Chương 82: Long Hồn

Một cao một thấp, cao thì gầy, thấp thì béo. Y phục của hai người đều rất bình thường, niên kỉ khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi. Chiều cao của hai bên thật sự vô cùng tương phản, người lùn chỉ đứng đến ngực người cao, thoạt nhìn trông thật bắt mắt.

Điều khiến Mười Một chú ý không phải là vẻ ngoài của bọn họ mà là vì hai người này tiến đến gần mà không gây ra bất kì một tiếng đống nào. Tuy vừa rồi chú ý lực của hắn vẫn luôn tập trung vào Lãnh Dạ, nhưng nếu có ngườI đến gần hắn nhất định vẫn sẽ phát hiện được. Nhưng khi hai người này đến gần sát Mười Một mới phát hiện ra được, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Trung Quốc, thật là cao thủ khắp nơi.

Lúc này Văn Cường mới dẫn theo Mina và Văn Vi từ chỗ nấp đi ra, tiếp đó cung kính nhìn hai người kia nói: “Kim Cương tiên sinh, Bàn Phật tiên sinh, đã làm phiền hai vị rồi!”

Người bé lùn được gọi là Bàn Phật xua xua tay mà cườI híp mắt lại nói: “Không có gì, dù sao bọn ta cũng chẳng có việc gì làm, đến đây vui vẻ chút thôi.”

Kim Cương không nói gì, biểu tình rất là lạnh lùng, trong mắt không ngừng lóe lên quang mang. Mười Một cảm giác được đôi mắt của hắn ta giống hệt như một thanh chủy thủ sắc nhọn vậy.

Bàn Phật nhìn về phía Mười Một, trên mặt vẫn nguyên nụ cười nói: “Tiểu tử, bản sự cũng không tồi a. Một mình mà có thể giết nhiều người như vậy.”

Trên mặt Mười Một vẫn chẳng lộ ra biểu tình gì mà lạnh nhạt nói: “Long Hồn?”

Bàn Phật và Kim Cương đều đồng thời sửng sốt, trong mắt Kim Cương lóe lên một tia hàn mang, còn Bàn Phật thì lại nhìn sang Văn Cường.

Văn Cường cười khổ nói: “Hắn chính là Mười Một.”

Bàn Phật lộ ra một biểu tình kì lạ mà nhìn Mười Một với vẻ đầy thâm ý. Còn Kim Cương, sau khi nghe đến tên Mười Một, vẻ băng lãnh trên mặt đã trở nên nhu hòa hơn một chút.

“Ha ha…ngươi chính là Mười Một sao?” Thanh âm của Bàn Phật chẳng dễ nghe gì, có thể nói là rất khó nghe, nhưng tựa hồ như hắn lại đang rất vui vẻ nói.

“Đúng vậy!” Mười một vẫn nói với cái điệu bộ lạnh nhạt đó, ngữ khí chẳng có chút cảm tình nào.

“Ồ…xem ra Thần Kiếm nói không sai a, tiểu tử này ngạo cốt thiên sinh (trời sinh đã kiêu ngạo), thật sự là cuồng ngạo a. Phải không, Kim Cương?”

Kim Cương chỉ hừ một tiếng, coi như câu trả lời.

Bàn Phật lắc đầu cười nói: “Tiểu tử, không phải ThầKiếm nói ngươi ở Anh quốc sao? Đến Trung Quốc làm chi vậy?

Mười Một nắm chặt lấy thanh chủy thủ trong tay và lạnh lùng nói: “Giết người!”

Sắc mặt Văn Vi lập tức trở nên trắng bệch.

“Giết ai?” Bàn Phật liếc nhìn Văn Cường hỏi: “Muốn giết ngươi sao?”

Văn Cường cười khổ gật gật đầu.

“Tại sao lại muốn giết hắn?”

“Nhiệm vụ.”

“Ồ… chính là nhiệm vụ cái ‘Ma Quỷ’ gì đó phải không?” Bàn Phật xua xua tay nói: “Tiểu tử, trở về đi, đừng có lãng phí tính mạng. Trở về nói với đám người đó, Văn Cường đã có Long Hồn bọn ta bảo vệ, các ngươi không làm gì được hắn đâu.”

“Thử xem.”

Bàn Phật bật cười nói: “Tên tiểu tử ngươi thật ngông cuồng đó, đến cả Long Hồn bọn ta mà cũng dám động vào. Được, xem ra ngươi không thấy quan tài không nhỏ lệ, để ta thành toàn cho ngươi. Kim Cương, ngươi lên hay để ta?”

Kim Cương bước lên trước một bước.

Bàn Phật liền lắc lắc đầu mà lẩm bẩm: “Xem ra ta không có cơ hội xuất thủ rồi.”

Lãnh Dạ đã trở lại bên cạnh Văn Cường, mắt hắn phát sáng lên khi nhìn hai người kia. Người trong Long Hồn hắn chỉ mới thấy qua Thần Kiếm, khi phát hiện Thần Kiếm thì lão đã bị khóa xương tì bà, một thân công lực bị phế, căn bản chẳng thể nhìn thấy lão xuất thủ. Lúc này không ngờ lại có người của Long Hồn đích thân tới đối phó Mười Một, loại chuyện tốt thế này sao có thể bỏ qua chứ.

Kim Cương tùy ý đứng dậy, một cỗ áp lực cường đại từ trên thân thể y tỏa ra và ép về phía Mười Một.

Mười Một chậm rãi đưa tay phải lên, thanh chủy thủ nắm chắc trong tay, sát khí đã khóa chặt Kim Cương.

