô không nói sớm chứ hả! Nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo đảm an toàn cho tên đó đấy!』
“Hả, thế sao!? Ta có nghe ai nói gì đâu!!?”
『Tại sao mấy người ai cũng nhởn nhơ thế chứ! A, phải báo lại ngay thôi---』
“Không cần phải làm vậy.”
Một cơn gió đen bất chợt cuốn lên trước mặt hai người trong lúc họ đang cuống cuồng.
Đồng thời một thiếu nữ mặc quần áo chấm đen cũng hiện ra. Là thuộc hạ và cũng là cánh tay phải đắc lực của Jin Russel, Cái chết đen Pest đưa cho hai người một bức thư.
“Hai người vất vả rồi. Còn có thể họ tống tới được đây nữa. Hai người giờ đã có thể trở về.”
『…Cái gì?』
“Khoan đã Pest! Còn [Khai Thiên Châu] của ta thì sao!?”
“Liên quan gì đến ta sao hả. Cô trộm được cả đống bảo bối từ chỗ Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải sao hả?”
“Chuyện đó là chuyện đó, chuyện này là chuyện này! Vũ khí tự chế dùng thích hơn nhiều!”
Ư a! Thân Công Báo gào thét. Pest nhìn về phía Thân Công Báo đang ăn vạ với vẻ mặt phiền phức, sau đó che tai lại lườm cô.
“Thôi đi, không rời mê cung ngay là bị kéo vào đấy.”
『Kéo vào? Cái gì kéo vào?』
Hổ trán trắng nhịn xuống sự bất mãn mà hỏi. Nếu đó là việc kích hoạt [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình] trên tay Asterios thì quả thực sẽ là một trận chiến kịch liệt, nhưng trong lời của cô có ẩn ý khác.
Pest cũng hiểu hổ trán trắng muốn nói gì.
Cô cuốn lên cơn gió cái chết đen quay quanh mình, đồng thời ngửa mặt lên thích thú nói.
“Còn phải hỏi sao. Tất nhiên là con quái vật ăn thịt bất kì ai đi vào mê cung rồi… Trận chiến của Minotaur thực sự.”
*
---Quay lại một chút.
Sakamaki Izayoi đang đối mặt với kẻ địch tự xưng [Avatara] tại trung tâm mê cung, lúc trông thấy Tàu hỏa tinh linh rơi xuống cũng phải chậc lưỡi.
(Đó là… tàu [Sun Thousand]? Porol cho phép vận hành rồi sao?)
Izayoi ngay lập tức hiểu được tình hình. Hẳn là để trốn khỏi [Thiên ngưu] nên mới sử dụng Tàu hỏa tinh linh đây. Nhưng trong lúc di chuyển thì cả đoàn tàu đều bị triệu hồi tới mê cung Minotaur. Đáng ra là một quân cờ tốt nhưng rốt cuộc lại bị khắc chế bởi lá bài trên tay đối phương.
Nếu không ai cản lại thì nó sẽ đâm xuống mê cung mất. Ngay lúc Izayoi định chạy tới chỗ Tàu hỏa tinh linh thì từ ngai vàng lao ra hai bóng người.
“Đừng hòng đi được! Cậu ra ngăn lại Đế Thích Thiên đi Arjuna!”
“Được rồi.”
Ngưu Ma Vương nhảy thẳng về phía Izayoi.
Còn thiếu niên cầm cung thì ngắn gọn trả lời một câu sau đó liền đi tới trước mặt Mikado Tokuteru.
Thiếu niên tóc xanh quanh thân có sấm sét lượn lờ, giương Thần cung về phía Tokuteru. Izayoi khó khăn cản lại cây gậy của Ngưu Ma Vương, lúc cậu nghe thấy tên của thiếu niên ngay lập tức kinh ngạc.
“Arjuna…? Ông, ông vừa gọi tên nhóc này là Arjuna!!?”
“Ha ha, cậu phải lo lắng hết cho mọi việc xung quanh mình thế sao hả Izayoi! Giờ là lúc cậu lo cho người khác sao?”
Ngưu Ma Vương tinh xảo xoay chuyển cây gậy bị ngăn lại, sử dụng chuôi đánh thẳng tới bụng Izayoi. Nhưng Izayoi cũng ngay lập tức dùng mu bàn tay phải cản nó lại. Đối phó với vũ khí tầm xa thì tốt nhất phải thu hẹp khoảng cách.
