Mười Một điều khiển chiếc xe việt dã chạy thẳng một mạch ra ngoại ô, khu biệt thự ở rất xa, tại một đầu khác của thành phố. Mười Một lái xe từ chiều cho đến tận hoàng hôn, lại từ hoàng hôn lái đến tận đêm khuya. Càng ngày càng cách xa thành phố, trên đương xe cộ rất ít, khi đến gần với khi biệt thự thì bên đường đã khó mà nhìn thấy nổi chiếc xe nào rồi.
Chiếc xe đang chạy đi vùn vụt trên đường cao tốc, hai bên đường là những hàng cây được trồng dày đặc, đây hệt như một con đường giữa rừng vậy.
Mười Một đột nhiên dừng xe lại bên đường, tiếp đó từ trong xe nhảy ra. Sau đó dựa vào cửa xe mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tựa hồ như đang thưởng thức ánh trăng vậy.
Từ xa xa phía sau, một chiếc xe nhỏ đang mau chóng chạy tới, ất nhanh đã lướt qua Mười Một và tiếp tục lao về phía trước.
Mười Một thu lại ánh mắt đang ngắm trăng, hắn quay người lại mở cửa xe ra và nhanh chóng nhảy vào trong, tiếp đó bật máy lên, chiếc xe việt dã hệt như một con ngựa hoang thoát cương và lao vùn vụt về phía trước.
“Choang!” Mười Một vừa đuối kịp chiếc xe kia thì đầu xe hắn đã van gay vào đuôi chiếc xe kia rồi. Người trong chiếc xe phía trước tựa hồ như có chút hoảng loạn mà lái chệch đi, nhưng chiếc xe việt dã phía sau vẫn chẳng hề để ý mà lách sang một bên và tiếp tục chạy đi.
“Oành!” Chiếc xe kia va vào một gѣ cây bên đường, tựa hồ như va rất nghiêm trọng, đầu chiếc xe đã biến dạng, bên trong còn tỏa ra những làn khói dày đặc.
Mười Một dừng xxe lại rồi đi đến phía trước chiếc xe kia. Cú va vừa rồi đã khiến cho chiếc kính thủy tinh chắn gió ở phía trước vỡ tan, hai người nam nữ bên trong tựa hồ như đều bị thương khá nghiêm trọng, một trong hai đã vỡ toạc cả đầu ra.
Mười Một rút khẩu súng lúc ra, mở cửa xe. Hai tiếng “đoàng, đoàng” vang lên, trong xe chỉ còn hai hai cỗ thi thể.
Hai người này là ai? Hắn không quen biết, nhưng rất nhanh sau đó hắn sẽ liền biết được. Mười Một đưa tay vào túi của một trong hai người và móc ra một tấm thẻ công tác, trên trên có viết công ty trinh thám XX. Thì ra đây là mọt thám tử tư.
Kỳ thực thám tử tư cũng có thể tính là biến dạng của lính đánh thuê, so với loại lính đánh thuê trong thành phố như Lãnh Dạ có chút tương tự, bọn họ đều là được người ta thuê đến để bảo vệ, nhưng về mặt bản chất thì lại khác hẳn với lính đánh thuê. Lính đánh thuê là thu tiền của chủ thuê, sẽ vì chủ thuê mà làm bất cứ việc gì, kể cả giết người. Nhưng thám tử tư lại không được giết người, bình thường bọn họ chỉ phụ trách theo dõi, điều tra, tìm người, tìm vật, tìm chứng cứ. Ví dụ như, nếu một người vợ nào đó hoài nghi chồng mình có bồ nhí bên ngoài thì sẽ thuê thám tử tư đi theo dõi và điều tra chứ chẳng bao giờ thuê đến lính đánh thuê trong thàng phố cả. Bởi vì sở trường của thám tử tư là ẩn tàng và điều tra, huống chi phí dụng mà thám tử tư thu thường là thấp, hợp với túi tiền bình dân. Còn lính đánh thuê thì chỉ thích hợp cho lớp thượng tầng trong xã hội mà thôi, bình thường khi những người có tiền muốn trả thù hay cảnh cáo đối thù thì mới đi mời lính đánh thuê.
Ngày thứ ba khi tới Long quốc, Mười Một sớm đã biết có người theo dõi mình. Bọn chúng tổng cộng có bốn người, phân thành hai tổ, hai tổ đó cứ luân lưu giám thị hắn tám giới. Lúc đó Mười Một con đang đoán xem là ai phái người đến theo dõi hắn? Văn Cường? Âu Dương Lâm? Vì để không đả thảo kinh xà nên Mười Một mới cố ý giả vờ không biết.
Bất quá hiện tại hắn đã đoán ra là ai rồi, Trần Tang. Chỉ có cái loại người lắm tiền nhưng vô dụng như hắn mới có thể làm ra loại chuyện này, huống chi Tiểu Lương cũng đã từng nói qua, gần đây Trần Tang vẫn luôn liên hệ với một số bang hội bản địa, muốn thuê người giết chết hắn.
Trong xe Mười Một tìm thấy một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, bên trong là những tấm ảnh của hắn trong hai ngày qua. Còn có một tập tài liệu, bên trong ghi lại những nơi mà hắn đã đi, những khách sạn mà hắn đã ở, còn có cả quy luật sinh hoạt thường ngày.
