Trong mông lung, tựa hồ như có một bàn tay đang sờ lên mặt, rất ấm áp, rất ấm áp…
Mười Một nhẹ nhàng mở mắt ra, cái đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm của Sở Hải Lan.
Sở Hải Lan thấy Mười Một mở mắt ra thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Mười Một, ngươi tỉnh rồi.”
Mười Một hơi động đậy một chút, muốn ngồi dậy.
Sở Hải Lan vội vàng ấn vai hắn xuống và nói: “Bây giờ đừng có loạn động, vết thương của ngươi rất nặng, cần phải nghỉ ngơi.”
Sở Hải Lan xoay người đi rót cho hắn cốc nước, Mười Một chăm chú nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, hắn phát hiện mình vẫn đang ở trong gian phòng màu trắng đó.
Sở Hải Lan cho Mười Một uống nước rồi hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ta còn chưa chết sao?”
Sở Hải Lan cười khổ nói: “Còn chưa.”
“Định lúc nào thì động thử?”
Sở Hải Lan thở dài một hơi nói: “Ngươi có thể đồng thời đánh ngã ba chiến sĩ cải tạo đời thứ hai, chuyện này khiến tiến sĩ Tần rất kinh ngạc. Ông ấy dự định tạm thời sẽ không hủy ệt ngươi mà quan sát thêm một quãng thời gian nữa.”
Mười Một cười xùy một tiếng nói: “Cuối cùng vẫn chỉ là một thí nghiệm phẩm.”
Sở Hải Lan khẽ vuốt ve đầu Mười Một, vuốt ve mái tóc hắn bằng sự yêu thương, bà nhẹ nhàng nói: “Mười Một, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để bất kì người nào làm tổn thương đến ngươi.”
Mười Một liếc mắt nhìn bà ta, thần sắc vẫn rất lạnh nhạt.
Trên mặt Sở Hải Lan lộ ra một tia buồn khổ nói: “Chúng ta đã ở cùng nhau bảy năm, ngươi giống như con trai ta vậy, sao ta có thể nhẫn tâm để ngươi thụ thương chứ?”
Mười Một nhắm mắt lại nói: “Ta không có người thân.”
Sở Hải Lan muốn nói gì đó mà lại thôi, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng. Từ ngày được chọn làm chiến sĩ cải tạo, mệnh vận của Mười Một đã sớm được quyết định rồi. Hắn chỉ là một thí nghiệm phẩm, thông qua quan sát, từ những chỗ không hoàn thiện trên thân thể Mười Một mà tạo ra một đờI chiến sĩ cải tạo mới hoán thiện hơn, tân tiến hơn. Khi chiến sĩ cải tạo đời mới xuất hiện, Mười Một đã trở thành phế phẩm cần được xử lí, đây chính là vận mệnh bi thương của hắn.
Sở Hải Lan hiểu rất rõ tâm trạng của Mười Một hiện giờ, tuy trên mặt hắn chẳng lộ ra biểu tình gì nhưng bà cũng có thể khẳng định hắn đang rất khó chịu. Trước nay Mười Một chưa từng nghĩ qua chuyện phản bội “Ma Quỷ”, hắn có thể vì “Ma Quỷ” mà đi liều mạng, có thể vì “Ma Quỷ” mà chiến đấu đến chết. Nhưng hắn lại chẳng thể tiếp thu chuyện mình chỉ là một thí nghiệm phẩm, nếu đổi lại là bất kì người nào khác cũng sẽ chẳng thể tiếp thụ nổi, sự tồn tại của mình không ngờ lại chỉ làbàn đạp cho sự hoàn thiện của kẻ khác.
Vốn dĩ tiến sĩ Tần không định hủy diệt Mười Một sớm như vậy, Mười Một vốn dĩ còn có thể lặng lẽ mà sống một quãng thời gian nữa. Nhưng tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ khi hắn ở Trung Quốc, các thiết bị đo đạc và quả bom cỡ nhở trong cơ thể hắn đều bị gỡ ra, do đó tiến sĩ Tần mới định hủy diệt trước so với kế hoạch ban đầu.
Tại sao vận mệnh lại luôn tàn nhẫn như vậy?
Sở Hải Lan nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Mười Một, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn. Bàn tay bà khẽ đặt lên trán Mười Một và nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ngươi cần nghỉ ngơi, hãy ngủ một giấc đi, ta sẽ luôn ở đây cùng ngươi.”
Bàn tay Sở Hải Lan phảng phất như có ma lực, Mười Một cảm thấy mi mắt mình càng ngày càng nặng trĩu. Khi hắn nhắm mắt lạI, tựa hồ còn nhìn thấy Sở Hải Lan đang rơi lệ.
Khi Mười Một lại một lần nữa tỉnh lại, Sở Hải Lan vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn như trước, bất quá trên chiếc bàn bên cạnh không biết đã có thể một chiếc sandwich và một chén trà sữa.
“Ngươi tỉnh rồi.” Sở Hải Lan sờ nhẹ lên trán Mười Một một cái rồi hỏi: “Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Mười Một lạnh nhạt nhìn bà, không trả lời.
Sở Hải Lan cầm chiếc sandwich đưa đến bên miệng Mười Một nói: “Đã hai ngày nay ngươi không ăn gì rồi, hãy ăn lấy một chút nào.”
