Chương 139: Lại xâm nhập Tiểu Trùng quốc

Dịch: froge123

“Trùng Võng” là bí mật lớn nhất của Tiểu Trùng quốc, Tiểu Trùng quốc phát minh ra “Siêu Não” cũng ngay tại trong khu vực “Trùng Võng”. Siêu Não là một mạng máy tính điện tử cực lớn, một sản phẩm trí tuệ nhân tạo, nhưng công dụng cũng như kích thước của nó thực sự rất to lớn. Siêu Não rốt cuộc là to lớn đến mức nào? Điều này cũng không có ai biết rõ, có người nói nó lớn gần một trăm mét vuông, có người lại nói nó chỉ lớn khoảng vài mét vuông thôi. Nhưng ai cũng cũng đều biết nó kết nối một chiều với toàn bộ hệ thống Internet của Tiểu Trùng quốc, là trung tâm quản lý đầu cuối của hệ thống. Từ Siêu Não hầu như có thể khống chế toàn bộ hệ thống Internet của quốc gia, nhưng từ bên ngoài không có cách nào kết nối được với Siêu Não, trừ phi được mở ra từ bên trong.

Công nghệ điện tử là ưu thế lớn nhất của Tiểu Trùng quốc. Tiểu trùng quốc luôn luôn chủ trương phát triển kỹ thuật công nghệ cao, không nghừng nghiên cứu và phát triển các sản phẩm điện tử và Siêu Não chính là thành quả to lớn thu được từ trong suốt quá trình dài không ngừng nghiên cứu và phát triển đó. Tuy nhiên Tiểu Trùng quốc vì quá tập trung vào khoa học điện tử nên trong các ngành khoa học khác lại bị tụt hậu, điển hình là ngành sinh vật học.

Bất quá, Tiểu Trùng quốc cũng không quá lo lắng về vấn đề này, họ cho rằng thời đại hiện nay là thời đại công nghệ kỹ thuật số, chỉ cần trước tiên nắm giữ được kỹ thuật điện tử thì sẽ chiếm được vị thế trên trường thế giới. Lời này không sai, nhưng liệu kỹ thuật điển tử của Tiểu Trùng quốc đã đứng nhất thế giới hay chưa?

“Trùng Võng” thật ra chính là một trung tâm kỹ thuật, nó chân chính ở nơi đâu đến nay hoàn toàn không có người biết tới. Nghe nói chủ trì tại “Trùng Võng” chính là những hacker đứng đầu trên thế giới, trình độ bảo mật về mạng của họ thì người bình thường khó mà tưởng tượng được. Mà Siêu Não chính là được hacker đứng đầu nhóm người này coi giữ. Muốn từ Mạng bên ngoài công kích vào Siêu Não thì trước tiên phải đối mặt với “Trùng Võng”, nhưng trên thế giới này liệu có hacker nào có đủ can đảm cùng “Trùng Võng” giao chiến đây? Ngay cả “Phá hoại thần” Cuồng Triều cũng không dám nói chắc, bởi vì hắn đã từng cùng “Trùng Võng” giao thủ qua mấy lần, đối với thực lực của bọn họ hắn cũng nắm được phần nào. Nếu trực diến giao phong cùng “Trùng Võng” thì chưa tới một phút hắn đã bị tra ra dấu vết rồi.

Mạng lưới của “Trùng Võng” có thể coi là mạng lưới vô địch, mà sự thật cũng không có ai biết đích xác “Trùng Võng” nằm ở đâu, vì vậy “Trùng Võng” trở thành một bí ẩn chưa tìm được lời giải đáp.

Nhưng chỉ cần là điều bí ẩn. Hơn nữa là điều bí ẩn tồn tại thật sự, thì rồi cũng sẽ có ngày bị ngườita tìm được lời giải đáp. Vào thời điểm này, tại Trung Quốc có một tổ chức lính đánh thuê đang tìm cách giải đáp điều bí ẩn này, thậm chí làm cho nó vĩnh viễn biến mất.

Trên một hòn đảo ở biên giới Tiểu Trùng quốc, một nơi nào đó.

- Sở Nguyên, ngươi hình như có tâm sự?

