Chương 143: Lại không thấy ba cỗ thi thể

Dịch: dương lão bà

Trùng Trùng nhai, thực ra tên không phải gọi là Trùng Trùng, mà gọi là Tùng nhai. Tùng nhai vốn là một ngôi làng chỉ có khoảng mười người, gọi là Tùng thôn. Sau này Tiểu Trùng quốc mở rộng, lấy núi Tùng Lâm hoang dã bên cạnh san bằng lại thành một thị trấn nhỏ, mà thôn Tùng vốn tạo thành một con đường, cho nên ở đây cũng có tên là Đường Tùng.

Nhưng xem ra trong Cuồng Triều, thứ gì của Tiểu Trùng quốc cũng đều có liên quan tới trùng, trùng quốc, trùng mạng, nhị trùng căn cứ (căn cứ thứ hai), cho nên ở Trương Trị Quốc sau khi đem địa chỉ của Trùng nhai cho họ xong, đã bị họ trực tiếp dịch thành đường Trùng Trùng. Đã Cuồng Triều đều quản Tùng nhai gọi gọi là Trùng Trùng nhai, Lãnh Dạ cũng chẳng có lý do không gọi như thế, kết quả là Mười Một và Hầu Tử vẫn cho là nơi đây thì gọi là Trùng Trùng nhai.

Tùng nhai bình thường rất thái bình, phải nói là rất yên tĩnh, bởi vì cách thành phố náo nhiệt rất xa, thường ngày chẳng có người nào lại đến đây. Bởi vậy người sống ở Tùng nhai đa số đều thích sự thanh tịnh.

Nhưng mà đêm nay, Tùng nhai không còn yên tĩnh nữa, không khí cả đêm đều tràn ngập sự lạnh lùng của máu tươi. Vài ngày sau, trên mạng thậm chí vẫn còn truyền một tin tức mới chấn động: “Sát thủ biến thái rửa máu Tùng nhai, trong 1 ngày mà giết hết 10 hộ gia đìnhTùng nhai biến thành Tử nhai.” Nghe nói sát thủ biến thái này chỉ trong một đêm liên tục giết chết hết mười hộ gia đình, trong đó có không ít phụ nữ bị người ta cướp sạch y phục xẻ ngực mổ bụng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Cả Tiểu Trùng quốc cũng đều vì thế mà sôi sục, mỗi ngày đều có người kêu than muốn phòng cảnh sát nghiêm trị hung thủ, vì những kẻ tử nạn vô tội mà báo thù. Phòng cảnh sát cũng gấp rút tất bật, bởi vị cho đến nay họ vẫn chưa tìm ra hung thủ.

Nhưng trong thời khắc này, sự việc máu rửa Trùng nhai vẫn chưa được hé lộ ra ngoài, Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu tử ba người cũng vừa làm xong công tác chuẩn bị.

- Cuồng Triều.

Mười Một nói với Tai nghe:

- Trương Trị Quốc bên ấy thế nào rồi?

- Thông báo rồi, đã đem những thi thể chúng ta cần vận chuyển về rồi.

- Thế thì được. Hầu Tử, Lãnh Dạ, chúng ta rút.

Lãnh Dạ gật đầu, mà Hầu Tử còn đang liếm máu ướt trên dao găm, giống như không có biểu hiện gì. Trên người Hầu Tử dính rất nhiều máu, hình như trời sinh anh ta đã có sự cuồng nhiệt với máu tanh, rất thích cái cảm giác tóe máu của người khác lên thân mình. Vì vậy mà Hầu Tử lúc đi ra đã bị trờ thành huyết nhân, kéo lê một dấu chân dài đầy máu. Lãnh Dạ rất bất mãn đối với việc này, anh ta cảm thấy căn bản là Hầu Tử muốn cố ý lưu lại manh mối, chính là để bên cảnh sát của Tiểu Trùng quốc tìm thấy, sau đó thì có thể làm một trận thật điên cuồng.

Cũng may Mười Một cũng không có nói gì nhiều, chỉ là để Hầu tử chạy qua mỗi gian phòng mà bọn chúng đã giết hại. Nhất định phải lưu dấu chân máu lại trong mỗi phòng. Hơn nữa mỗi khi đến một bức trướng còn bắt buộc phải nghĩ cách trèo từ cửa sổ vào bên trong, sau khi chạy hết một vòng trong phòng sau đó lại đi ra từ cửa chính, Hầu Tử đã sớm có vẻ mặt u buồn. May mà đây là yêu cầu của Mười Một, nếu như Lãnh Dạ mở miệng, Hầu Tử mới không quan tâm đến.

Nhìn thấy Hầu Tử không ngừng đi từ trướng phòng này sang trướng phòng khác, Lãnh Dạ có chút có chút lo lắng hỏi:

- Sở Nguyên, như thế không vấn đề gì chứ?

Mười Một lạnh lùng nói:

- Dấu chân chỉ có thể đoán ra chiều cao và trọng lượng của con người. Không có tư liệu cụ thể nào là tìm không ra manh mối khác có ích cả.

