Dịch: votinh90
Mười Một cầm súng từ phía sau xe đứng dậy rời đi, đi tới cô gái trước mặt, cô gái vẻ mặt toàn là máu, thậm chí ngay cả khí lực ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có, chỉ nằm phục trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, trong tay còn nắm chặt khẩu súng.
Mười Một đưa nòng súng nhắm ngay đầu của nàng, "Sưu" nổ một phát, cô gái toàn thân run rẩy một chút rồi không hề nhúc nhích. Mười Một kiểm tra xem xét một chút, phát hiện đào tẩu chính là ba ti miêu, nữ nhân giảo hoạt này đã hai lần trốn thoát từ trong tay hắn.
Đến khi xác định trên mặt đất cũng không có còn người sống sót, Mười Một mới đi tới Hoàng Hậu nằm ở bên trong nhà kho, thần sắc bình thản nhìn nàng.
Hoàng Hậu cũng đang nhìn Mười Một, đột nhiên thản nhiên cười cười, nói: "Băng?"
Mười Một nhẹ gật đầu, nói: "Hoàng Hậu?"
Hoàng Hậu đạm cười nói: "Không nên gọi cái tên này nữa, gọi tên thật của ta, Hàn Nguyệt Dung."
Mười Một nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Tên thật?"
"Ân. Ta tìm được cha mẹ ruột của ta, mới biết được đây là tên của ta." Nói những lời này thì Hàn Nguyệt Dung trên mặt lộ ra một tia hạnh phúc.
"Bọn họ đâu?"
Hàn Nguyệt Dung nhắm mắt lại, Mười Một không có thể thấy thần sắc trong mắt nàng, nhưng có thể cảm giác được bi thương trong giọng nói của nàng: "Đã chết." Đơn giản mấy chữ, bao hàm vô hạn bi thống: " Đám tạp toái Phong Dã Tổ."
"Tạp toái" là từ giáo quan huấn luyện doanh thích dùng nhất, không chỉ có giáo quan của Mười Một, còn có thật nhiều giáo quan cũng thích dụng "Tạp toái" xưng hô đám đệ tử này.
"Ngươi như thế nào bị bọn họ bắt được?" Mười Một mặc dù không cần hợp tác gọi Hoàng Hậu là Hàn Nguyệt Dung, nhưng cũng biết nói: "Ma Quỷ" tinh anh thành viên không có khả năng bị người Phong Dã Tổ tùy ý bắt được. Tựa như hắn, cho dù Phong Dã Tổ xuất động nhiều người hơn nữa, cũng đừng nghĩ bắt được hắn. Đây vốn không phải không phải cùng một cấp bậc, một chút chênh lệch đủ để tạo thành khoảng cách thật lớn.
Hàn Nguyệt Dung hít sâu một hơi nói: "Bọn họ bắt ta cha mẹ." Nàng như trước là nhắm chặt mắt lại, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy khóe mắt xuất lệ ngân, nàng cắn răng ngoan thanh nói: "Ta thúc thủ chịu trói, bọn họ vẫn nuốt lời, không có buông tha cha mẹ ta."
Mười Một đạm thanh nói: "Ngươi nên biết, người như chúng ta, không nói tín dụng."
Hàn Nguyệt Dung cười lộ ra một tia đau khổ, nói: "Vậy có thể làm sao? Bọn họ là cha mẹ ta, ta thật vất vả mới tìm được."
Mười Một yên lặng nhìn kỹ nàng một hồi, đứng dậy đi ra ngoài.
"Băng."
Mười Một dừng chân, quay đầu nhìn nàng.
"Giúp ta, mạng của ta chính là của ngươi."
Mười Một không nói gì, quay đầu lại tiếp tục hướng bên ngoài đi ra.
Nhìn Mười Một đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Dung trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nằm ở nơi nào nhắm mắt lại cũng không nhúc nhích. Nàng biết, chỉ cần Mười Một rời đi, một nhóm tiến tới chính là cảnh sát, bất kể là rơi vào trong tay cảnh sát hay trong tay "Ma Quỷ", kết quả của nàng đều có thể tưởng tượng. Nhưng là Mười Một mặc kệ nàng, mà nàng cũng khinh thường cầu xin người.
"Đợi chết đi, Hàn Nguyệt Dung. A, đáng tiếc đời này không báo được thù." Hàn Nguyệt Dung thì thào một tiếng, khóe mắt lại hung hăng trào ra hai hàng nước mắt.
Một đám người đã đứng bên ngoài nhà kho, đều là các bảo an gác đêm, bọn họ vừa rồi là bị tiếng súng và tiếng nổ mạnh dẫn ra. Nhìn thấy Mười Một đi ra thì đám bảo an kia lập tức hú lên quái dị tất cả đều chạy trở về, trên đường lập tức biến mất không còn một bóng người.