Một khi đã tiến vào được trước người thì dù là hai đầu gậy hay phần thân gậy cũng không còn tác dụng gì.
Đúng là giỏi một cách bất ngờ thật. Ngưu Ma Vương lẩm bẩm, dự định kéo dãn khoảng cách.
Nhưng Izayoi không ngây thơ đến mức sẽ cho kẻ địch đang lui lại trốn thoát được. Khi Ngưu Ma Vương hạ xuống, nửa thân trên hơi ngửa ra sau. Thế nên cả tay lẫn chân đều không thể dùng sức được nữa.
Izayoi đá cây gậy đi rồi lao tới tấn công một Ngưu Ma Vương tay không tấc sắt.
Hai mắt Ngưu Ma Vương mở lớn hai mắt như thể thán phục từ tận trong lòng.
“---Vậy hả. Lâu lâu đánh tay đôi cũng được đấy chứ!”
Ngưu Ma Vương không chỉnh lại cơ thể đang ngửa ra sau của mình, cứ thế xoay người, lần này thì thực sự đánh trúng vào Izayoi đang lao tới. Ngực cậu nhọn nhạo cả lên.
Một tấn công gần như đã khiến cậu ngất đi mất, khiến Izayoi choáng váng.
Đòn tấn công này dù so với những lần bị đánh trong ba năm qua cũng xếp lên hàng ngũ đầu. Có bị đòn này đánh cho đo ván luôn cũng không phải chuyện gì kì lạ. Izayoi cắn chặt môi lại, bằng cách đó cố giữ vững ý thức của mình.
Sau đó thì đến lượt Ngưu Ma Vương thu hẹp khoảng cách để tấn công.
Nhưng Izayoi không dễ dàng gì chịu đòn. Cậu nhận thấy mình đã mất cân bằng nên khó mà đỡ được--- liền đá hết sức xuống mặt đất bên dưới.
“Đừng, có mà khinh nhau!!!”
Toàn độ đất đai bị đập tan rồi văng lên đánh về phía Ngưu Ma Vương. Nếu đó là những loại yêu quái kém cỏi thì không nói làm gì, nhưng Ngưu Ma Vương là đại yêu quái đứng đầu Trung Hoa, không đời nào bị loại giả vờ phô trương thanh thế này dọa sợ.
Cơn sóng đất đá đủ sức phá hủy cả nửa tòa thành thông thường, giờ lan ra phá tan các bức tường mê cung, nhưng vẫn không thể ngăn lại bước đi của Ngưu Ma Vương. Sự cứng cỏi của ông thật mạnh mẽ, cho dù ở giữa vụ nổ như vậy vẫn nhàn nhã dạo chơi.
Ngưu Ma Vương tiếp cận được liền dùng lòng bàn tay đánh vào dưới hàm Izayoi.
Nhưng Izayoi đã đoán trước được đòn này. Nhẹ lắc đầu, vừa vặn tránh được đòn tấn công, sau đó Izayoi dùng nách kẹp lấy cánh tay phải của Ngưu Ma Vương đang đánh tới, dự định quật ngã ông.
Thuần thục sử dụng hết mọi khớp xương có thể cử động, Izayoi vặn cánh tay của Ngưu Ma Vương và đè cho ông đầu quỳ xuống đất.
“Ư…! Bị tôi bắt bài rồi nhé Ngưu Ma Vương! Khốn nạn--- ông với Giao Ma Vương là đồng môn phải không?”
Trước tiên khiến đối thủ mất thăng bằng, rồi đánh vào ngực khiến đối phương choáng váng không thể cử động sau đó mới ra đòn sát thủ. Izayoi biết rất rõ chiêu này.
Thấy được sự linh hoạt của Izayoi, Ngưu Ma Vương dù bị đè xuống nhưng vẫn mỉm cười mà nói.
“Ồ ồ. Ta còn tưởng cậu nhanh nhạy phản ứng kịp cơ, hóa ra là bái Giao Ma Vương làm thầy rồi hả?”
“Ông nghĩ ra chắc. Cùng lắm cũng chỉ là tôi tự học thôi nhé. Dù sao đấu tay đôi thì lão đó vẫn là mạnh nhất…!”
Izayoi dùng sức bẻ xương của Ngưu Ma Vương. Mặc dù không cản lại được cú rơi của Tàu hỏa tinh linh nhưng âm thanh va chạm với mặt đất rất bé. Hẳn là Nữ hoàng hoặc cận thần của cô đã ra tay.
