Quảng trường Đế Hào hôm nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì minh tinh cực kì nổi tiếng đến từ Trung Quốc - Âu Dương Nguyệt Nhi - đang đơn ca trên quảng trường Las Vegas. Tuy cuộc biểu diễn này đã bị lui lại một tuần nhưng chẳng có người nào nói ra những lời bất mãn. Minh tinh cũng là người, là người thì có thể thụ thương, Âu Dương Nguyệt Nhi bị trẹo chân, nghỉ ngơi một tuần cũng là chuyện rất bình thường.
Mặc dù có rất nhiều tin tức trên các trang báo lá cải nói rằng mấy ngày trước còn nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đi shop khắp nơi, bộ dạng hoàn toàn chẳng giống vẻ bị thương chút nào. Nhưng các bầu xô đã mời rất nhiều kí giả đến làm sáng tỏ, chuyện nhỏ này đã trở thành đơn giản.
Một bộ phận nhỏ quần chúng cho rằng Âu Dương Nguyệt Nhi có chút hơi kiêu, ít nhiều cũng làm giảm bớt hảo cảm. Nhưng tuyệt đại bộ phận mọi người vẫn vô cùng cuồng nhiệt, đối với những người này mà nói, lui lại một tuần có là cái gì, chỉ cần có thể nhìn thấy vị nữ thần trong lòng mình là đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Trong quảng trường, những tiếng hoan hô rầm trời không ngừng vang lên, rất nhiều người còn sốt ruột mà hô vang cái tên Âu Dương Nguyệt Nhi.
Bên ngoài quảng trường…
“Mười Một, anh thật sự không định nói câu tạm biệt với tiểu thư sao?” Trên mặt Diệp Tử Mai lộ ra chút không vui, nàng đang bận muốn chết, vậy mà vào lúc này Mười Một lại lôi nàng ra, chỉ nói là phải đi rồi.
Mười Một nhấc bao hành lí lên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chẳng cần phải lưu lại nữa.”
“Nhưng anh không từ mà biệt như vậy, tiểu thư sẽ rất không vui đó.”
“Đó không phải chuyện của tôi.”
Diệp Tử Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi buổi biểu diễn kết thúc rồi đi được không? Tiểu thư muốn cho anh một sự kinh hỉ.”
Mười Một lấy từ trong túi ra một tấm vé, đó là tấm vé khách quý Âu Dương Nguyệt Nhi đưa cho hắn. Mười Một tiện tay xé rách rồi nói: “Không cần thiết.”
Diệp Tử Mai nhìn những mảnh giấy vụn bay đầy trời thì thở dài nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ bảo taxi đưa anh đến sân bay. Tôi rất bận, chẳng thể tiễn anh rồi.”
“Không được!”
Diệp Tử Mai có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Vẻ mặt Mười Một vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Phần tiền còn lại vẫn chưa đưa cho tôi.”
Diệp Tử Mai xấu hổ cười nói: “Xấu hổ quá, nhưng giờ tôi không mang theo chi phiếu. Hay thế này đi, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ gửi cho anh được không?”
“Đó không phải là việc của tôi, cô nhất định phải đưa trước khi tôi lên máy bay, hoặc cô có thể đến gặp những người tiếp ứng tại sân bay của tổ chức để giải thích.”
Diệp Tử Mai suy nghĩ một hồi, biểu tình có vẻ do dự không quyết, ánh mắt nhìn về phía cửa quảng trường, lại nhìn về phía Mười Một, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu nói: ”Được rồi, anh đi với tôi về khách sạn lấy chi phiếu, bất quá chúng ta cần nhanh một chút.”
Mười Một lặng lẽ gật đầu.
Diệp Tử Mai xoay người rời đi, sau một láy đã ngồi trên một chiếc xe đi tới, vẫy tay gọi Mười Một lên xe để cùng về khách sạn.
Diệp Tử Mai tựa hồ như bận đến mức chẳng thể dời đi được, trên ngừng cứ không ngừng thôi thúc tài xế nhanh thêm chút nữa, khó khăn lắm mới trở về được khách sạn, lấy ra một tấm chi phiếu trắng, điền số vào và giao cho Mười Một.