Lãnh Dạ vừa kiểm tra những trang bị do mình mang đến, vừa hỏi.

- Không có.

Mười Một nhàn nhạt nói:

- Bên Trương chủ tịch thế nào rồi?

- Trước khi xuất phát thì liên lạc rồi, mọi thứ đều ổn. Hắn bảo khi nào có tin tức thì sẽ báo cho chúng ta biết.

Lãnh Dạ lại hướng Hầu Tử hỏi:

- Hầu Tử, ngươi không việc gì chứ?

Hầu Tử phất tay nói:

- Yên tâm đi, khỏe như vâm.

Lãnh Dạ cười, cũng không lo lắng cho hắn nữa.

Thuốc trị thương của Mười Một đưa thật sự rất hiệu quả, những vết thương trên người Hầu Tử so với hỏa tiễn còn nhanh hơn. Chỉ trong vòng có ba ngày, đã liền sẹo, theo góc độ y học mà nó là một chuyện không tưởng.

Lãnh Dạ càng thêm tò mò, Mười Một rốt cuộc là một người như thế nào, có thể làm ra loại siêu cấp dược liệu này cũng thật quá biến thái đi. Bất quá hắn cũng không có hỏi. Bởi vì hắn biết Mười Một sẽ không trả lời.

Loại này đư̝c “Tiến sĩ điên” gọi là “Tân sanh đại OO” dược, kỳ thật cũng là là một sản phẩn thất bại. Lúc đầu bác sĩ dựa trên việc Bích hổ đoạn vĩ tái sanh* (Thằn lằn đứt đuôi) sau một thời gian dài nghiên cứ chuyển loại năng lực của Bích hổ (thằn lằn) lên thân thể con người. Mặc dù nghiên cứu phục hồi tay chân sau khi đứt rời thất bại nhưng từ thất bại đó mà nghiên cứ ra được “Tân sanh đại”.

“Tân sanh đại” của “Tiến sĩ điên” chiết suất từ cở thể động vật và thực vật. Có tác dụng tăng nhanh việc tái tạo các tế bào, làm cho vết thương trong một thời gian ngắn có thể lành lại. Tuy nhiên “Tân sanh địa” tác dụng phụ cũng rất lớn, bởi vì tế bào tái sanh quá nhanh tương đương việc kích phát tiềm năng của cơ thể, khiến cho dùng quá mức tiềm năng của cơ thể sẽ khiến cơ thể bị kích thích quá độ, mà cơ thể con người thì có giới hạn, nếu như kích phát quá mức chịu đựng của cơ thể, không kiên trì nổi thì có thể dẫn đến tử vong. Cho nên tiến sĩ điên mời từ “Tân sanh đại” nghiên cứu cải tiến ra “Tân sanh đại OO”, “Tân sanh đại OO” mặc dù tác dụng phụ so với “Tân sanh đại” giảm bớt, nhưng kèm theo đó tốc độ phục hồi cũng giảm xuống đánh kể, dù sao thì đối với cơ thể con người cũng có hiệu quả nhất định. Hầu Tử chính là một ví dụ điển hình.

Sau khi được tiêm một liều “Tân sanh đại”, tốc độ khôi phục của Hầu Tử quả thật kinh nghười, tuy nhiên sau khi khôi phục lại thì cơ thể rất suy nhược, phải nằm nghỉ ngơi suốt hai ngày mới có thể xuống giường, lại thêm một ngày nghỉ ngơi nữa mới có thể miễn cưỡng đạt tới trạng thái bình thường. Đây là do Mười Một từ chỗ “Tiến sĩ điên” lấy được phương thuốc có công dụng khôi phục này.

Hầu Tử lúc còn chưa khôi phục, đã không ngừng la hét đòi lập tức đi Tiểu Trùng quốc chấp hành nhiệm vụ. Hơn nữa thời gian quả thật gấp gáp, nhiệm vụ bảo vệ đội khảo cổ cũng đã gần kề, sau nhiệm vụ loại bỏ Đao hội chỉ còn năm ngày.

