Chương 208: Thiên Hạ đại loạn (Thượng)

Dịch: Dark2Bright

“Sở Nguyên, ngươi làm sao vậy?”

“Không vấn đề gì.” Mười Một đóng cửa, quay lại nói ”Vết thương vỡ ra, phải xử lý một chút”

“Ồ”, Cuồng Triều thở ra một hơi. “Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì. Ngươi đã bị thương, hôm nay không thích hợp hành động tiếp, hãy tạm nghỉ đi”

“Nói chuyện sau”. Mười Một đi vào phòng tắm, quay người trước gương, cởi y phục thân trên. Nhìn trong gương, toàn bộ nửa người bên trái, cơ nhục nhuyễn động một cách đáng sợ. Từ ngón tay đến ngực, như có một đám côn trùng đang chạy loạn dưới da thịt, cảnh tượng thật kinh khiếp.

Mười Một lặng lẽ nhìn. Hắn đối với tình trạng của mình cũng vô năng.

Đột nhiên, trong cơ thể xuất hiện hai luồng khí lưu liên miên bất tuyệt tiến vào bên trái cơ thể. Sau đó lại như đá chìm đáy biển, không cảm giác được nữa. Mười Một biết chắc, vừa rồi cơ nhân lại hấp thu năng lượng. Đột nhiên thân thể bên trái xuất hiện cơn đau kịch liệt, Mười Một toàn thân run rẩy dữ dội, cắn răng, cố gắng không phát ra một tí thanh âm nào.

Cảm giác đau nhức nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, như có một bàn tay xuyên qua da thịt và cơ nhục, xé cơ thể thành từng mảnh. Nhiêu thị, Mười Một nghị lực thật kinh nhân, cố gắng chống lại cơn đau nhức toàn thân.

Đau, thân thể như bị xé rách, mường tượng có hàng vạn con kiến đang chạy loạn trong thân thể đã tê liệt. Mười Một chỉ còn cử động được tay phải, hắn nắm chặt bồn rửa tay, bẻ ra. Hắn siết chặt khối đá trong bàn tay phải như muốn bóp vụn.

Trong tay truyền ra tiếng “rộp, rộp” vang lên, một lát sau, một khối đá Đại Lý đã bị hắn bóp thành phấn.

Khuôn mặt trắng trẻo của Mười Một giờ đã chuyễn thành trắng bệnh, không một chút huyết sắc, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi như hạt đậu, khoé miệng cũng co giật không ngừng. Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không phát ra một thanh âm nào.

Cơn đau vẫn tiếp tục, sự tê liệt lan ra. Lúc này 11 đã khép chặt mắt, không thấy những nhuyễn động trên cơ thể đã khuyếch tán sang bên phải. Khi nhuyễn đông lan tới vết thương bị đạn bắn tỉa xuyên qua, thì trước ngực, sau lưng, miệng vết thương rất nhanh tái sinh tổ chức cơ nhục, ngay cả một chút vết thương cũng nhìn không ra.

Lúc này, Mười Một toàn thân cơ nhục nhuyễn động không ngừng, từ bả vai bên trái đến toả cốt bên hông. Tựa như có cả đống côn trùng trong người đang chuyển động loạn khắp mọi hướng, cắn xe thân thể hắn để ăn.

Ngay lúc này, Mười Một bỗng hừ một tiếng, chân không vững ngã ra trên mặt đất, nằm thẳng bất động trong phòng vệ sinh. Cơ thể không biết lúc nào đã khôi phục lại bình thường. Nhưng hắn lại mường tượng như cá câu dưới hồ lên, từ đầu đến chân không có một chỗ khô ráo, ngay cả khố cũng ướt đẫm mồ hồi.

Mười Một không cử động, bởi vì hắn không có dư thừa khí lực để cử động, chỉ có tiểu phúc nhấp nhô không dứt, hít thở từng ngụm từng ngụm trứ khí, mỗi lần dùng sức hít một hơi, tiểu phúc tựa như trướng lên, thở ra một hơi dài mới hạ xuống.

