Biên tập: vovong
Trên một chiếc tàu thủy vượt biển, Hầu Tử trợn tròn mắt mà ngây ngốc nhìn Mười Một nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ trên tay hắn xuống, sau đó đeo lên cổ tay của một thủy thủ trên thuyền mà hắn vừa giết, sau đó vứt tên thủy thủ đó xuống biển.
Hầu Tử nhổ một bãi nước bọt nói: “Lão đại, anh giỏi thật đó nhe. Trước nay chưa từng nghe nói qua có người nào có thể tháo được chiếc đồng hồ đeo tay này xuống đó.”
Mười Một thản nhiên mỉm cười mà không nói gì. Ba tháng hắn ở chỗ tiến sĩ điên tịnh không phải là ngồi không, trừ việc nổ lực rèn luyện để khôi phục thể lực ra hắn cũng đã từng hỏi tiến sĩ điên cách để tháo chiếc đồng hồ đeo tay đó xuống. Kì thực, nói trắng ra, đạo lí rất là đơn giản, nhưng khi làm thì lại rất khó. Tại lớp dưới cùng của chiếc đồng hồ còn có hai dịch thể màu lam và màu đỏ phân biệt đặt trong hai chiếc ống pha lê nhỏ bằng hạt gạo, nhưng hai chiếc ống đó lại tương thông với nhau. Không biết vì nguyên nhân gì mà tuy hai loại dịch thể này được để tương thông với nhau, nhưng cho dù có vung hay lắc thế nào chúng vẫn chẳng hề vượt qua giới tuyến bên mình mà tiến về phía bên kia. Nếu không, khi hai loại dịch thể này mà hòa vào nhau chắc chắn sẽ lập tức nổ tung. Đây cũng là thủ đoạn khống chế lớn nhất của “Ma Quỷ”, bất kì người nào cùng đừng hòng tháo được chiếc đồng hồ đó ra. Bất quá, “Ma Quỷ” cũng chẳng thể ngờ rằng trên thế giới này còn có tiến sĩ điên, không ngờ lão lại dám dùng loại thiết bị cắt bằng tia nước nóng cắt đứt ống pha lê này. Nhưng Mười Một không có loại máy đó, mà cho dù có hắn cũng chẳng thể cắt được chiếc ống pha lê đó theo kiểu như tiến sĩ điên được. Cho nên Mười Một đành sử dụng biện pháp đơn giản nhất, chính là dùng dị năng về băng của mình, làm dịch thể bên trong ống pha lê đó đông cứng lại thành khối rồi mới tháo bỏ chiếc đồng hồ ra.
Hầu Tử đã cảm thấy mình có chút mơ hồ, đầu tiên, khi nhìn thấy Mười Một mở chiếc đồng hồ ra đến lớp dưới đáy thì hắn mới biết thì ra chiếc đồng hồ này có ba lớp. Tiếp đó, khi ngón tay Mười Một ấn lên, Hầu Tử lại cảm thấy lạnh băng, khi Mười Một rút tay ra, phía bên trong chiếc đồng hồ không ngờ đã kết thành một lớp băng. Tiếp đó Mười Một rất nhẹ nhàng lấy chiếc đồng hồ xuống, lúc này Hầu Tử đã chẳng biết là có phải mình đang nằm mộng hay không nữa.
Bất quá Hầu Tử thủy chung vẫn là Hầu Tử, biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi. Cho nên hắn vẫn lặng lẽ, không đưa ra nghi vấn của mình mà hỏi sang chuyện khác: “Lão đại, anh nói xem bọn chúng có đến vớt thi thể kia lên không?”
“Chắc chắn là có, bọn chúng nhất định muốn xác định xem ngươi và ta đã chết hay chưa.”
Hầu Tử hứng phấn mà vỗ vỗ tay nói: “Tên thủy thủ này nói, chiếc tàu thủy này là đi Mỹ quốc, ý của anh có phải là để cho thu thể đó hấp dẫn sự chú ý của ‘Ma Quỷ’ còn chúng ta lén lút đi Mỹ Quốc?”
“Không.” Mười Một lắc đầu nói: “Chúng ta trở về Anh quốc.”
“Lão đại, anh điên rồi!” Hầu Tử kêu lên với vẻ khó mà tin nổi: “Khó khăn lắm chúng ta mới thoát ra được, trở về để chịu chết sao?”
Mười Một cầm một khối thịthun khói ăn trộm được trên thuyền lên, cho vào miệng cắn một miếng rồi nói: “’Ma Quỷ’ không phải là kẻ ngốc, bọn chúng sẽ rất dễ dàng phát hiện ra thi thể đó không phải là ngươi.”
Hầu Tử không phục kêu lên: “Vậy thì sao chứ? Ta chẳng tin rằng bọn chúng có thể tìm đến Mỹ quốc.”
Mười Một không để ý đến hắn mà tiếp tục nói: “Chiếc thuyền này đột nhiên thiếu mất một thuyền viên, thuyền trưởng khẳng định sẽ kinh hoảng, cũng nhất định sẽ lục soát khắp con thuyền một lần, sau khi không tìm được sẽ báo cảnh sát. Nếu hắn báo cảnh sát, bên ‘Ma Quỷ’ khẳng định sẽ biết được. Lại đối chiếu thêm thời gian và địa điểm, bọn chúng khẳng định sẽ nghĩ ra được hai người bọn ta đang ở trên con thuyền này.”