Ban đêm, sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, trong bóng tối ba vị thành viên chủ chốt của Thập Tự Hắc Ám liền nhằm hướng Tiểu Trùng quốc xuất phát. Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao cho, cũng là được một lực lượng mạnh mẽ giúp đỡ, dù sao xong nhiệm vụ này thu về tài liệu đối với quốc gia có không ít chỗ tốt, cho nên cấp trên mới có thể an bài nhân viên nằm vùng ở Tiểu Trùng quốc tiếp trợ Thập Tự Hắc Ám, cung cấp cho bọn họ những tự liệu và công cụ cần thiết.

- Cuồng Triều!

Lãnh Dạ dùng máy liên lạc chuyên dụng hỏi:

Mọi chuyện thế nào rồi?

Ba người đồng thời nghe được âm thanh của Cuồng Triều:

- Đại khái nằm ở khu vực nào thì có thể nắm được, nhưng để xác định chính xác vị trí thì cần một khoảng thời gian.

Lãnh Dạ bất mãn nói:

- Ngươi không phải nói chỉ cần có một tuần là được sao?

- Ta xin ngươi, đây là “Trùng Võng”, ngươi tưởng là đi tìm cái máy tính hỏng của nhà người sao? Lần tấn công trước, khi mà IP của ta bị tra ra ta cũng đã gửi được vào hệ thống của họ một con back door, nếu không thì có bỏ cả đời cũng đừng hòng tìm ra được.

- Đừng nói nhãm nữa.

Mười Một nói:

- Cuồng Triều, cậu tiếp tục tìm kiếm. Lãnh Dạ, Hầu Tử chúng ta trước tiên tới thị trấn.

Hầu Tử nhìn Lãnh Dạ rồi để mặc hắn lại theo sau Mười Một. Lãnh Dạ vuốt vuốt mũi, sau khi khoác ba lô chứa đầy đủ các trang bị, súng ống lên vai cũng đi theo hai người.

Ba người rời khỏi căn cứ bí mật, tới vùng phụ cận trộm một chiếc xe, theo bản đồ do Cuồng Triều để lại đi về khu vực có mục tiêu.

- Cuồng Triều, có có thông tin gì của Đao hội chưa?

Lãnh Dạ vừa lái xe vừa hỏi.

- Nói nhảm, ngươi không thấy mấy ngày nay Trần gia không có tới gây phiền toái hay sao?

- Rốt cuộc là đã có thông tin gì chưa? Ta còn không có một tin tức nào.

- Không có gì, chỉ là sinh ý của Đao hội ở thế giới ngầm bị người ta để mắt tới thôi.

Lãnh Dạ cười mũi nói:

- Chuyện này cũng có thể làm cho Trần gia sụp đổ sao?

- Ta có nói bọn họ bị sụp đổ bao giờ đâu? Cấp trên cũng biết rõ sinh ý của Đao hội chính một phần sinh ý của Trần gia. Mặc dù mất đi phần sinh ý này đối với Trần gia cũng không có ảnh hưởng gì to lớn. Bất quá trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm chúng ta gây phiền toái.

Lãnh Dạ ngẫm lại, cũng hiểu được bọn học bây giờ đang ở thế bất lợi, chỉ cần Trần gia không hướng họ gây khó khăn trong một khoảng thời gian này là quá tốt rồi. Sau khoảng thời gian này, mọi người muốn có một ngày yên ổn thoải mái cũng là không phải là dễ.

Mười Một ngã người ra ghế hỏi:

- Cuồng Triều, tình hình đảo Sichuan ra sao rồi.

Lần trước, sau khi trở về đã tổ chức Thập Tự Hắc Ám, lúc này công việc vẫn đang rất bận rộn, mọi người cơ hồ đều quên mất chuyện này.

Cuồng Triều đáp:

Không rõ ràng lắm, tin tức bị ém nhẹm hết rồi, tất cả đều ở chỗ “Siêu Não”. Bất quá tuyến phong tỏa đảo Sichuan đã được giải trừ, ta đoán mọi việc đều đã được giải quyết hết rồi.

Lãnh Dạ có chút kinh ngạc nói:

- Bọn họ ngay cả cơ nhân chiến sĩ cũng có thể giải quyết sao?

- Cái này ta cũng không rõ. Nếu chuyện này chưa giải quyết xong bọn họ có lẽ không ngừng việc phong tỏa đâu?