Con người có ba loại hô hấp, hô hấp bằng ngực, hô hấp bằng bụng, và hô hấp cả ngực lẫn bụng. Người luyện khí công và ca sĩ luyện hát đều dùng cách hô hấp bằng bụng, cũng có người hô hấp đồng thời cả ngực lẫn bụng, chỉ có người bình thường mới hít thở bằng ngực. Mười Một sớm đã tập luyện thói quen hít thở bằng bụng, mặc dù hắn không biết tình trạng hô hấp bằng bụng này mới là sơ bộ bước vào trạng thái khí công. (Luyện võ thuật, khí công, cao âm và thanh điệu đều là luyện í, điều tất yếu đầu tiên đều là luyện thở bằng bụng. Hay chính là hít một hơi, ngực bất động, tiểu phúc trương lên, thở ra thì tiểu phúc xẹp lại. Chú ý, luyện khí cần duy trì mãi mãi, nếu chỉ luyện một thời gian rồi bỏ thì rất dễ bị chân khí phản lại, dễ dàng mập lên, nên ca sĩ giọng hay thường rất mập)

“Sở Nguyên, làm sao vậy?” Nghe tiếng hô hấp nặng nề của Mười Một, Cuồng Triều lo lắng hắn gặp chuyện không may, vội vàng hỏi.

Mười Một chậm rãi mở đôi mắt mông lung, hắn liếm đôi môi khô ráp, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trong cổ họng như có vật gì khó chịu dị thường. Hắn ngay cả nói ra một chữ cũng không đủ khí lực.

Mười Một cơ thể đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngoài ra còn trải qua nhiều lần cải tạo, thân thể hắn chỉ có thể dùng từ quái vật để hình dung. Nhưng cơn đau vừa rồi có thể làm cho khí lực như quái vật cũng phải hư thoát, có thể tưởng tượng loại đau đớn này không phải thường nhân có thể chịu đựng được.

"Sở Nguyên, Sở Nguyên ……" Cuồng triều không ngừng hô hoán, tựa hồ rất lo lắng. Tiếng kêu cũng càng ngày càng gấp rút.

Mười Một lại thở ra một hơi thật sâu, nói giọng khan khan “Ta không sao.” Thanh âm của hắn như từ địa ngục truyền đến, khô khốc, không có thanh sắc.

Cuồng Triều thở phào nhẹ nhỏm: “Ngươi làm sao vậy?”

Mười Một không trả lời, chỉ tiếp tục thở sâu.

Cuồng Triều không tiếp tục truy vấn, Mười Một có thể trả lời, chứng minh hắn tạm thời không có việc gì.

Ước chừng qua 2, 3 phút sau, Mười Một mới có một chút khí lực, chống người lên, cố hết sức từ trên mặt đất đứng dậy. Hắn cảm giác tất cả khí lực trong thân thể, cả Long gia chân khí lẫn băng khí dị năng đều hư thoát, toàn thân hoàn toàn trống rỗng, một điểm khí lực cũng không còn. Hắn chống tay đứng lên, tự mình nhìn trong gương, thấy trên ngực phải lỗ máu đã biết mất, có chút chau mày.

Cơ Nhân lại vừa khuyếch tán. Cứ tiếp tục như vậy, phải chăng hắn có thể biến thành bất tử chi thân? 11 không biết, nhưng hắn hiểu rõ, phải tìm tiến sĩ điên nói chuyện. Bởi vì Cơ Nhân loại này, một khi biến dị, không ai biết được sẽ có kết quả gì.

Dừng lại một chút trên thân trên đã ướt đẫm, Mười Một xem thời gian, đã quá ngọ, hắn hỏi “Bọn họ còn chưa tới?”

“Chưa. Nhưng ngươi tốt nhất không nên đến. Bên kia có rất nhiều cao thủ, ngay cả Vương gia cũng phái một nhóm người đến”

“Ngũ gia.” Mười Một trong mắt tinh mang chợt loé, hỏi: “Vương gia cũng bị cuốn vào?”

“Có khả năng này. Nếu thế bọn họ đang chú ý động tĩnh của Vương gia, tạm thời chưa có kết quả” ”

Thượng cấp?

“Hoàn thị lão dạng tử” dừng một chút, Cuồng Triều nói (song thuyết đạo): “Sở Nguyên, ta có chút lo lắng. Sự tình vượt quá sự ước đoán của chúng ta.”

“OK. Ta phải đi tắm”. Mười Một nói xong, cởi tai nghe, có chút thoát lực cởi khố đi vào phòng tắm, khi nước từ vòi sen trào ra, hắn đưa cả người chìm trong đó.

Đầu bên kia, Cuồng Triều thở dài, sự việc phát triển ngoài sự dự tính của bọn họ. Ban đầu bọn họ kéo Long gia vào, vì Long, Trần hai nhà ở thế cân bằng, kẻ 8 lượng người nửa cân, hơn nữa Mười Một nắm giữ bí mật của người sáng lập Long Hồn, Cuồng Triều cũng hiểu được cấp trên đã nghiêng về bọn họ. Nhưng bây giờ thêm cả Vương gia, hắn không biết Trần gia đã cấp cho Vương gia chỗ tốt gì, cũng không biết bọn họ đã bí mất luận đàm nội dung gì, nhưng có thể khẳng định Trần gia đã kéo Vương gia vào vũng nước đục này.