- Nhưng anh vì sao muốn Hầu Tử làm như thế?

- Tôi có lý do của tôi.

Mười Một sau khi nói xong lại nói với tai nghe:

- Cuồng Triều, cậu bên ấy thế nào rồi?

Trong tai nghe, Cuồng triều ngáp một cái nói:

- Yên Tâm đi, đều sửa xong cả rồi, hai cái thi thể đó ba tháng trước đặt mua bức trướng này, tất cả tư liệu đều đủ cả, muốn tra cũng tra không ra.

Lãnh Dạ hỏi:

- Trùng Võng không gây phiền hà cho anh chứ?

- Cho tôi xin! Anh có cái suy nghĩ gì vậy? Việc nhỏ thế này sao có thế thỉnh động “Trùng Võng” xuất mã? Hơn nữa tôi làm rất sạch sẽ, ngay cả Tiểu Trùng quốc cũng không biết, sao lại có thể thông báo “Trùng Võng”.

Lãnh Dạ lơ đễnh cười. Lúc này Hầu Tử đã chạy khắp hết mười mấy bức trướng phòng, mặt không đỏ, cũng không thở gấp chạy tới nói:

- Lão đại. Chạy xong rồi.

- Ừ, Lãnh Dạ, đồ đạc dọn dẹp xong hết rồi chứ?

Lãnh Dạ vỗ vỗ tay nãi vác trên lưng nói:

- Đã xong hết rồi.

Mười Một gật gật đầu, chào hỏi hai người rồi tùy ý đi qua một nhà dân bị thanh tẩy, trộm một chiếc xe rồi lái ra ngoài. Xe vừa mới lái ra, Mười Một đột nhiên đạp thắng xe. Lãnh Dạ và Hầu Tử đột nhiên hướng cơ thể xuống lắc lư. Sau khi hai người giữ yên thân mình đưa mắt nhìn nhau, Mười Một rất ít khi có biểu hiện như thế.

Lãnh Dạ nhìn về phía Mười Một, lúc này gương mặt của Mười Một đang có vẻ mải miết nhìn cửa sổ tầng 2 ngôi nhà của Thâm Tá Mộc Mộc, anh ta nhìn theo hướng ánh mắt của Mười Một, ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, xuyên qua lớp kính vẫn còn nhìn rất rõ nhìn thấy tấm màn cửa màu hồng kia.

Lãnh Dạ hỏi:

- Sao rồi?

Mười Một nhíu mày nói:

- Vừa rồi, ở đó có có người.

- Người?

Lãnh Dạ lại nhìn về hướng cửa sổ, ngay đến màn cửa cũng cũng không dao động, người ở đâu ra? Lãnh Dạ có chút hiếu kỳ nhìn Mười Một.

Anh ta hôm nay thế nào? Trước tiên là nhìn thấy bóng trắng gì đó, kết quả lại không biết ra sao lại nói bên cửa sổ có người? Lãnh Dạ thoắt nghĩ đến thi thể thiếu nữ kia. Đầu tiên là ngã sấp sau đó là biến thành nằm đấy, ba người quay một vòng trở về lại biến thành ngã sấp, sau khi ba người xuống lầu cái thi thể này lại không hiểu sao chẳng thấy nữa. Lẽ nào là có quỷ thật?

Hễ nghĩ đến những thứ hư vô mờ ảo đó, Lãnh Dạ nhịn không được hung hăng xoa xoa hai cánh tay.

Mười Một mở cửa xe bước ra, nói:

- Chúng đi kiểm tra lại lần nữa.

- Nhưng...

Lãnh Dạ vốn định từ chối, cái họ cần làm bây giờ chính là nhanh chóng rút khỏi đây. Nhưng anh ta vẫn chưa nói ra, Mười Một đã đi hướng vào nhà của Thâm Tá Mộc Mộc.

Lãnh Dạ quay đầu hướng về phía Hầu Tử cười khổ nói:

- Làm sao đây?

Hầu Tử vỗ tay một cái nói:

- Đương nhiên là đi xem xem.

Nói rồi cũng bất kể Lãnh Dạ, thẳng tay mở cửa nhảy xuống xe.

- Một lũ điên.

Lãnh Dạ sau khi thở dài một cái rồi cũng leo xuống xe, vừa đi theo phía sau hai người nhìn về phía bức trướng phòng mà đi, vừa nói vào tai nghe:

- Cuồng Triều, ngươi nói trên đời này có quỷ không?

- Tôi không biết.

Cuồng Triều giọng khàn khàn nói:

- Rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy.

- Ta cũng chưa.

Lãnh Dạ than thở:

- Ta cũng chẳng muốn nhìn thấy.

- Được rồi, ba người các ngươi sát khí nặng như vậy, còn sợ quỷ sao?

- Cái này dường như chẳng liên quan gì tới sát khí?