Mười Một xoay người trèo lên nóc nhà, lấy túi du lịch rồi một lần nữa nhảy xuống. Sau đó đi vào nhà kho, ném túi du lịch vào một chiếc xe còn có thể khởi động, lại đi qua ôm lấy Hàn Nguyệt Dung trọng thương không cách nào nhúc nhích.
Đã hoàn hảo chuẩn bị chờ chết Hàn Nguyệt Dung bỗng dưng phát hiện Mười Một đã trở về, hơn nữa chính đang bế nàng, trên mặt của nàng lộ ra một tia kinh ngạc, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh đạm của Mười Một.
"Ta chỉ là muốn có đồng bạn." Mười Một thản nhiên nói một tiếng, bế Hàn Nguyệt Dung vào bên trong xe, theo sau tự mình đi tới ngồi trên chỗ khởi động, chàng khai liễu đáng tại tiền diện đích xa hậu nhất lộ khai xuất khứ.
Ngay sau khi bọn họ đi không quá vài phút, vài chiếc xe cảnh sát phóng đến. Đám bảo an thở dài, quả nhiên so với xem phim kịch tình giống nhau, cảnh sát vĩnh viễn đều là cuối cùng mới xuất hiện.
Kỳ thật cảnh sát ở đây có thể trong thời gian nhanh chóng chạy tới đã xem như rất tốt, từ lúc Mười Một phát ra một tiếng súng bắt đầu đến phía sau nổ mạnh, tái đáo nhất hán hỏa bính cân đấu súng kết thúc, cả quá trình cũng không quá năm phút. Mà bọn bảo an cũng là khối thuốc nổ nổ mạnh thì kinh tỉnh lại, đi ra xem tình huống thì mới nghe được tiếng súng, lúc này mới chạy đi báo cảnh sát. Nói cách khác, từ lúc báo cảnh sát đến khi cảnh sát tới hiện trường chừng năm phút, trong vòng năm phút chạy tới có thể thấy được hiệu suất làm việc của cảnh sát Long Quốc. Nếu nói là ở quốc ngoại có chút quốc gia, có thể muốn đến hừng đông, đám cảnh sát này mới thong thả chạy đến.
"Băng ……"
"Ta gọi là Sở Nguyên."
"Sở Nguyên? Ngươi cũng tìm được cha mẹ mình rồi sao?"
"Không." Mười Một một bên lái xe, một bên đạm thanh nói: "Ta tự chọn cho mình."
"Nga." Hàn Nguyệt Dung có chút cười cười, hỏi: "Ngươi tại sao đến Long Quốc?"
"Trốn tới đây. Ngươi thì sao?"
Hàn Nguyệt Dung thở dài nói:: " Cha mẹ ta chính là người Long Quốc. Bọn họ vẫn ở tại Bắc Kinh."
Mười Một thản nhiên hỏi: "Ngươi là như thế nào tìm được bọn họ?"
Hàn Nguyệt Dung nhớ lại, nói: "Nửa năm trước, chúng ta được phái tới Long Quốc tìm kiếm ngươi, nhưng là vẫn không có thông tin của ngươi, tổ chức lệnh chúng ta ở lại Long Quốc tiếp tục tìm kiếm ngươi. Sau lại tổ chúng ta một thành viên nhàm chán tưởng theo ta trên giường, a, ta cùng hắn đánh nhau, kết quả bị hắn đâm một đao, bị thương rất nặng." dừng một chút, Hàn Nguyệt Dung hỏi: "Có thuốc không?"
"Ta không hút thuốc."
Hàn Nguyệt Dung cười cười, tiếp tục nói: "Bởi vì ta là người được tổ chức trọng điểm bồi dưỡng, bọn họ sợ ta xuất xong việc không cách nào đối đãi, đưa ta đến một bệnh viện. Bất quá lúc ấy ta mất máu quá nhiều, phải tiếp máu, nhưng là nhóm máu của ta rất hiếm, đám tạp toái kia không có một ai phù hợp, ngay cả kho máu bệnh viện cũng không có loại nhóm máu của ta. Sau lại có một thầy thuốc nói nàng với ta là cùng nhóm máu, kiểm tra quả nhiên vẫn hợp, cho ta nhận máu."
Mười Một hỏi: "Hắn là cha ngươi?"
"Là mẹ ta." Hàn Nguyệt Dung cười cười nói: "Bởi vì nhóm máu của chúng ta rất hiếm, nàng đặc biệt kiểm tra máu của ta, a, lúc ấy nàng sinh lòng nghi ngờ. Quả nhiên, DNA kiểm nghiệm kết quả, nàng thật là mẹ ta. Buồn cười không?"
"Bọn họ đâu?"
Hàn Nguyệt Dung biết Mười Một hỏi chính là thành viên khác trong nhóm nàng, đạm thanh nói: "Ta biết rằng mẹ ta cuối cùng sẽ xảy ra chuyện, cho nên đợi khi tốt hơn một chút liền len lén ra viện trở về, bọn họ đều đã bị giết."
