Đêm khuya thanh vắng.
Jolie, Katy và mấy người hầu đều sớm đã đi ngủ.
Trong trang viên vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới thoáng qua thân ảnh của mấy vệ sĩ tuần đêm cùng tiếng chó sủa.
Trong biệt thự chỉ có một mình Mười Một canh giữ, Mardy chỉ là thuê những người bên ngoài kia làm vệ sĩ tùy thân, trừ Mười Một và bốn người Sa Tướng ra, tất cả những vệ sĩ khác đều không được tiến vào trong biệt thự, trách nhiệm của bọn họ là phòng thủ phía bên ngoài, không có mệnh lệnh của chủ nhân, bất kì người nào cũng không được bước vào.
Vì thế nên trong căn biệt thự rộng lớn này, chỉ có duy nhất Mười Một canh giữ. Trên chiếc bàn trà bên cạnh đặt một chiếc máy tính có nối với thiết bị giám sát cảm ứng nhiệt bên ngoài.
Mười Một ngồi trên chiếc sofa trong đại sảnh, mắt hơi nhắm lại, tựa như đã ngủ gà ngủ gật, chuyện này cũng chỉ có hắn mới dám làm. Nếu đổi lại là bất kì người nào trong bốn người Sa Tướng mà được phân công nhiệm vụ canh giữ tại đây, họ nhất định sẽ mở trừng mắt ra, đến mí mắt cũng không động đậy. Mười Một dám to gan như vậy chính là bởi vì cảm quan thiên sinh dị thường của hắn, bất luận là thị lực, thính lực hay là sự cảm giác đều linh mẫn hơn người thường rất nhiều. Bất quá trước nay hắn luôn chú ý ẩn tàng thực lực của mình đi. Vì vậy biểu hiện của hắn khi ở “Ma Quỷ” huấn luyện doanh là rất bình thường. Tuy giáo quan biết Mười Một đang ẩn tàng thực lực, nhưng trước nay vẫn cho rằng thực lực chân chính của hắn chắc chắn phải nằm trong top 3 toàn đội, kì thực, thực lực chân chính của Mười Một vượt xa sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Mười Một còn có một năng lực mà giáo quan không biết, đó chính là khả năng tính toán chính xác. Hắn có thể bằng vào dấu vết của viên đạn bắn ra từ súng của đối thủ mà tính ra được vị trí và khẩu súng đối thủ đang cầm trong tay, rất ít khi sai lầm. Mười Một không biết tại sao mình lại có năng lực như vậy, tựa hồ như sau khi bắt đầu tiếp xúc với súng đạn, loại năng lực này của hắn bắt đầu xuất hiện. Mười Một cho rằng, có lẽ đây là do hắn đã đạt đến mức quen thuộc đến mức chẳng thể quen thuộc hơn với các loại súng đạn, cho nên thường cũng không để ý. Trên thực tế, hắn tịnh không biết rằng, đến cả những nhân vật cấp đại sư chuyên môntiếp xúc với súng đạn cũng chẳng thể chỉ dựa vào viên đạn mà phán đoán được tất cả những tư liệu về đối phương, nếu loại năng lực này của Mười Một mà để người khác biết được, chắc chắn hắn sẽ bị coi là quái vật.
Mười Một rất chú ý đến chuyện ẩn tàng bản thân, bởi vì hắn rất ấn tượng với một câu nói của giáo quan trong giờ học: “Người ngươi không chú ý đến lại thường là người nguy hiểm nhất.” Chính vì câu nói này mà hắn đã bắt đầu ẩn tàng thực lực của mình. Trong những đợt huấn luyện không ngừng sau này, đến cả giáo quan cũng chẳng nhìn ra thực lực chân chính của Mười Một rút cục đã đến mức nào.
Cho đến hôm nay, trừ Mười Một ra, căn bản chửng ai biết được hắn đã đạt đến cảnh giới nào rồi, có lẽ ngay đến cuộc chiến đấu với Lãnh Dạ vừa rồi, hắn vẫn còn ẩn tàng một bộ phận thực lực.
Lúc đó, khi kim đồng hồ chỉ đến 2 giờ 3 phút sáng, Mười Một “đúng giờ” tỉnh dậy. Hắn đi đến quầy rượu, lấy vài bình rượu xuống, sau đó trực tiếp đi đến phòng bơi, xoay cái cơ quan ở đầu quái thú. Hắn chẳng biế tại sao mình lại làm như vậy, tất cả chỉ là những động tác theo ý thức, phảng phất như trong lòng hắn luôn có một âm thanh kêu gọi, bảo hắn đi tới thăm lão nhân kia.
Hồ bơi rất nhanh đã cạn nước, Mười Một nhẹ nhàng đi xuống dưới mật thất, nhập mật mã vào, mở cảnh cửa kim loại ra. Phảng phất như nơi đây là nhà của hắn vậy, tất cả động tác của hắn đều rất tự nhiên, chẳng có chút vẻ khẩn trương nào.
“Ngươi đến đây!” Cánh cửa sắt nặng nề vừa bị đẩy ra, thanh âm của lão nhân bên trong đã truyền đến.
Mười Một đi vào bên trong, nhìn ngó lão nhân một hồi, dùng cái thứ tiếng Trung Quốc có chút ấp úng nói: “Sao ông lại biết là tôi?”
Lão nhân đó cười nói: “Nghe tiếng hô hấp của ngươi là ta nhận ra.”