Còn Ngưu Ma Vương thì dù bị đè xuống nhưng vẫn cất tiếng cười như thể vui vẻ từ tận trong lòng.
“Bắt chước cũng là một cách học rất tốt… Nhưng mà thế thì khúc gỗ mục cũng bắt đầu cháy rồi đó hả.”
“Đúng vậy. Giờ lão ta là [Floor Master] của khu đông. Lão đó mà biết tin này chắc cũng choáng váng lắm đây. Ai mà ngờ được huynh trưởng lại gia nhập vào tổ chức [Liên minh Ma vương] đối địch chứ.”
Izayoi nhìn Ngưu Ma Vương với vẻ trách móc.
[Liên minh Ma vương]--- Tổ chức liên minh tụ tập những Ma vương gieo rắc hỗn loạn khắp vô số thần thoại và lịch sử. Từ lúc được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ, Izayoi đã chiến đấu với tổ chức [Liên minh Ma vương] tàn ác nhiều lần.
[Avatara] do thiếu nữ tự xưng Vua thế giới nói ra, thực chất là một tổ chức của các Ma vương Ấn Độ, đã từng nằm trong [Liên minh Ma vương].
“Ba năm nay mấy người cũng biết điều rồi đấy nhỉ, nhưng đám đó giờ cũng định xen vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời đấy hả. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi mấy người đây. Ông ngoan ngoãn tâm sự với tôi ha…!”
Izayoi bẻ ngược lại các khớp xương của Ngưu Ma Vương. Cậu hẳn định bẻ gãy tay ông, đánh phế cả hai tay hai chân. Nhưng Ngưu Ma Vương lại không có vẻ gì lo lắng, bộ dạng cố nhịn cười.
“Ha ha, ra là vậy. Mấy đứa hiểu nhầm [Avatara] là nối tiếp của Liên minh Ma vương sao… Nhưng đó chỉ là chuyện khi trước mà thôi.”
“Cái gì?”
“Đúng như Vua thế giới đã nói đấy, [Avatara] là nhóm Vua. Nhưng người tụ tập bên dưới lá cờ không chỉ có mỗi Ma vương nữa…!”
Cho dù bị bóp chặt các khớp xương, nhưng Ngưu Ma Vương vừa dồn sức xuống đầu gối, trong lúc vẫn bị Izayoi ôm chặt cánh tay, ông đã đứng dậy như thể không có chuyện gì. Đến Izayoi cũng phải kinh ngạc.
Ngay từ đầu cậu đã định bẻ gãy tay ông, nhưng lại không hề cảm giác có thể làm được.
(Người này…! Cơ bắp còn mạnh hơn mình và Giao Ma Vương nhiều lần…!)
Izayoi vận sức toàn thân nhưng vẫn không di dịch được cánh tay Ngưu Ma Vương lấy một li. Có thể đây là do ông có một loại Gift đặc biệt nào đó, nhưng dù thế thì sức mạnh kì dị này vẫn thật khó mà tin được.
“Nói chung thì cậu đã nhờ, thế nên trả lời câu hỏi của cậu cũng không phải chuyện gì lớn… Nghe được rồi chứ? Cứ ở nguyên thế nhé.”
“Ư---!”
Bất chợt, hai tay Ngưu Ma Vương rung động uỳnh uỳnh.
Izayoi cảm thấy nguy hiểm ngay lập tức buông ra cánh tay Ngưu Ma Vương, nhưng vẫn là đã muộn.
Ngưu Ma Vương cứ thế giương Izayoi đang bám chặt lấy tay ông lên, sau đó thản nhiên vung một cái nhẹ nhàng. Thứ sức mạnh cuồng bạo ngay cả Izayoi cũng không dám làm ngơ tạo thành một tiếng nổ lớn đủ sức phá tan màng nhĩ trong mê cung. Cú đá tạo thành vụ nổ đất đá của Izayoi khi nãy căn bản không thể nào sánh cùng.
Nắm tay đấm thẳng tới chưa đầy một giây đã tạo thành một vết nứt dài tới vài dặm, phá tan từng bức tường của mê cung. Izayoi bị sóng xung kích đánh bay đi cũng đâm xuyên vài bức tường mới dừng lại được.
