Chương 18: Bí mật bên dưới biệt thự (hạ)

Dịch giả: viruslove

Biên dịch: vovong

Biên tập: vovong

Lòng hiếu kỳ của con người vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn được, Mười Một cũng vậy. Đối diện với một tầng hầm vô cùng bí mật, hắn thật sự không kìm được mong muốn khám phá. Hơn nữa Mười Một cũng nghĩ đến một điểm, đám lính đánh thuê cứ bám chặt vào đây, rất có thể có liên quan tới gian mật thất này.

Mười Một cẩn thận bước xuống thềm đá, khi hắn đạp chân xuống thì mới phát hiện lối đi này đúng là làm từ kim loại. Không chỉ là bậc thềm mà ngay cả hai bên vách tường đều là do kim loại tạo thành.

Lối đi rất tối, nhưng cũng không sâu, đi xuống khoảng chừng gần ba mét thì đã tới cuối. Lúc này phía trước hắn tối đen như mực, giơ tay lên không thấy năm ngón. Mười Một lấy đèn pin ở bên hông ra và bật lên. Mười Một vốn không có thói quen mang theo đèn pin, chỉ là buổi tối khi đi tuần tra tiện tay mang theo, không ngờ lúc này lại hữu dụng.

Tia sáng chiếu thẳng về phía trước, đi được rất lâu, hơn nữa vẫn là đi theo hướng tiến về phòng hắn. Hai bên tường đều làm từ hợp kim dày cộm, Mười Một tính toán sơ qua, lớp kim loại này dày khoảng ba đến bốn mét. Dùng nhiều kim loại như vậy để chế tạo ra gian tầng hầm này cũng chỉ có người như Mardy mới làm ra được. Phải biết rằng, nếu đem toàn bộ kim loại ở đây đem ra ngoài bán, số tiền bán ra đủ nuôi rất nhiều người trọn đời. Tường kim loại dày như vậy càng tăng thêm lòng hiếu kỳ của Mười Một, cầm đèn pin trong tay, hắn chậm rãi bước vào sâu bên trong.

Đường hầm rốt cục đã dẫn tới một cánh cửa kim loại thật lớn, bên cạnh cánh cửa có một máy nhập mật mã.

Đối với một người đã được huấn luyện đặc công như Mười Một mà nói, phá giải mật mã này chẳng là gì cả, duy chỉ có một khó khăn chính là không được thay đổi mật mã gốc, nếu không khẳng định Mardy sẽ biết có người lẻn vào. Chỉ là Mười Một không rõ, Mardy bỏ ra một số tiền lớn để thiết kế ra tầng mật thất kim loại như vậy, tại sao chỉ dùng mật mã đơn giản như vậy mà lại không dùng loại máy nhận diện bằng dấu vân tay hay mống mắt?

Mười một chậm rãi rút thanh chủy thủ mà Katy tặng ra, sau đó cạy cái nắp ở chuôi dao. Lúc sáng, khi Katy vừa tặng cho hắn thanh chủy thủ này hắn đã phát hiện, cái nắp phía chuôi thanh chủy thủ có thể cạy ra được, bên trong chuôi dao là một khoảng trống, trong đó cất giấu một bô vặn ốc vít, không ngờ lúc này nó lại hữu dụng.

Mười Một đối chiếu với máy nhập mật mã trên tường, từ trong lấy tua vít sáu cạnh ra, chậm rãi vặn con ốc trên tường. Bởi vì những tua vít này đều rất nhỏ, cho nên không thể dùng lực được. Đối với Mười Một mà nói đây là một việc rất khó khăn, cũng may cuối cùng đã mở được nắp hộp của máy nhập mật mã, bên trong dày đặc các dây điện nhỏ. Mười Một kiểm tra một hồi, dùng gao dăm cắt đứt một dây màu xanh, sau đó cho chạm vào một dây điện màu trắng ở trên. Lập tức trên máy nhập mật mã xuất hiện một dãy số “9367968”, đây chính là mật mã.

Mười Một gắn sợi dây màu xanh vào như cũ, sau đó lại vặn ốc thật chặt, thu hồi dao găm rồi nhập mật mã vào máy.

“Tin!” Đèn đỏ của máy nhập mật mã chuyển sang màu vàng, theo sau đó “tách” một tiếng vang lên, cánh cửa kim loại bên cạnh liền mở ra.