Diệp Tử Mai đưa tay ra, khuôn mặt lộ khiếm ý nói: “Mười Một, xin lỗi, tôi thật sự không thể tiễn anh rồi.”
Mười Một lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng, hắn không cùng nàng bắt tay mà nói: “Tôi đi đây.”
Diệp Tử Mai biết tính khí của Mười Một, nàng chẳng hề nghĩ ngợ và rụt tay về và đưa lên vẫy chào: “Anh bảo trọng a. Lần sau chúng tôi tới phương tây sẽ lại hợp tác.”
Bóng ảnh của Mười Một chậm rãi rời xa. Thời khắc này, Diệp Tử Mai đột nhiên có một loại cảm giác, nàng cảm thấy Mười Một rất cô độc, cũng rất bức bối. Mười Một phảng phất như có chút bi ai, một chút bi ai nhẹ nhàng. Mười Một cũng biết bi ai sao? Diệp Tử Mai tự cười trào mình, tiếp đó ngồi vào trong xe và nói với tài xế: “Trở bề quảng trường Đế Hào, phải nhanh lên!”
Chiếc xe mau chóng lao đi trên đường, sau nháy mắt đã chìm vào trong thế giới phồn hoa.
Phía xa, Mười Một chậm rãi xoay người lại, hai tay hắn chẳng mang theo gì, lặng lẽ nhìn theo hướng chiếc xe của Diệp Tử Mai vừa đi, sắc mặt rất là bình tĩnh, chẳng nhìn ra được bất kì biểu tình nào, Chỉ là trong mắt hắn lại lộ ra một chút dị dạng.
Trong xe, Diệp Tử Mai vẫn luôn lo lắng mà nhìn động hồ, đột nhiên nàng nhìn thấy một chiêc túi du lịch trên xe. Nàng còn nhớ, chiếc túi này vừa ở trong tay Mười Một.
“Ai, cái tên Mười Một này thật phiền phức. Thôi vậy, cứ đợi lát nữa bảo người đến sân bay đưa cho hắn là được rồi.” Diệp Tử Thanh đang lẩm bẩm một mình, đột nhiên nàng sửng sốt, nghĩ đến chuyện trước nay Mười Một chưa từng đeo theo bất cứ chiếc túi nào. Cho dù là lần đầu tiên đến hắn cũng chỉ có đôi bàn tay không, chiếc túi đó từ đâu tới nhỉ?
Diệp Tử Mai có chút hiếu kì mà kéo chiếc túi lại, cầm vào trong tay thấy rất nặng.
Nàng mở chiếc túi du lịch đó ra, không ngờ bên trong là một khối mìn hình tròn được bao bọc bởi một mớ những sợi dây điện dày đặc.
“Oành!”
Trên đường, một chiếc xe đang chạy đi đột nhiên nổ tung, đầu tiên là vụ nổ phá tung chiếc kính thủy tinh, tiếp đó cả chiếc xe bị bắn thẳng lên không trung, khi rơi xuống thì cháy bừng bừng.
Chiếc xe đột nhiên nổ tung làm giao thông tắc nghẽn, vô số người đi đường hiếu kì mà tiến đến xem hoặc đứng từ xa chỉ trỏ.
“Chị Mai…tạm biệt…” Mười Một thu ánh mắt lại rồi chuyển thân chậm rãi rời đi, thân ảnh cô độc đó dần tiêu thất trong biển người.
“Mười Một, nhớ lấy, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật.” Đây là ám thụ mà tổ chức nói khi hắn báo cáo nhiệm vụ. Thân phận của Băng sát thủ không thể bị tiết lộ, người biết được tất phải chết. Mười Một không muốn giết Diệp Tử Mai, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, mệnh lệnh của tổ chức cao hơn tất cả, cho dù là muốn hắn đi giết người thân hay bạn bè, hắn cũng không thể không làm. Sát thủ không thể cỏ tình cảm, từ rất lâu trước đây Mười Một đã hiểu được đạo lí này rồi.