(Đau quá… cái tên này, sao sức mạnh lại khó tin thế chứ…!!!)
Izayoi đè đầu xuống giữa đốnggạch đá vụn. Chỉ riêng lực tay, người này đã đủ đứng trong 3 thứ hạng đầu trong số kẻ địch cậu từng chiến đấu. Về mặt võ thuật thì Kouryuu vẫn hơn, nhưng lực tay đã chênh lệch nhiều thế này thì võ thuật cũng không còn là vấn đề đáng kể gì nữa.
Chưa kể kẻ địch là Ma vương, thế nên chắc chắn vẫn còn một thứ sức mạnh huyền bí có thể sử dụng làm lá bài tẩy.
[Quyền chủ Game], loại quyền cấp cao nhất trong Khu vườn nhỏ chỉ có Tu La Thần Phật cao cấp mới có thể sử dụng. Giờ ông mà lôi ra thì đảm bảo cậu sẽ rơi vào thế khó.
(Khốn khiếp. Tôi còn đang trong quá trình chuẩn bị cho Chiến tranh chủ quyền đây! Biết thế này đã cố làm sớm cho xong rồi…!!!)
Chỉ bằng những lá bài hiện tại thì khả năng thắng không cao. Còn có thể liên lụy tới xung quanh.
Izayoi trợn trừng mắt, tức giận nhìn một Ngưu Ma Vương đang rất nhàn nhã. Đúng như ông nói, giờ không phải lúc để tâm tới những chuyện khác. Izayoi dồn toàn bộ tinh thần vào Ngưu Ma Vương, tập trung chiến đấu.
*
Về phía bên kia, Mikado Tokuteru cũng đang phải chiến đấu khổ cực với thiếu niên tóc xanh tên Arjuna.
Cây cung được phỏng đoán là Thần cách liên tục bắn ra những mũi tên sấm sét tấn công. Còn Tokuteru thì biến Kim Cương Chử thành thương hai mũi chống chọi, tuy nhiên sức mạnh hai bên không hề cùng thuộc một cấp độ.
Tokuteru thở hồng hộc, chạy trốn khắp nơi, tức giận rống lên.
“Khoan, khoan đã Arjuna! Chuyện này là sao chứ! Tại sao con lại xen vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời chứ!? Chuyện này có quan hệ gì với con đâu hả!”
“Tôi và ngài không còn gì để nói nữa. Chỉ có một chuyện tôi có thể nói cho ngài mà thôi. Giờ chúng ta đã là kẻ địch của nhau rồi!... Ngài đừng chạy nữa, đứng lại chiến cùng tôi đi, thưa cha!!!”
Arjuna vừa chỉ trích vừa bắn ra mũi tên sấm sét màu xanh. Mặc dù có thể né được trong đường tơ kẽ tóc, nhưng mũi tên bắn xuống đất liền nổ tung. Tokuteru bị vụ nổ cuốn bay đi mất. Ông lăn lộn mất một lúc trên đất rồi mới đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con trai Arjuna.
So sánh thử sẽ thấy Arjuna trông rất giống Tokuteru.
Mái tóc xanh như thể ánh chớp hẳn là biểu tượng cho Thần cách cậu được di truyền từ cha mình.
Tokuteru giương mũi thương của Kim Cương Chử vào Arjuna, hỏi lại với vẻ hoang mang.
“…Tại sao chứ Arjuna. Mặc dù đúng là không thiếu Anh hùng sau khi được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ đã sa đọa, nhưng bọn họ đều là những người có nuối tiếc với cuộc sống của mình. Còn con đã bình định được quốc gia sau đó ngủ say tại Linh sơn thì sao còn phải gia nhập [Avatara], tham gia vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời chứ?”
Tokuteru hỏi với vẻ bình tĩnh khác lạ. Từ trong giọng nói của ông có thể nghe ra được sự tin tưởng của cha mẹ chắc chắn con mình sẽ không lầm đường lạc lối.
Chuyện này cũng là đương nhiên thôi. Đế Thích Thiên (Indra) cho dù là một trong những vị thần cổ xưa nhất của nhóm thần Ấn Độ, đồng thời cũng là vị Thần mạnh nhất thông thái nhất, nhưng ông cũng từng trải nghiệm cảm giác bi thảm khi Linh cách suy yếu vì các truyền thuyết của đời sau và các vị Thần sau này. Tuy nhiên ông vẫn có một món báu vật không cần lo lắng tới.