Kỳ thật muốn dò xét mật mã hay thay đổi đều không đơn giản như vậy, không chỉ cần hiểu rõ hết cấu tạo từng loại máy nhập mật mã mà còn phải hiểu biết rất sâu về mạch điện. Vạn nhất cắt sai một dây sẽ chuông báo động sẽ lập tức vang lên. Đồng thời vận khí của Mười Một cũng rất tốt, có thể là Mardy quá mức tự tin về nơi này, cũng có thể là hắn căn bản không muốn cho người khác biết có một gian mật thất như vậy, cho nên nơi này không có lắp đặt camera. Như vậy đủ thời gian cho Mười Một ung dung phá giải mật mã, nếu đổi lại là một hoàn cảnh khác, Mười Một tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp này, nếu không đó chắc chắn là tự đi tìm cái chết.

Chậm rãi đẩy cánh cửa kim loại ra, Mười Một nhìn thoáng qua bên trong, chỉ là liếc mắt cũng đủ làm hắn trợn mắt há mồm.

Phía sau cánh cửa kim loại một gian mật thất rất rộng lớn, bên trong có một bóng đèn, căn bản là không cần dùng đèn pin cũng có thể nhìn rõ ràng mọi thứ bên trong. Từ nóc hầm và ba mặt tường tổng cộng có tám dây xích, đầu dây xích được gắn ở bên trong vách tường, đầu khác xích vào một người.

Đó là một lão nhân, tóc đã bạc trắng, người rất gầy, bộ quần áo đang mặc đã cũ nát, nhìn không ra kiểu nào. Lão nhân đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, mắt nhắm lại, làm Mười Một kinh hãi chính là hai dây xích ở phía sau lão nhân, mỗi sợi có hai cái móc, cái móc xuyên qua xương đòn vai.

Ngay khi Mười Một trợn mắt há mồm, lão nhân đã nghe được thanh âm và mở to hai mắt ra. Lão liếc nhìn Mười Một một cái, lộ ra một vẻ kinh ngạc, tiếp đó là một tiếng cười lạnh: “Tên hỗn đản kia cũng đã khôn ra một chút, còn biết đổi người đến, lại còn là người Trung Quốc. Hừ, thật là sự bại hoại của nước nhà. Ngươi cút về cho nói cho hắn, đổi người nào khác cũng không có tác dụng, cả đời này đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho hắn.”

Mười Một nhíu mày một hồi, lời lão nhân kia nói không phải là thứ tiếng Anh thông dụng trên thế giới mà là tiếng Trung Quốc của châu Á. Mười Một cũng đã từng tiếp thụ qua khóa học ngôn ngữ, chỉ là đối ngôn ngữ này hắn cũng không tinh thông. Bất quá cũng may hắn với Trung Quốc có ấn tượng rất sâu, cho nên đối với loại ngôn ngữ của quốc gia thần bí này cũng từng học qua.

Phương đông là một địa phương thần bí, từ xưa ở nơi này có một quốc gia có nền văn minh lâu đời, quốc gia đó là Trung Quốc, nghe nói người Trung Quốc đều là truyền nhân của rồng. Bề ngoài Trung Quốc so với các quốc gia không khác nhau lắm, thường xuyên có ngoại giao đến, chỉ là giáo quan đã từng nói qua, một khi làm cự long phẫn nộ, sức mạnh của nó sẽ làm toàn thế giới chấn động.

“Ma quỷ” là tổ chức kinh khủng cấp thế giới, xúc tu của nó là vươn khắp toàn thế giới. Duy chỉ có Trung Quốc này, cho dù cường đại như “Ma Quỷ”, cũng chỉ có thể hợp tác với những tổ chức ngầm của Trung Quốc mà thôi, quyết không dám vươn xúc tu vào bên trong Trung Quốc.

Bởi vì Trung Quốc là cấm địa của phương Tây.

Về chuyện của Trung Quốc, tại “Ma Quỷ” huấn luyện doanh Mười Một đã nghe nói qua rất nhiều, nó cường đại, nó mỹ lệ đến động lòng người như trong thần thoại, có một nền văn hóa lịch sử rất lâu đời, mỗi phương diện đều làm Mười Một động tâm. Bởi vậy, lần đầu tiên Mười Một chăm chú đi học ngôn ngữ Trung Quốc, vì chỉ là hy vọng trong tương lai có thể đi tới thủ đô của nơi thần bí này.