Hầu Tử trợn tròn mắt lên hỏi: “Anh muốn nói rằng, tiếp đó ‘Ma Quỷ’ sẽ đưa trọng điểm cần lục soát chuyển đến Mỹ quốc?”
Mười Một cắn một miếng thịt hun khói nữa rồi điểm đầu nói: “Cho nên chúng ta cần trở về Anh quốc, hơn nữa làm sao bọn chúng có thể nghĩ đến, bọn ta đã chạy thoát được ra rồi mà còn quay trở bề. Trung Quốc có câu nói rằng, nơi được gọi là nguy hiểm nhất thực ra lại là nơi an toàn nhất.
Hầu Tử cười nói: “Vẫn là lão đại thông minh, anh nói thế nào thì làm thế đó đi. Bất quá lão đại, chúng ta trở về Anh quốc xong rồi trốn ở đâu?”
Mười Một há miệng ra cắn nốt chỗ thịt hun khói còn lại rồi vỗ vỗ tay mà đứng dậy nói: “Đánh cược một lần, nếu hắn chịu giúp chúng ta thì chắc sẽ có nơi an toàn để trốn tránh một quãng thời gian.”
“Hắn? Là nam hay nữ? Từ lúc nào lão đại đã quên biết người bên ngoài thế…”
Lời của Hầu Tử còn chưa dứt Mười Một đã lao đầu xuống biển. Hầu Tử cũng chẳng còn cách nào đánh lao theo, cùng với Mười Một bơi trở về bờ biển Anh quốc.
Chưa bơi được bao lâu, Hầu Tử mới tựa hồ như nhớ lại cái gì đó mà kêu lên: “Lão đại, bây giờ chúng ta cách Anh quốc bao xa?”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc kà chừng mười mấy hải lí.”
Hẩu Tử trợn tròn mắt kêu lên: “Vậy vừa rồi chúng ta đã bơi được bao xa?”
“Chừng hai hải lí.”
“Ừm, lão đại, ừm, không…tại sao một lấy thêm một chiếc phao cứu sinh, chúng ta có thể chết đuối đó."
“…Ta quên mất.”
“…” Mí mắt Hầu Tử tự nhiên chớp động vài cái, cuối cùng vẻ mặt trở nên giống như ‘Kinh Kha đi Tần, tráng sĩ ra đi’ mà bơi theo phía sau Mười Một.
Tại một ngôi trường đại học trứ danh ở Anh quốc, một thiếu nữ mĩ lệ tóc vàng mắt xanh, tuổi chừng mười tám mười chín đang trề môi ra tựa như đang rất tức giận mà chạy về phía một chiếc xe cao cấp. Phía sau lưng thiếu nữa này là hai thiếu niên, chúng không ngừng hướng về phía nàng mà đánh mắt, những thiếu nữ thì chẳng cả thèm liếc mắt đến.
“Cút!” Thiếu nữ đột nhiên quay lại phía sau mà kêu lên: “Đừng có làm phiền ta nữa!”
Hai thiếu niên này đều sửng sốt một chút, một trong hai lập tức cười nói: “Katy, đừng như vậy nữa. Ta cũng chỉ là muốn biểu đạt tình yêu của mình đối với em…”
Người còn lại lập tức tiếp lời: “Đúng vậy a, Katy, em biết không, bộ dạng của em khi tức giận thật là đẹp a. Tôi nghĩ cả đời này tôi cũng chẳng thể quên được bộ dáng mĩ lệ động nhân của em ngày hôm nay…”
Katy cắn chắn răng, tuy động tác này có chút bất nhã, nhưng khi xuất hiện trên người nàng thì lại có một phong vị rất đặc biệt, hai thiếu niên kia đều sững sờ mà nhìn.
Katy lại hừ một tiếng và xoay người bước về phía chiếc xe của mình, mở cửa xe ra rồi nổ máy.
Hau thiếu niên vội vàng đuổi theo, không ngừng vỗ lên cửa kính gọi: “Katy…Katy, nghe anh nói…”
Kâty chẳng để ý đến, nàng lui chiếc xe lại một chút rồi lái ra khỏi cổng trường.
Katy vừa lái xe vừa thở phù phù nói: “Hai tên hỗn đản này, nếu còn làm phiền ra nữa, nhất định phải kêu người giết chết bọn chúng, hừ!”
Katy nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, thấy một nam tử đang ngồi phía sau, tựa như đang nhìn nàng với vẻ rất hứng thú.
“A…” Katy kinh hoảng mà vặn mạnh vô lăng, chiếc xe dừng lại trên đường, nàng lập tức tức muốnở cửa xe mà chạy ra, nhưng dây ăn toàn trên người nàng có tháo cách nào cũng không ra. Katy lạo vội vàng tìm kiếm khắp trong xe, miệng kêu lên: “Ngươi đừng có lại đây, ta có súng. Súng đâu…súng đâu…”
Nam tử phía sau lạnh nhạt nói: “Ngăn thứ ba bên phải.”
“Ồ, cảm ơn.” Katy quả nhiên đã tìm thấy khẩu súng lục ở ngăn kéo hàng thứ ba, nàng vội vàng nhắm về phía nam tử nói: “Nhìn thấu chưa, ta thật sự có súng. Ngươi đừng cho rằng ta sợ ngươi, cho dù ngươi có vẻ giống Mười Một nhưng ta cũng không sợ ngươi! Ý…”
Katy nháy nháy mắt vài cái rồi thử thăm dò: “Mười Một?”
Mười Một thản nhiên cười nói: “Lâu lắm không gặp, Katy.”