"Chuyện là như vậy." Đúng lúc này, thanh âm Cuồng Triều từ trong bộ đàm đột nhiên vang lên bên tai Mười Một nói: "Nửa năm trước đích xác có một đám ngoại quốc hộ tịch du khách bị người bắn chết tại một khách sạn. Cảnh sát tra tới thân phận bọn họ, phát hiện thân phận bọn họ đều là giả. Theo người khách sạn nói, trong bọn họ còn có một nữ tính đồng bạn, nhưng một tuần trước đã không biết tung tích."
Mười Một nghiêng đầu nhìn Hàn Nguyệt Dung liếc mắt một cái, cố gái trên mặt còn dính máu đen, mang theo một tia mỉm cười không thèm để ý, chỉ là Mười Một có thể nhìn ra, nàng cười rất khiên cưỡng.
Đối với Hàn Nguyệt Dung có thể một người thương sát đám thành viên "Ma Quỷ" kia, Mười Một cũng không nghi ngờ. Nàng là tay yểm hộ, nhưng lại là tay yểm hộ rất lợi hại, tay yểm hộ am hiểu nhất chính là trong khoảng cách ngắn đấu súng mà không phải cận thân chiến đấu. Cho nên hắn trong cận thân chiến đấu bị đồng bạn đả thương, nhưng lại có thể thương sát đồng bạn, một người am hiểu sử thương cùng một người am hiểu cận thân chiến đấu chính là khái niệm bất đồng.
Yểm hộ chủ yếu chính là yểm hộ đồng bạn đột kích, để cho bọn họ trùng phong hãm trận. Cho nên trình độ bắn súng của tay yểm hộ đều phải chuẩn, nhưng với tay bắn tỉa lại khác nhau, tay bắn tỉa là công kích khoảng cách xa thậm chí khoảng cách siêu xa, mà tay yểm hộ lại là công kích trong khoảng cách ngắn. Hai loại nghề nghiệp một dài một ngắn, một thư sát một áp chế tiến hành phối hợp, hơn nữa nếu có thêm một tay đột kích, vậy tương lai là một tổ hợp hoàn mỹ.
Lãnh Dạ là tay bắn tỉa, nhưng Mười Một cũng không thích hắn. Hầu tử là đúng là tay đột kích, nhưng mất đi tay yểm hộ phối hợp, hắn mỗi khi chiến đều bị thương. Cho nên Mười Một biết Hàn Nguyệt Dung là Hoàng Hậu yểm hộ thì quyết định kéo nàng về, dù sao bọn họ cần một tay yểm hộ.
Mười Một nhìn nàng một chút, đạm thanh hỏi: "Sau này thế nào?"
"Sau này?" Hàn Nguyệt Dung cười khổ một chút, nói: "Sau này 'Ma Quỷ' đã biết chuyện ta giết sạch đám hỗn đản này, sẽ đến đây bắt ta, lại bị ta trốn đi. Sau đó sự việc ngươi cũng đã biết rồi, 'Ma Quỷ' tại Long Quốc không có thế lực gì, tra không ra ta. Nhưng là ……" Hàn Nguyệt Dung nghiêm mặt, cắn chặt hàm răng ngoan thanh nói: "Phong Dã Tổ đám tạp toái kia, không biết như thế nào để cho bọn họ tra tới, rồi đến trên người cha mẹ ta, sau đó …… hừ ……"
Mười Một biết tại sao Phong Dã Tổ có thể tra ra nhanh hơn "Ma Quỷ", "Ma Quỷ" dù sao là ngoại lai thế lực, rất khó tại Long Quốc kịp thời nắm bắt tin tức bọn họ muốn. Nhưng là Phong Dã Tổ bất đồng, bọn họ mặc dù thuộc về một tổ chức dưới Tiểu Trùng quốc, cũng là một người ngoại lai thế lực, nhưng bọn hắn tổ chức một đám nữ sát thủ đã dựa vào sắc đẹp dụ hỗn bên đám người cấp cao Long Quốc, ít nhất Trần gia đã phát hiện hai người, có thể Long gia Long Thiên Trạch bên người cũng có một. Có một mạng lưới quan hệ khổng lồ như vậy, các nàng tin tức không thể nhanh hơn "Ma Quỷ" sao?
Mười Một hỏi: "Có thể cử động không?"
Hàn Nguyệt Dung lắc đầu nói: "Trong ba ngày đoán chắc không xuống giường được." Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
"Tìm một chỗ, ngươi giặt giũ, thay quần áo."
Hàn Nguyệt Dung cúi đầu nhìn một chút chính mình vết thương đầy người và quần áo tổn hại không chịu nổi, đạm cười một chút, tựa đầu trên lưng y chậm rãi nhắm mắt lại.
Xe con, tiếp tục phóng nhanh trên đường.