Chỉ cần còn ở lại “Ma Quỷ” một ngày, hắn nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của “Ma Quỷ”, không thể có phản kháng. Tại sao thân phận của Băng sát thủ không thể để cho người khác biết? Mười Một không hiểu, cũng chẳng muốn biết, huồng chi “Ma Quỷ” cũng chẳng để hắn biết.
Từ nay về sau, chẳng còn người nào biết được thân phận của Băng sát thủ nữa, vĩnh viễn sẽ không có…
Mười Một đi rất chậm, rất chậm. Bóng ảnh của hắn rất là cô độc.
Hắn lại muốn trở lại khởi điểm của một con người, bởi vì đời này hắn đã được ấn định là phải cô độc. Không có ai đi cùng hắn, hắn chỉ có thể một mình đi tiếp mà thôi.
Hﮠkhông thuộc về một quần thể nào, bởi vì hắn là Mười Một…
Cùng lúc đó, bên trong quảng trường Đế Hào.
Buổi biểu diễn của Âu Dương Nguyệt Nhi hôm đó tựa hồ như có chút không bằng bình thường, nhưng số fan hâm mộ vẫn không giảm đi. Những người hơi tinh ý một chút đều phát hiện ra, khi biểu diễn, ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn về một vị trí trống trên hàng ghế quý khách.
Một vệ sĩ hốt hoảng chạy đến, kề tai Âu Dương Lâm và Trần Tang nói nhỏ vài câu. Âu Dương Lâm và Trần Tang đồng thời biến sắc, hai người đều kinh hãi mà nhìn về phía đối phương.
Trên vũ đài, Âu Dương Nguyệt Nhi vừa hát xong một bài, đối mặt với những tiếng hoan hô nhiệt tình phía dưới, đột tiên nàng hơi khom người một cái, cầm lấy cái mic rồi cất giọng ngọt ngào nói: “Thật cảm tạ mọi người đã giành thời gian đến xem Nguyệt Nhi biểu diễn, sự nhiệt tình của mọi người khiến Nguyệt Nhi rất cảm động.”
Quần chúng dưới đài đều hoan hô nhiệt liệt.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười một cái thật ngọt ngào rồi tiếp tục nói: “Bài hát tiếp theo tôi xin tặng cho một người bạn rất quan trọng đối với tôi. Tuy hôm nay anh ấy không đến nhưng tôi vẫn muốn mượn cơ hội này mà nói với anh ấy một tiếng thật chân thành: “Cảm ơn!”
Người xem dưới đài đều quay sang nhìn nhau, tất cả đều đang đoán xem người đó là ai? Tất cả những bầu xô và phụ trách kị thuật dưới đài đều sửng sốt, trong kịch bản đã được sắp xếp hình như không có câu này a?
May mà người phụ trách ban nhạc phía dưới phản ứng nhanh, lập tức đổi nhạc của bài hát tiếp theo, một nhạc điệu du dương lập tức chậm rãi vang lên.
Thần sắc Âu Dương Nguyệt Nhi có chút buồn bã, có chút bi thương, Cùng với bản nhạc này phối hợp này quả thật là hoàn mĩ đến cXạn, khiến tất cả mọi người đều như say đi.
“Khi anh rời xa, anh đã từng nghĩ đến, lời thề giữa hai chúng ta…khi anh cô đơn, anh đã từng nghĩ đến, cái thời khắc chia tay…anh đi rồi, đi mà đầu không ngoảnh lại, đi mà lặng lẽ vô cùng. Để lại em, để lại em một mình trong gió, để lại em một mình khóc thương…anh quên rồi sao? Lời thề của chúng ta, Anh quên rồi sao? Em vẫn còn đợi anh…”
Trên máy bay, Mười Một ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống Las Vegas đèn hoa náo nhiệt phía dưới, sắc mặt hắn vẫn rất bình thản.
Máy bay dần bay vào trong mây và dần biến mất ở chân trời…