Anh hùng Arjuna--- Một người đàn ông bán thần từng được xưng là giai cấp chiến sĩ (Kshatriya) mạnh nhất trong xã hội giai cấp Ấn Độ cổ. Hiện tại xuất hiện dưới hình dạng thiếu niên hẳn là vì tham dự vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời.
Nhưng ông không hiểu được lí do của cậu. Quả thực Chủ quyền mặt trời rất đáng giá.
Hai mươi tư Chủ quyền mặt trời chứa đựng sức mạnh có thể can thiệp vào lịch sử loài người, thậm chí có thể thay đổi cả ghi chép Akashic nếu tập hợp được một số lượng nhất định.
Nhưng cuộc đời của Arjuna con trai ông không cần thứ này. Một vị Anh hùng trứ danh như cậu đáng ra sẽ kết thúc cuộc đời cùng với vinh quang của mình.
Thiếu niên tóc xanh Arjuna tiếp nhận ánh mắt ông với dags vẻ buồn rầu.
“…Vậy là thưa cha, Chiến thần Indra, ngay cả ngài cũng không hiểu được nỗi khổ của tôi rồi.”
“Con nói gì?”
“Tôi quả thực đã có được vinh quang. Được người thân yêu quí, được bạn bè hỗ trợ, bình định chiến tranh, lập nên vô số chiến công… Ngay cả danh hiệu Kshatriya mạnh nhất cũng thuộc về mình. Thế nhưng tôi lại đi ngược với cuộc đời mình, rất ngu phải không.”
Vậy là vì sao chứ--- Đối mặt ánh mắt như đang hỏi như vậy của Tokuteru, Arjuna hỏi lại với vẻ tức giận.
“Vậy thì tôi phải hỏi ngài. Ngài thực sự không nghĩ ra được gì về lí do tôi tham gia Chiến tranh chủ quyền mặt trời sao? Lí do cho việc dù phải từ bỏ vinh quang nhưng tôi vẫn quyết định tham gia chiến đấu, ngài thực sự không thể đoán được?”
Cơn tức giận của Arjuna càng tăng lên theo từng câu hỏi. Nhưng Tokuteru chỉ cau mày lại.
…Không, thực sự không phải ông không nghĩ ra gì.
Ông đúng là có nghĩ tới một khả năng.
Nhưng, chuyện đó sao có thể--- chỉ vì như vậy mà vị Anh hùng trứ danh khắp bốn phương lại đi giúp đỡ Ma vương sao.
“…Không thể nào. Ta không biết con bị ai xui khiến, nhưng con không có lí do gì để giúp đỡ [Avatara] hiện tại.”
“Ngài sai rồi. [Avatara] là nhóm Vua mặt trời tụ tập lại để cứu lịch sử loài người từ trong tận thế. Bạn của tôi cũng vì vậy mà gia nhập vào. Một người được ca ngợi là Kshatriya mạnh nhất như tôi có giúp đỡ cũng là tất nhiên thôi.”
“Đúng vậy, thế nhưng [Avatara] hiện tại không thể hiện ra trách nhiệm đó nữa! Con cũng cảm thấy phải không!? Hay con thật sự định để cho [Avatara] rơi vào ma đạo!?”
Thấy Arjuna không có ý định nói ra, Indra lớn tiếng hỏi.
Lúc này, mắt Arjuna co lại với vẻ bất ngờ.
“…Đúng là không ngờ. Với địa vị của ngài mà cũng chưa biết được sự liên hệ của Động cơ vĩnh cửu thứ ba và Chủ quyền mặt trời sao. Tốt hơn hết hãy để cho [Avatara] lo liệu đi.”
Động cơ vĩnh cửu thứ ba--- nghe thấy cái tên này, Tokuteru lại một lần nữa không nói ra lời.
Arjuna là Anh hùng của thần thoại Ấn Độ cổ đại, vậy thì không thể biết được về động cơ vĩnh cửu. Vậy nên thông tin này hẳn là tới từ [Avatara]. Chuyện này cũng thể hiện tổ chức [Avatara] rất có thể đã bắt đầu can thiệp tới thời kì hiện đại.
(Làm sao có thể, chẳng lẽ có kẻ tranh thủ lúc [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] sơ ý đã đi tới thế giới bên ngoài trước sao!?)
Nhưng chuyện này là không thể.