Lão nhân này nói đúng là ngôn ngữ của Trung Quốc, lão nói rất nhỏ, rồi lại rất lớn, mỗi câu mỗi chữ đều vang lên bên tai.

Mười Một bắt đầu nói tiếng Trung Quốc: “Ngươi, là, ai?”

Lão nhân ngây người một hồi rồi nói: “Ngươi không phải người của Trung Quốc?”

Mười Một lắc đầu, sự thật hắn cũng không biết chính mình là người ở nơi nào. Bất quá, giáo quan đã từng giảng giải các loại người trên thế giới, người phương đông có mắt đen, tóc đen, da vàng. Người phương tây thì da trắng, mà phương nam thì da đen. Các nơi trên thế giới bởi vì bất đồng về xích đạo cho nên màu da cũng khác nhau. Mười Một đã từng thầm so sánh qua, hắn có một mớ tóc đen thui, con mắt cũng đen, da tay màu vàng, Mười Một đoán mình là người phương đông.

Cũng khó trách lão nhân nhìn lần đầu nói hắn là nguời Trung Quốc, ở phương đông, người của các quốc gia cũng có chút khác biệt, mà theo tiêu chuẩn Mười Một đúng là một hình mẫu của người Trung Quốc.

Thấy Mười Một lắc đầu phủ nhận, lão nhân thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Ngươi đi đi, trở về nói cho hắn, không cần diễn vở kịch như vậy nữa!”

“Ai? Mar…dy, sao?”

Lão nhân cười lạnh nói: “Nói nhảm, ngoại trừ hắn thì còn ai vào đây? Bất quá hắn vẫn chưa từng nói cho ai về nơi này, ngươi là người đầu tiên ngoại trừ hắn vào đây, xem ra ngươi là tâm phúc của hắn, đúng không?”

Mười Một không có đáp lại, chỉ là nhìn quan sát xung quanh. Nơi này rất dơ, còn có một mùi quái lạ, chắc là từ trên người lão nhân bốc ra, xem ra đã lâu rồi lão không tắm rửa. Chỉ là không biết lão có ăn cơm hay không, nơi này không có chút thức ăn nào, mà ở trong trang viện một tháng, ngoài trừ một lần Mardy cho bốn người Sa Tướng ở bên ngoài biệt thự qua đêm. Lúc ấy Tả Thủ còn nói đùa, ‘ông chủ cùng phu nhân chắc lại muốn sinh thêm đứa nhỏ, sợ bọn họ nghe thấy nên mới bảo bọn họ đi ra’. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ Mardy sợ bọn họ phát hiện ra gian mật thất này mới bảo bọn họ đi ra ngoài. Ngoại trừ lúc đó, Mười Một cở bản đều ở trong biệt thự, không thấy Mardy tới chỗ đó, nói như vậy bình thường Mardy không có đưa thức ăn đến đây, lão nhân kia nhờ cái gì mà sống sót chứ?

Lão nhân đợi hồi lâu mà không thấy có động tĩnh gì, do đó bèn chậm rãi mở mắt ra, chỉ là trong ánh mắt đã tràn ngập sự tò mò và kinh ngạc.

Lão nhân hừ nhẹ nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Mười Một suy nghĩ một chút rồi dùng thứ tiếng Trung không lưu loát hỏi: “Ông, vì, sao, bị giam, tại nơi này?”

Lão nhân cười lạnh nói: “Ngươi không biết sao?”

Mười Một lại định mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng nhịn lại. Tiếp đó yên lặng xoay người đi ra.

Nhìn bóng lưng của Mười Một, trong mắt lão nhân hiện lên một tia quang mang khác thường.

Ngay khi cánh cửa kim loại sắp đóng lại, từ bên trong truyền ra thanh âm của lão nhân: “Lấy cho ta bình rượu.”

“Đùng!” Cánh cửa kim loại hoàn toàn đóng lại, Mười Một đứng nhìn cánh cửa một hồi rồi xoay người rời đi. Khi hắn đi lên đường hầm, trên khối gạch men lại phát ra một tiếng “kẹt kẹt”, hai đầu quái vật tự chuyển động và mở rộng miệng phun nước ra, một lần nữa nước lại chảy vào trong hồ bơi.

.