Mười Một điểm điểm đầu mà không nói gì, hắn cũng có năng lực đoán ra được vị trí của đối phương từ tiếng hô hấp, cũng biết tiếng hô hấp của mỗi người cũng giống như dấu vân tay vừa tiếng bước chân, chẳng ai giống ai, chỉ là Mười Một còn chưa đạt đến mức có thể chỉ nghe tiếng hô hấp mà biết được người đó là ai.
Mười Một đi đến trước mặt lão nhân, đặt mấy bình rượu xuống trước mặt lão.
Lão nhân cũng không khách khí, cậy nắp bình rượi ra và ngẩng đầu lên tu. Sau khi uống cạn cả bình rượu, lão hỏi: “Không phải ngươi nói sau này không thể đến nữa sao?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Hôm nay hắn lại ra ngoài rồi.”
“Ồ.” Lão nhân cũng không nói nhiều nữa, loáng cái đã tu cạn cả mấy bình rượu còn lại, sau đó vỗ vỗ bụng cười nói: “Sảng khoái!”
Mười Một thu dọn lại mấy bình rượu rỗng rồi nói: “Tôi đi đây.” Dứt lời bèn chuyển thân rời đi.
Mười Một dừng chân lại rồi xoay người lại hỏi: “Chuyện gì?”
Lão nhân suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vì sao ngươi sống?”
Mười Một không hiểu tại sao lão nhân lại đột nhiên đưa ra vấn đề kì quái này, bất quá hắn vẫn trả lời: “Không biết.”
“Không biết?” Lão nhân có chút kì quái nhìn Mười Một.
Mười Một bình thản nói: “Từ khi hiểu chuyện đến giờ tôi đã được ấn định là phải làm việc cho ‘Ma Quỷ’ rồi, tuy vận khí tốt, có thể sống đến bây giờ, nhưng tôi cũng biết nhất định có một ngày mình phải chết. Mỗi lúc đang mở mắt tôi đều suy nghĩ, liệu hôm nay có chết hay không. Đối với tôi mà nói, còn sống hay là chết đi cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
“Đã không có gì khác nhau, vậy thì tại sao ngươi còn nghĩ đến chuyện liệu hôm nay có chết không?”
Mười Một nhún nhún vai nói: “Bản năng thôi mà.”
Lão nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi có mục tiêu gì không?”
“Không có.”
“Chưa từng nghĩ đến chuyện gì sao? Ví dụ như quyền lực? Tiền bạc? Danh vọng? Hay là một sức mạnh cường đại?”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nhất định phải lựa chọn, tôi nghĩ cũng chỉ có thực lực càng cường đại hơn mà thôi, như vậy sẽ có nhiều cơ hội giữ mạng hơn.”
Lão nhân ứng thú nhìn hắn hỏi: “Đã không để ý đến chuyện sống chết, vậy tại sao còn muốn có sức mạnh?”
“Có thể sống nhiều hơn một ngày thì vẫn tốt hơn, không phải sao?” Dứt lời Mười Một bèn chuyển thân rời đi, cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng chậm rãi đóng lại, chỉ còn lại lão nhân đang ngồi một mình trong mật thất mà suy nghĩ cái gì đó.
Mười Một ấn cơ quan cho nước lại chảy đầy hồ bơi như cũ, sau đó trở về đại sảnh, vứt mấy bình rượu rỗng vào thùng rác, lặng lẽ ngồi trên sofa.
Con người vì sao phải sống? Vấn đề này tựa hồ như rất đơn giản, nhưng lại rất phức tạp. Có người vì cuộc sống sung túc, có người vì mục tiêu của bản thân mà phấn đấu, còn đa số thì là sống trải qua một cuộc sống tầm thường mà thôi. Tựa hồ rất nhiều người cả đời chưa từng nghĩ qua, vì sao mình sống? Vì sao lại đến cái thế giới này?
Mười Một đang suy nghĩ, lời của lão nhân khiến hắn nổi lên rất nhiều cảm xúc.
Hắn nghĩ đến bản thân, vì sao lại đến cái thế giới này, vì sao mà sống?
Trong kí ức của Mười Một, hắn vẫn luôn ở trong “Ma Quỷ”, từ lúc ban đầu một mình tự huấn luyện, cho đến sau này bị đưa đến cô đảo tập huấn. Trước nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện liên quan đến mình, dường như “Ma Quỷ” là nhà của hắn, hắn nghe theo sự phân phó của “Ma Quỷ” là chuyện rất tự nhiên. Nhưng thời khắc này, hắn nghĩ đến thân thế của mình. Hắn là ai? Đến từ nơi đâu? Có người thân nào không? Bọn họ có còn sống không?
Trong gian đại sảnh u ám, một tiếng thở dài vang lên.
Màn đêm bên ngoài vẫn vô cùng tĩnh lặng, chỉ có làn gió nhẹ nhàng thổi qua những tán lá cây tạo ra những tiếng “lào xào”.
Màn đêm, hệt như “Ma Quỷ” đang nấp trong một góc tường, trừng mắt lặng lẽ nhìn Mười Một.
“Ma Quỷ” tịnh không biết rằng, bởi vì muốn để cho Mười Một nhanh chóng tiến nhập vào trạng thái nhiệm vụ mà quyết định cho hắn ra ngoài làm việc trước là một quyết định cực kì sai lầm, chuyện này đã khiến chúng phải hối hận rất nhiều năm.
Lão nhân bên trong mật thất cũng không biết rằng, bởi vì mấy câu hỏi giản đơn của lão mà đã thay đổi được cuộc đời của Mười Một sau này. Lão càng không biết, mình đã tạo ra một sự tồn tại khiến cả thế giới sau này phải lâm vào khủng hoảng.