Bọn họ là Thiên Quân, có thể biết được mọi chuyện can thiệp thế giới bên ngoài từ Khu vườn nhỏ. Vậy là có người đã che giấu được ánh mắt họ và còn đang hoạt động tại thế giới bên ngoài ư.
Tokuteru đe dọa Arjuna, nhưng cậu đã nhắm mắt lại giữ im lặng, không có ý trả lời.
Arjuna hiểu được cha mình sẽ không hiểu mình, vậy nên tức giận biến thành đau buồn, đem mũi tên gắn lên cung.
“Chuyện hỏi đáp đến đây là ngừng. Từ nay về sau tôi sẽ không xem ngài là cha mình nữa. Nếu ngài muốn biết được suy nghĩ thật và nỗi thảm khốc của tôi, và cả chân tướng của [Avatara]--- vậy thì ngài hãy tập trung chiến đấu đi, Chiến thần Indra!!!”
Trong cây cung thần này có chứa đựng sấm sét. Cây cung thần của cậu chỉ cần bắn một lần đã có thể dọn sạch vài trăm nghìn kẻ địch, một thứ vũ khí Thần cách chân chính. Cậu vận thứ sức mạnh cường đại đó vào trên mũi tên, nhắm thẳng cha ruột mình.
Mikado Tokuteru từ đầu tới giờ vẫn cố giữ bình tĩnh, thế nhưng---
Ngay lập tức tiếng sấm rền vang lên trong mê cung.
Tokuteru gãi gãi đầu, trừng mắt nhìn một Arjuna đang run run hai bên thái dương.
“Con nói… tập trung chiến đâu…!?”
Cơn tức trước sự bất kính của con trai có lẽ đã đến lúc bùng nổ.
Có lẽ là do sai lầm của thời đại, nhưng vào thời đại và nền văn hoa của hai người, con cái không được phép nói chuyện như vậy với cha mình. Đã là Thần thì càng phải tôn trọng hơn nữa.
Trên mái tóc xanh bắt đầu có thần lôi rung động, ông đã vô cùng tức giận.
Một chiến binh thông thường chỉ cần bị lườm như vậy đã đủ run rẩy toàn thân.
Mikado Tokuteru giải phóng nhiệt lượng đủ để đun chảy đất đai dưới chân, mắng đứa con trai ruột của mình với sự tức giận.
“Ha, chuyện không có gì phức tạp đến nỗi cần có câu trả lời. Một đứa con ngu ngốc đã lầm đường lạc lối thì chỉ đáng dạy dỗ bằng một trận đòn mà thôi!!! Có khóc cũng đừng trách ta ác đấy, đứa con ngu ngốc!!!”
Vô số sấm sét giáng xuống từ trên trời. Mới chỉ bộc lộ cơn giận đã đủ khiến thời tiết biến đổi. Cảm nhận được tiếp theo sẽ là trận chiến, Arjuna ngay lập tức bắn ra mũi tên của cây cung thần.
Tokuteru giương Kim Cương Chử lên triệu hồi thần lôi tới chống đỡ.
Tranh chấp giữa hai cha con đã kéo dài vài ngàn năm, giờ chính thức trở nên kịch liệt.
*
Trong mê cung tràn ngập tiếng đất rền và bụi bặm. Đây là minh chứng cho việc trong mê cung đang có đầy trận chiến. Các bức tường chia cách đường đi liên tục bị phá hủy, cứ thế này sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi nơi đây biến thành một khu đất trống to lớn.
Chỗ hiện tại của mấy người Saigou Homura cũng trống trải như vậy.
Thân của Tàu hỏa tinh linh phá tan các bức tường mê cung.
Ayato mặc dù đối địch với Thân Công Báo và hổ trán trắng nhưng cô không dính phải bất kì vết thương nào. Cứ tiếp tục chiến đấu cũng không sao. Chưa kể đến việc Suzuka đã cướp mất bảo bối kẻ địch khiến phe mình giờ chiếm được ưu thế về mặt chiến lực. Cho dù giờ Suzuka không thể tham gia chiến đấu nữa nhưng cô có đầy cách tự bảo vệ mình, thế nên sẽ không kéo chân người khác. Hơn nữa khả năng dịch chuyển cướp đoạt cũng là một loại hạn chế rất tốt. Vậy là hai người kia gần như đã bị vô hiệu.