Cuồng Triều còn đang lo lắng, Mười Một đã tắm xong, từ bên trong đi ra. Hắn đeo tai nghe lại, mặc khố ướt và quần áo, rời khỏi phòng tắm.

“Cuồng Triều” Mười Một nói “Điều tra cho ta, lần trước Vương gia đã gặp những ai? ”

Cuồng Triều sửng sốt hỏi: “Ngươi muống giết người đã lôi kéo Vương gia”

Mười Một không trực tiếp trả lời hắn. Chỉ quay lại máy tính, nói “Đưa tư liệu của bọn họ cho ta.”

“Nga,ngươi ở phòng nào?”

“Ba bốn tám."

Chưa tới một hồi. Máy tính vang lên một tiếng nhỏ, Cuồng Triều đã chuyển tư liệu những người đại diện Trần gia gặp Vương gia.

Mười Một giải thích sơ lược “Là chính trị và kinh doanh”

“Lợi ích lớn nhất là ở Chính trị và kinh doanh”.

Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói ”Trần gia yếu phá phủ trầm chu liễu.”

“Cái gì?”

“Trần gia nhượng bộ một phần lợi ích chính trị và kinh doanh mới có thể lôi kéo Vương gia vào”

Cuồng Triều hỏi: “Bọn họ làm vậy để làm gì? Trần gia còn chưa hoàn toàn rơi vào thế kém”

“Không phải. Ngươi nếu đi điều tra động tĩnh của cấp trên sẽ thấy, bọn họ chắc hẳn đang có hành động bí mật”

“Ngươi nói là cấp trên đã đối phó Trần gia”

Mười Một nhìn chăm chăm vào màn hình, miện nói “Đi điều tra xem”

“OK, ta đi điều tra ngay”

Mười Một rời khỏi computer, ngồi lên giường. Hắn biết, nếu tổ chức muốn bí mật hành động, khẳng định không dễ dàng tra ra. Nhưng hắn đối với Cuồng Triều rất có lòng tin. Huống chi dưới tay Cuồng Triều còn một nhóm hacker hàng đầu thế giới. Chuyện hắn cần làm bây giờ là chờ và quan sát. Đúng như lời Cuồng Triều, hiện tại Kim Tiên tửu điểm cao thủ tụ hội, bằng vào mình hắn, lại không có vũ khí hổ trợ, không có khả năng xâm nhập. Hắn cũng không ngu xuẩn liều mạng.

Trần gia cùng Vương gia bí mật gặp gỡ, có thể đoan chắc bọn họ muốn lôi kéo Vương gia vào vũng nước đục. Nhưng thật ra Vương gia cũng không cần làm gì, chỉ cần ở bên cạnh Trần gia tạo than. Vương gia cũng không ngu ngốc, muốn lôi kéo bọn họ, phải có lợi ích đủ hấp dẫn. Mà lợi ích này không ngoài chính trị và thương nghiệp. Từ điểm nay cho thấy, cùng Vương gia đến Kim Tiên tửu điếm lần này, chỉ có thể là thủ hạ chuyên về chính trị và thương nghiệp.

Theo như Cuồng Triều, Trần gia còn chưa hoàn toàn thất thế. Bọn họ có Ma Quỷ trợ giúp, đang đấu với Long gia còn chưa biết “hươu chết về tay ai”, tại sao phải vội vã bỏ ra lợi ích lôi kéo Vương gia vào vũng nước đục.

Cách giải thích duy nhất là thượng cấp đã hành động, muốn lôi kéo Vương gia, chỉ có như vậy cấp trên mới không dám kinh động bọn họ.

Chờ đợi đích thực rất nhàm chán, nhưng Mười Một có thể chịu được. Hắn ngồi trên giường, nhìn vào bàn tay trái. Bàn tay này đã mang đến cho hắn rất nhiều chỗ tốt, nhưng tác dụng phụ tiềm tàng cũng rất lớn. Mặc dù hắn không biết tác dụng phụ này có thể là gì, nhưng hắn biết, phàm cái gì có mặt lợi thì cũng có mặt hại. Cuộc đời rất công bình, ban cho ngươi một thứ, thì cũng sẽ lấy của ngươi một thứ khác. Tựa như một phú ng, gia tài cự đại, nhưng đồng thời trong tâm lại trống rỗng, bởi vì hắn muốn thứ gì, tất cả đều có thể có được dễ dàng, nên không còn thứ gì đáng để theo đuổi, trong tâm cuối cùng trở nên trống rỗng, cuối cùng liều mạng đích hoa sự tố, thậm chí tự mình phóng túng, vì vậy người càng giàu càng dễ truỵ lạc.