Tuy khi ở huấn luyện doanh, giáo quan đã từng nhắc nhở các học viên, không được động đến các loại tổ chức đặc công kiểu như Long Hồn của Trung Quốc, Kị Sĩ của Anh quốc. Nhưng dưới tình huống này, Mười Một không thể không xuất thủ. Huống chi, hắn cũng rất muốn xem xem, tổ chức Long Hồn bài danh số một trên thế giới rút cục là mạnh đến thế nào.

Mái tóc của Mười Một tung bay trong gió, không khí lúc này có đôi chút quỷ dị. Bắt quá Mười Một cũng biết, đây là do khí công tạo thành, dù sao hắn cũng đã từng theo Thần Kiếm học qua võ học cổ của Trung Quốc một quãng thời gian, ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Bỗng dưng, Kim Cương đột nhiên động thân. Chẳng thể nhìn rõ được thân ảnh, chỉ thấy một bóng đen nhàn nhạt lóe qua.

Đồng tử của Mười Một lập tức co lại, thân hình hắn sau nháy mắt đã né sang ngang, một đao chém thẳng sang bên cạnh.

“Tốt!” Bàn Phật vừa vỗ tay vừa lớn tiếng kêu lên, một đao này của Mười Một có thể nói là vô cùng chính xác, Nếu sớm một chút thì căn bản sẽ chẳng thể đâm trúng Kim Cương, nhưng nếu muộn một chút thì lại bị Kim Cương làm cho bị thương. Bàn Phật không thể không xem lại Mười Một bằng con mắt khác, trong lòng cũng thầm bội phục nhãn quang của Thần Kiếm.

Lãnh Dạ trờn tròn mắt mà nhìn, khuôn mặt lộ ra vẻ khó mà tin nổi. Một đao trông có vẻ đơn giản này của Mười Một kì thực lại chẳng hề đơn giản, cần phải có nhãn lực, thân thủ và tốc độ, ba thứ phối hợp với nhau thật hoàn mĩ thì mớI có thể làm được. Lãnh Dạ không khỏi hít một hơi lạnh. Thì ra khi Mười Một chiến đấu với hắn vẫn còn bảu lưu, lúc này mới phát huy thực lực chân chính.

Trên thực tế, khi Mười Một chiến đấu với Lãnh Dạ đích xác đã có bảo lưu, hắn rất tán đồng câu nói cần phải ẩn tàng thực lực, không cần biết đối phương là ngườI nao, hắn cũng đều phải ẩn tàng một chút thực lực. Nhưng thời khắc này, Mười Một không thể không phát huy toàn bộ ra, áp lực mà Kim Cương mang đến thật sự quá lớn.

Sauk hi một đao của Mười Một đâm ra, trong mắt Kim Cương lóe lên một tia tán thưởng, đang cực tốc lao về phía trước, y đột nhiên lui lại phía sau, né khỏi một đao sát thủ của Mười Một.

Tuy bị Kim Cương né được nhưng Mười Một vẫn không nổi giận, khi Kim Cương lui về phía sau, hắn lập tức rướn người đuổi theo.

Kim Cương đột nhiên lắc người một cái, tiếp đó chạy đến sau lưng Mười Một, không ngờ khi y đã đến sau lưng rồi thì Mười Một mới phát giác ra được.

Thân pháp của Kim Cương hệt như quỷ mị, thực sự là quá kinh nhân, đôi mắt của Mười Một căn bản chẳng theo kịp tốc độ của y. Nhưng Mười Một vẫn biết, Kim Cương căn bản còn chưa dùng toàn lực.

Lãnh Dạ đứng bên ngoài nhìn mà mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, lực lượng của Long Hồn thực sự quá đáng sợ. Thực lực của Mười Một Lãnh Dạ cũng biết khá rõ, nhưng Kim Cương căn bản còn chưa xuất thủ, chỉ là chạy quanh Mười Một mà thôi, chỉ chạy như vậy mà Mười Một cũng vẫn bị áp chế đến mức chẳng còn lực hoàn thủ.

Đây chính là Long Hồn, lợi khí mạnh nhất của Trung Quốc.

Thân hình của KimCương đang không ngừng phiêu hốt hệt như quỷ mị, vô luận là Mười Một có truy đuổi như thế nào, thủy chung cũng vẫn không đuổi kịp, ngược lại còn tiêu hao một lượng lớn thể lực.

Cuối cùng, Mười Một không xuất thủ nữa, hắn chậm rãi cắm thanh chủ thủy vào bên hông, Kim Cương cũng dừng lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng mà nhìn Mười Một y hệt như trước.

Mười Một đưa tay lên, đột nhiên lao về hướng Kim Cương, Kim Cương cũng đồng thời lùi lại. Mười Một bỗng dưng tăng tốc, hệt như một luồng hắc ảnh xẹt qua rồi biến mất vậy.

Trên mặt chúng nhân đồng thời lộ ra những tia kinh ngạc, không ngờ vừa rồi Mười Một vẫn chưa xuất ra toàn lực.

Tốc độ của Mười Một khi sử dụng toàn lực thật là thập phần đáng sợ, trong mắt Kim Cương lại lóe lên một vài tia tán thưởng, nhưng đồng thờI còn có một chút khinh thường. Trong mắt y, Mười Một thực sự quá chậm.

Đột nhiên, một chưởng của Mười Một đánh thẳng về khoảng không phía trước, một luồng bạch vụ nhàn nhạt sau nháy mắt đã bành trướng. Luồng bạch vụ đó lướt tới thân cậy, lớp vỏ cây lập tức kết thành băng sau nháy mắt.

Bàn Phật thất thanh kêu lên: “Dị năng!”

Kim Cương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thân ảnh hắn tăng tốc mà lui lại phía sau.