“---“
Đúng vậy--- Ayato nghĩ như vậy cho đến tận khi kẻ địch lên tiếng.
“Cấm động đậy, người có năng lực dịch chuyển.”
Từ chỗ đối diện với đống gạch đá, xuất hiện một thiếu niên ra lệnh cho Suzuka. Cho dù Ayato đã nhanh chóng phản ứng lại nhưng cô không dám tự tiện làm gì. Nhìn thấy được thứ vũ khí kẻ này nắm chặt trong tay phải, cho dù cô không muốn cũng không thể không làm vậy.
Thứ quái vật bò Asterios hiện đang nắm không phải [Rìu hai lưỡi (Labrys)] khi nãy. Đó là dụng cụ làm lễ tế được chế tạo để đưa đối tượng tới mê cung, không phải vật sử dụng trong chiến đấu.
[Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình]--- Thanh rìu chiến có sức tàn phá mạnh nhất trong mười hai chòm sao.
Thanh rìu hai lưỡi khổng lồ phát ra từng tia chớp chói lọi cũng vang lên từng tiếng sấm vang rền, phát ra thứ uy áp có thể giết sạch toàn bộ mấy người Ayato. Thứ này một khi đã sử dụng sẽ tiêu diệt cả kẻ địch lẫn toàn bộ mê cung này.
Ayato đổ mồ hôi lạnh, nhìn vào vũ khí Thần cách trong tay Asterios.
(Vũ khí Thần cách…! Không xong rồi, không ngờ hắn còn có thứ này nữa…!)
Cảm giác yên tâm trong khoảnh khắc khi được an toàn tụ hợp với ba người Homura đã khiến cô sinh ra sơ hở.
Đây là một lỗi lầm ngu ngốc mà Ayato khi trước không đời nào mắc phải. Cho dù tính ra được thời cơ sử dụng thanh roi kiếm, nhưng kẻ địch chỉ cần vung nhẹ là có thể kích hoạt vũ khí Thần cách rồi.
Ngay cả Ayato cũng không đời nào ngăn được.
Suzuka cũng vậy. Cô chỉ cần giơ tay phải lên là có thể cướp được vũ khí. Cô túa ra mồ hôi lạnh tìm kiếm cơ hội cướp thanh rìu chiến, nhưng Scathach đã dùng tay phải đè chặt cô lại, lắc đầu.
“Ư, vì sao…!?”
“Đừng làm vậy. Nếu không thể ra tay bất ngờ thì sẽ không thành công đâu. Không cẩn thận là sẽ khiến tất cả chết hết đấy.”
Cô đơn giản nói thẳng vào trung tâm vấn đề. Mặc dù chỉ là câu nói đơn giản của một người không quen nhưng cô vẫn nghe lời. Dù gì đây vẫn là người lớn tuổi nhất ở đây, tuy nhiên nguyên nhân không chỉ như vậy.
Suzuka ngạc nhiên đến hai mắt mở lớn, nhưng vẫn nén lại những lời định nói, sau đó lùi lại.
Asterios giương vũ khí Thần cách lên kiểm tra khuôn mặt từng người.
Ayato, Suzuka, Scathach--- Cuối cùng hắn nhìn thấy Homura.
(…Là kẻ này sao.)
Nhìn chiều cao thì khoảng chừng 15 tuổi. Tại đây có một thiếu niên khoảng chừng tuổi hắn. Asterios tìm ra được mục tiêu mình nhưng lại cảm thấy khó hiểu với Linh cách yếu ớt của Homura.
Tại sao lại thế chứ--- khiến con người ta thất vọng cũng có chừng mực thôi. Nhìn theo tư thế đứng có thể thấy được thân thể kém hơn cả mức trung bình. Thế này thì đừng nói tới thú nhân, ngay cả dân trên đảo Crete cũng có thể dễ dàng chặt đầu kẻ này.
Người đàn ông này rốt cuộc có cái gì cứu được mình đây. Không, trước tiên là liệu có thể đưa ra được đáp án để phá giải bí ẩn trên người mình không. Ngay cả chuyện này đã khó tin rồi.
Asterios nhìn một ccahs nghiêm túc. Mặc dù hắn đã trong khoảnh khắc nghĩ qua liệu có nên chiến đấu ngay không, nhưng chuyện muốn hỏi tốt nhất vẫn nên hỏi. Nếu như câu trả lời của kẻ này không thể khiến hắn hài lòng thì ngay lập tức vung xuống sấm sét là được. Và rồi Gift Game này sẽ chấm dứt.