Xem ra phải tìm tiến sĩ điên nói chuyện.

Mười Một buông tả thủ, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi áo. Chiếc điện thoại này lúc nào hắn cũng mang bên người, bên trong danh bạ chỉ có vài người, hắn không biết mình cần điện thoại di động để làm gì, dù sao cũng không ai gọi cho hắn.

Có lẽ là một loại mong đợi, bất kì ai sống trong thế giới xã hội đen cũng ít nhiều có vấn đề về tâm lý, Mười Một cũng không ngoại lệ, hắn vừa thích cô độc, nhưng đồng thời lại có khát vọng được người khác quan tâm, ít nhất chứng minh bản thân còn đang sống, do đó hắn lúc nào cũng cần một chiếc điện thoại. Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng có một chiếc điện thoại, dù không vang lên bao giờ.

Mười Một nhè nhẹ dùng ngón cái vuốt ve chiếc điện thoại. Từ đầu đến cuối, chỉ có một người gọi cho hắn, dù đều là nói những chủ đề nhàm chán, dù là người đó rảnh rỗi lại quấy nhiễu hắn, nhưng dù sao hắn so với Lãnh Dạ và Hầu Tử còn hạnh phúc hơn, bởi vì hắn còn có người quan tâm.

Nhưng hiện tại, người gọi điện thoại đang nằm trong bệnh viện, sinh tử chưa rõ.

Chính tại hắn, chính vì sự xuất hiện của hắn, Trương Hân Hân mới bị cuốn vào cuộc chiến không thuộc về nàng.

Thật lòng Mười Một rất mong chiếc điện thoại này có thể vang lên thêm lần nữa, rồi đầu bên kia sẽ truyền đến thanh âm ngọt ngào “Sở Nguyên ca ca”. Hắn thật sự nhớ cảm giác này.

Nhưng chiếc điện thoại thuỷ chung không kêu lên. Không có ai gọi cho hắn, không có ai quan tâm đến hắn. Chỉ còn lại sự cô độc.

Trong căn phòng kín, Mười Một đóng toàn bộ cửa sổ, không để bất kì một tia sáng lọt vào. Hắn ngồi trên giường, chỉ mình hắn với cái handset lạnh lẽo.

Có lẽ từ nay, chiếc điện thoại này từ nay sẽ không vang lên nữa.

Có lẽ từ nay trở đi, cũng không thể nghe thanh âm ngọt ngào thân mật “Sở Nguyên ca ca”

Mười Một nắm handset trong lòng bàn tay, mường tượng nắm chặt, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, tự như sợ rằng chỉ cần hơi mạnh tay có thể bóp nát chiếc handset.

Sở Hải Lan, hắn bất giác lại nghĩ đến khuôn mặt đó, đến lúc chết vẫn còn cười, đến tận lúc chết vẫn còn văng vẳng “Phải chứng minh cho ta thấy, ngươi là chiến binh mạnh nhất”

Mạnh nhất? Ngay cả người thân bên mình cũng không bảo vệ được, hắn làm thế nào có thể trở nên mạnh nhất.

Còn có Sở Phàm lúc nào cũng quan tâm hắn, lúc nào cũng tiểu di trường, tiểu di đoản. Nhưng tiểu di lúc này nhất định đang rất hận hắn, nhất định rất thương tâm

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai hắn cảm thấy thương tâm thế này.

Lần đầu là Sở Hải Lan, lần thứ hai là Trương Hân Hân, cũng lại là người Sở gia. Rốt cục là Sở gia nợ hắn hay hắn hắn nợ Sở gia?

Không thể nói được, không ai có thể nói được.

Mười Một biết là hắn không ổn, mặc dù bên ngoài một chút cũng không thấy gì, nhưng trong tâm đau đớn như đang chảy máu. Phảng phất một cỗ nhiệt khí trong cơ thể bành trướng như muốn làm thân thể hắn nổ tung.

Ngay lúc này, Cuồng Triệu đột nhiên nói: “Sở Nguyên, có chuyện quan trọng”