Cuồng Triều bên kia lặng im một lát, đột nhiên nói:

- Lãnh Dạ, ngươi sẽ không sợ quỷ chứ?

Lãnh Dạ bĩu môi khinh miệt nói:

- Mẹ kiếp...

Câu nói này không còn nghi ngờ gì nữa là đã ngầm thừa nhận rồi, rất nhiều người đều nói mình không sợ quỷ, nhưng thấy quỷ thật thì ai mà không sợ cơ chứ?

Nhớ là có một câu chuyện như vậy, một người làm bảo an theo thuyết vô thần để làm người khác mê tín đi đến đâu cũng phải long trọng nói rằng thế giới cơ bản là không có quỷ. May thay, bảo an gác đêm trong công xưởng kia đã bỏ mình ngoài ý muốn, Sau khi bảo an công xưởng họp xong quyết định do hắn tạm thời thế vị trí của bảo an gác đêm kia. Kết quả chưa qua hai ngày, hắn ta liền muốn đòi đổi ca, hỏi nguyên nhân, hắn e dè nói:

- Một mình sợ lắm.

Đây mặc dù chỉ là một câu chuyện, ngược lại phản ánh phần lớn tâm lý con người. Miệng thì nói không sợ quỷ, nhưng thực tế lại là một chuyện khác.

Lãnh Dạ cũng vậy, đừng thấy bình thường hắn lơ đỮh, giết người không hề chớp mắt, nhưng gặp phải chuyện quái lạ này cũng thẳng tay.

Cũng chỉ có Mười Một và Hầu Tử từ “Ma Quỷ” là một ngoại lệ, họ không phải là can đảm đến mức đó, mà là đối với quỷ căn bản là không có khái niệm đó. Đối với hai người họ mà nói, cái thứ quỷ này và những cái thi thể kia cũng chả có gì khác biệt.

Ba người lúc buồn chán thì đã từng cùng nhau xem một bộ phim ma, là bộ “Ngọ Dạ Hung Linh” khá nổi tiếng ở Tiểu Trùng quốc. Lãnh Dạ xem ra sởn cả tóc gáy, không ngừng xoa xoa lên thân người đang nổi cả da gà. Hầu Tử chỉ “Trinh nữ” trong vô tuyến mắng cô ta quá xấu, ảnh hưởng diện mạo thành phố, còn nguyền rủa là cô ta đừng để anh ta gặp phải, nếu không nhất định là hãm hiếp trước rồi giết sau. Mà Mười Một thì cười nhạt chế giễu, sau đó buông một câu “Vô vị” tiện thể về phòng nghỉ ngơi. Bởi vậy có thể thấy 3 người đối với loại năng lực thừa nhận các thứ linh dị không giống nhau.

- Ha, Lãnh Dạ, thật nhìn không ra một người đàn ông to lớn như ngươi lại sẽ bò vào những chỗ này?

Cuồng Triều vẫn đang cười nhạo Lãnh Dạ.

- Câm miệng!

Lãnh Dạ mắng:

- Lão tử lúc nào đó cũng làm một con cho ngươi chơi, xem ngươi sợ hay không.

Lãnh Dạ vừa mắng Cuồng Triều, vừa đi theo phía sau Mười Một và Hầu Tử. Anh ta cũng không biết mình đã ra cái tâm lý gì, có lẽ thật sự là liên quan tới lúc nhỏ bị cha mẹ dọa cho một trận.

Mười Một đi tuốt phía trước bỗng dưng quay đầu lại ném ánh mắt vầ phía Lãnh Dạ, cũng chỉ có mình anh ta mới biết hàm ý của cái nhìn này. Lãnh Dạ thật sự là không thích hợp làm một chiến sĩ chân chính, mặc dù các mặt của anh ta đều rất ưu tú, nhưng vẫn còn khuyết điểm. Một người chiến sỹ là không thể có khuyết điểm, bởi vì điều đó sẽ lấy mạng anh ta.

Lãnh Dạ cũng không biết Mười Một đang suy nghĩ có cần đồng đội không, nếu không hắn khẳng định sẽ hối hận về biểu hiện của mình hôm nay.

Mười Một chạy đến bên ngoài cửa nhà Thâm Tá Mộc Mộc, dùng chìa khóa vạn năng mở cửa phòng, đột nhiênười ra. Ba thi thể trong phòng khách không còn thầy nữa.

Vô tuyến trong phòng khách vẫn đang phát, vết máu cũng tung tóe khắp nơi, nhưng thi thể đâu?

Thấy tình hình này, Lãnh Dạ một lần nữa lại giật mình. Hầu Tử ngây người hỏi:

- Lão Đại, thi thể đâu?

Mười Một nhíu màu nói:

- Chia ra kiểm tra.

Nói xong chạy vào trước. Hầu Tử cũng chạy theo sát vào trong, sau đó hai người lại phân thành hai hướng, một người dưới lầu, một người lên lầu tìm manh mối. Lãnh Dạ cắn răng nói:

- Sao tôi lại xui xẻo thế này.