Thám tử chính là thám tử, chẳng có cái lỗ nào là không chui vào được. Trừ cái chuyện đối phương mặc nội khố màu gì là họ không biết ra, kỳ dư đều được viết ra một cách rõ ràng. Mười Một cũng không thể không bội phục khả năng theo dõi của đám người này, tại Trung Quốc, cao thủ thật sự là không đầu không có a.
Mười Một trở lại trong chiếc xe của mình, từ chiếc hòm dự bị phía sau lấy ra một thùng xăng dự trữ. Cái này là do Đao hội đặt vào để phòng khi hết xăng. Mười Một mở nắp thùng xăng ra và đổ vào trong chiếc xe của hai thám tử tư, sau đó lấy từ trong người hai thám tử đó ra một chiếc bật lửa và nửa bao thuốc. Đầu tiên hắn lùi chiếc xe của mình ra xa một chút, sau đó lại trở lại bên cạnh chiếc xe kia, châm một điếu thuốc rồi tiện tay ném vào trong xe. Cả chiếc xe lập tức chìm trong biển lửa.
Mười Một hờ hững trở lại chiếc xe của mình, hắn bật máy và lại tiếp tục chạy đi. Bên đường chỉ còn lại một chiếc xe đang chìm trong lửa.
Qua gần nửa giờ chạy liên tục, cuối cùng Mười Một đã tới được khu bệt thự. Đây là thế giới của những người giàu, người có thể ở tại đây đều là các chính khách có tầm cỡ trong nước hay những tổng giám đốc hoặc các nhân vật cấp cao của các công ti. Bất quá bởi lẽ nơi này cách thành phố quá xa cho nên bình thường người tới đây khá ít, chủ của những căn biệt thự đó sau khi mua thì cũng rất ít khi tới đây, chỉ thỉnh thoảng mới trở lại đây một lần cho khuây khỏa mà thôi.
Những biệt thự nơi đây đều được xây dựa vào núi, cứ léo núi được một đoạn đường là lại thất xuất hiện mấy căn biệt thự hào hoa. Hiện nay mọi người đều thích cách xa thành phố, trở về tự nhiên, chuyện xây biệt thự trên núi cũng chẳng có gì đặc biệt. Nghe nói còn có một số biệt thự được xây trên đảo, giá của chúng thì đúng là trên trời, vậy mà vẫn chỉ là có giá mà chẳng thể mua. Đầu tiên Mười Một ở trong xe mà xem xét căn biệt thự mà Văn Cường ở một lát rồi mới lái xe chạy lên núi.
Biệt thự của Văn Cường ở tại một khoảng trống rộng rãi tại lưng chừng núi, xung quanh tổng cộng có ba căn biệt thư, bất quá đều cách nhau khá xa. Trên tư liệu có nói, sinh hoạt của Văn Cường rất có quy luật, mỗi buổi sáng đều tới công ti, hết giờ làm lại lái xe mấy tiếng đồng hồ trở về. Người khác mua biệt thự tại nơi đây chỉ là dùng vào những ngày nghỉ mà thôi, nhưng Văn Cường lại dùng làm nhà ở luôn. Mười Một có chút khó hiểu, lão đã có tiền như vậy, tại sao không mua một căn phòng tốt ở gần thành phố mà lại đi mua một căn biệt thự xa xôi như thế này nhỉ? Không chỉ có Văn Cường, mà con gái Văn Vi của hắn cũng vậy. Văn Vi đang học đại học ở thủ đô, nhưng nàng lại rất ít khi ở trường, tan học cái là lập tức vội vã về nhà ngay.
Thật đúng là cha nào con nấy. Bình thường nhất thì chỉ có vợ của Văn Cường, Mina, bởi vì bà căn bản chẳng bao giờ ra khỏi cửa. Ngẫu nhiên lắm bà mới theo Văn Cường đi đến công ti xem xem, sau đó lại đi dạo trên đường một chút. Còn lại, phần lớn thờ đều là ở trong nhà.
Mười Một dừng xe lại từ xa, lưng vác theo tất cả vũ khí, vô cùng cẩn thận mà tiến vào nhà Văn Cường.
Đi quanh biệt thự một vòng, Mười Một phát hiện những vệ sĩ trong nhà Văn Cường vẫn y hệt như trước, khắp nơi xung quanh đều có vệ sĩ, đến giọt nước cũng không lọt ra được, từ khi cứ trực tiếp lao vào, nếu không chẳng còn cách nào khác.
Mười Một nấp trên một gò nhỏ bên ngoài bức tường, lấy ta một khẩu súng bắn tỉa Wilk hạng nặng, qua ống ngắm phóng đại của khẩu súng mà quan sát tình hình bên trong căn biệt thự.
Mỗi một góc của căn biệt thự đều có hai vệ sĩ đang đứng, trong sân không có người tuần tra. Biệt thự được xây theo kiểu khép kín, ra vào chỉ bằng một cửa chính duy nhất. Bên cạnh có một căn gác nhỏ, có lẽ là nơi cho các vệ sĩ ở. Trên ban công lầu hai…
Qua ống ngắm, Mười Một phát hiện Văn Vi đang đứng trên ban công lầu hai, tay nầng khẽ để lên môi, ánh mắt như si mê nhìn vào mặt trăng trên cao.
Nàng đang ngắm trăng sao? Nhưng đôi mắt của nàng tuy là nhìn lên không trung, nhưng lại hệt như đang mất hồn vậy, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện khác.
Mắt Mười Một hơi dừng lại trên khuôn mặt Văn Vi một lát, sau khoảnh khắc lại tiếp tục rời đi…