Mười Một vừa muốn đưa cánh tay trái bị thương không nghiêm trọng lắm lên cầm định lấy chiếc sandwich, Sở Hải Lan ấn cánh tay hắn xuống nói: “Vết thương của ngươi còn chưa lành, đừng có loạn động.”
Mười Một chẳng còn cách nào đành hơi hé miệng ra, từng miếng từng miếng một ăn chiếc sandwich do Sở Hải Lan đút cho, còn uống hết cốc trà sữa nữa.
Kì thực Mười Một có thể cự tuyệt, nhưng không biết tại sao, hắn vẫn nghe theo Sở Hải Lan mà ăn. Có thể lày là do cảm giác được quan tâm chăng.
Sauk hi Sở Hải Lan đặt cốc trà sữa xuống, hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào.
Sau một hồi, Mười Một mở lời hỏi: “Kì hạn là lúc nào?”
Trên mặt Sở Hải Lan lộ ra thần sắc khổ sở, bà giúp Mười Một đắp tấm chăn lên rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.” Dừng một chút, bà lại hỏi tiếp: “Mười Một, ta kẻ chuyện cho ngươi nghe được không?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Tùy.”
Sở Hải Lan chỉnh giọng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Kì thực, ta có một đứa con trai, nếu nó còn sống đến giờ thì chắc cũng lớn như ngươi bây giờ rồi.”
“Hắn chết rồi?”
Sở Hải Lan điểm điểm đầu, thần sắc có chút buồn bã nói: “’Băng Khí kế hoạch’ vốn là do ta và tiến sĩ Tần phụ trách, năm đó, tổ chức giúp chúng ta thu thập những đứa bé vừa được sinh ra, chúng ta cũng không ngừng nghiên cứu chuyện cảu tạo chiến sĩ…” Sắc mặt Sở Hải Lan lộ ra vẻ thống khổ: “Ta và trượng phu của ta còn có một đứa con trai vừa đầy tuần đang ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao lại có người biết được ta là người phụ trách ‘Băng Khí kế hoạch’, sau đó…hôm đó, một đám lính đánh thuê xông vào nhà ta. Trượng phu của ta, nhi tử của ta…”Những giọt lệ trên mặt Sở Hải Lan không ngừng chảy xuống, bà vừa khóc vừa rồi: “Bởi vì lúc đó ta nhận được một cuộc điện thoại nói phải mau chóng trở về tổ nghiên cứu, cho nên mới may mắn sống sót. Thế nhưng, bọn họ thì…”
Mười Một lặng lẽ nhìn bà ta, không nói tiếng nào.
Sở Hải Lan khóc lóc một hồi, sau đó thì gạt lệ nói: “Sauk hi bọn họ chết ta cũng dọn đến nơi đây luôn, từ đó đến nay không ra ngoài nữa. Chớp mắt cái mà đã hai mươi năm rồi.” Bàn tay mềm mại của Sở Hải Lan nhẹ nhàng đặt lên trán Mười Một nói: “Kì thực khi vừa bắt đầu ta cũng rất phản đối chuyện dùng những đứa bé mới sinh để làm thí nghiệm, nhưng chúng ta đã trải qua rất nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng xác định chỉ có bồi dưỡng những đứa trẻ từ lúc mới sinh thì mới có thể thích ứng và chống đỡ nổi những gánh nặng mà chuyện cải tạo đem tới. Mười Một, ngươi biết không? Năm đó, trong lòng ta đã hoàn toàn coi các ngươi là con của mình, vô cùng cẩn thận bảo hộ các ngươi. Nhưng…cuối cùng từng đứa từng đứa một rời đi. Chỉ có ngươi là có thể kiên trì đến cuối cùng.”
Mười Một lạnh nhạt cười nói: “Nhưng cuối cùng vẫn là một thí nghiệm phẩm cần phải bị tiêu hủy.”
Sở Hải Lan lắc lắc đầu, khóe miệng hơi động, tựa hồ như đang nói gì đó, nhưng Mười Một lại chẳng nghe thấy tiếng nào.
Sau một hồi lâu, Sở Hải Lan mới cố gặng nặn ra một nụ cười nói: “Mười Một, ngươi mới là chiến sĩ mạnh nhất, ngươi nhất định có thể tiếp tục sống.”
Mười Một hơi sững sờ một chút, không hiểu tại sao Sở Hải Lan lại đột nhiên nói ra một câu nói đầy ý tứ này. Nhưng lúc này Sở Hải Lan đã đứng dậy và bước đi rồi, khi cửa phòng đóng lại, Mười Một khẽ thở dại một hơi, chậm rãi khép mắt lại.
Nhưng hắn không biết rằng, Sở Hải Lan vừa mới rời khỏi căn phòng đó thì đã vội vã chạy về phòng mình, mở cửa ra và nhảy lên giường khóc.
Đây là chuyện duy nhất mà nữ nhân có thể làm được, cũng là sự bi ai của họ.
Bà thật sự rất bất lực, rất bất lực.
Mệnh vận của Mười Một đã bị xác định rồi, Sở Hải Lan làm sao có thể cải biến chứ?