Hắn nhìn về phía Saigou Homura, hỏi ra câu hỏi đầu tiên và cũng là cuối cùng.
“Người đàn ông kia. Ngươi, có gì muốn nói với ta--- với [Minotaur] hay không?”
Asterios cho phép đối phương trả lời. Nhưng hắn không hề hạ vũ khí xuống. Hành vi thế này là tương đương với uy hiếp, nhưng hắn cũng không có ý định nương tay gì. Sấm chớp càng tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, bất kì lúc nào cũng có thể phát ra.
Asterios chờ đợi câu trả lời của cậu.
Nhưng người được nhắc tới là Saigou Homura lại kinh ngạc tới hai mắt mở lớn. Nguyên nhân không phải vì câu hỏi của Asterios. Mỗi câu mỗi chữ của kẻ này cậu đều không nghe được. Từ lúc trông thấy bộ mặt thật của Minotaur, cậu đã trở nên choảng váng và căng thẳng vậy rồi.
“---Thật sao chứ.”
Thật khó tin. Trong miệng cậu lẩm bẩm những lời không liên quan gì tới câu hỏi của Asterios. Nếu đây là có ý muốn thương lượng thì Asterios cũng không nói nhiều gì ngay lập tức vung sấm sét xuống.
Nhưng bộ dạng của Homura rõ ràng có vấn đề. Asterios cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhớ lại thì, từ lúc hắn xuất hiện, Homura đã liền ngạc nhiên với Asterios.
Vậy tức là--- Saigou Homura ngạc nhiên là vì hình dạng của Asterios, thế nên choáng váng.
Đây chính là nghi ngờ của Asterios. Cứ tưởng không còn đầu mối gì, nhưng coi bộ kẻ này biết được chuyện gì đó.
Asterios vận sức vào sấm sét, hỏi lại với giọng nhấn mạnh.
“Sao!? Ngươi biết gì về ta!? Hình dạng thiếu niên này của ta là sao!? Ta… chẳng lẽ không phải là quái vạt bò của đảo Crete, không phải Asterios…!!?”
Suy nghĩ thật và sự lo lắng ẩn giấu đi, cùng chui ra.
Lí do hắn cho rằng bản thân mình là [Minotaur trong truyền thuyết] chỉ có một.
Cơn sóng của biển Địa Trung Hải, bầu trời quang đãng, các con đường màu trắng. Chỉ có kí ức như vậy khiến hắn tin tưởng.
Nhưng kí ức một người không phải vật chứng. Không có chứng cớ thực sự khiến hắn không thể chắc chắn được.
Hắn mong có một người tới xác nhận.
…Ra là vậy, thế nên mới đúng là cần được cứu. Asterios thầm cười nhạo chính sự ra vẻ của mình. Nếu như kẻ này trả lời được, có lẽ không phải là không thể tha chết.
---Câu trả lời của ngươi đâu. Asterios đánh mắt hỏi với ẩn ý đây là tối hậu thư.
Homura dù cũng nhận ra được ánh mắt này, nhưng dường như cậu không muốn trả lời ngay. Cậu ngậm miệng lại, vẻ mặt khó khăn. Trong lúc chìm vào biển suy nghĩ, cậu sẽ không nghe người khác nói gì. Cũng không cần ý kiến người khác. Tận đến khi tìm ra được đáp án khiến mình hài lòng cậu sẽ không nói gì.
Tiếng đất rền vang lên từ nơi xa, ánh chớp tràn ngập mê cung. Homura nhận ra khong còn nhiều thời gian nữa, chợt ngẩng đầu dậy.
“Asterios… bình tĩnh nghe tôi nói này. Có lẽ tiếp theo sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra.”
Chuyện này là không ngờ được. Ba người Ayato lắng nghe cũng quay qua nhìn nhau với vẻ kinh ngạc. Ngay cả những lời này ám chỉ điều gì cũng khó mà đoán được. Homura cẩn thận lựa từng từ--- sau đó, điều kiện thắng lợi cuối cùng.
Nói ra việc [Xóa bỏ ánh chớp].
“Asterios. Cậu--- không phải là Minotaur.”
Ngay lúc sự thật này được nói ra.
Con quái vật ăn thịt người thực sự bắt đầu vang lên tiếng tim đập trong mê cung.