Mười Một gật đầu nói:

- Uy hiếp lớn nhất là cơ nhân chiến sĩ, chỉ cần họ có thể giết được cơ nhân chiến sĩ, sinh vật biến dị trên đảo cũng không có uy hiệp gì lớn.

Vào lúc này, Cuồn Triều đột nhiên thốt:

- Vừa có được hai tin mới, một tin tốt một tin xấu nghe tin nào trước?

Mười Một không chút nghĩ ngợi nói:

- Tin tốt.

- Có đối thủ cạnh tranh rồi.

Lãnh Dạ cười:

- Trừ chúng ta ra còn có người dám tiếm nhận nhiệm vụ này sao? Đối phương là ai?

- Ma quỷ!

Mười Một và Lãnh Dạ giật mình nhìn nhau, có chút sững sờ. Bởi vì Hầu Tử không hiểu tiếng Trung Quốc cho nên rất buồn bực, ở phía sau sắp xếp, kiểm tra lại vũ khí.

Lãnh Dạ cười khổ:

- Đây là tin xấu sao?

- So với tin xấu thực sự thì tin này vẫn còn là tin tốt.

Lãnh Dạ có chút giật mình hỏi:

- Thế tin xấu là gì?

- Người “Ma Quỷ” phái đi tiếp nhận nhiệm vụ lần này chính là “Tiêm Nhận” nhất tổ và “Ám Dạ” ngũ tổ.”

Lãnh Dạ nghe vậy càng thêm kinh ngạc. Mười hơi nhíu mày nói:

- Tiêm Nhận chuyên về đặc công sao lại cùng Ám Dạ hợp tác?

Cuồng Triều nói:

- Không phải hợp tác, bọn họ phân biệt hai bên cùng chấp hành nhiệm vụ, “Tiêm Nhận” là tới lấy cắp một số tự liệu, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ lắm. Còn Ám Dạ là tới ám sát, mục tiêu cũng không xác định được.

Lãnh Dạ cười nói:

- Người không phải vạn sự thông hay sao?

Cuồng Triều làm như không có nghe lời châm biếm này của Lãnh Dạ hoặc là không có để trong lòng, nói:

- Có thể nói Ma Quỷ lần đối với hành động lần này đã chuẩn bị rất kỹ càng. Tin tức này là bằng hữu ở Anh quốc mới vừa cho ta biết.

Lãnh Dạ nhìn Mười Một, mà Mười Một thì vẫn bình thản ngã người dựa lên ghế, không biết là đang suy nghĩ gì. Đối với quá khứ của Mười Một, Lãnh Dạ từ Hầu Tử mà biết được một ít, trước kia Mười Một chính là tại Ám Dạ ngũ tổ, không ngờ nhiệm vụ lần này lại có thể gặp lại chiến hữu ngày xưa của Mười Một. Nghĩ đến đây, Lãnh Dạ không nhịn được lắc đầu cười khổ.

Nhân sinh thật là có rất nhiều sự trùng hợp a.

Chiếc xe tiếp tục hướng thị trấn mà đi tới, Lãnh Dạ thuật lại đoạn nói chuyện vừa rồi cho Hầu Tử nghe, biểu hiện của Hầu Tử khi nghe những tin tức này cũng như dự đoán của hắn.

- Phía trước rẻ trái chính sẽ tới Trùng Trùng Nhai, đi hết Trùng Trùng Nhái sẽ thấy một gian ngôi nhà ha tầng chính là nơi nghỉ chân.”

Theo thông tin thu thập được thì “Trùng Võng” là ở phụ cận khu vực này, Cuồng Triều thường liên lạc qua mạng với Trương Quốc. Trương Quốc biết được tin tức gì sẽ lập tức phái người chuẩn bị nơi ở cho bọn hắn. Giờ phút này Cuồng Triều báo cho họ nơi ở hay chính là Trương chủ tịch chuẩn bị cho bọn hắn.

Đây là một biệt thực phổ thông, chiếm diện tích khoảng một trăm mét vuông, có tất cả hai tầng. Nhóm Mười Một ba người sau khi tới nới, trước tiên là đi quanh kiểm tra địa thế xung quanh, xác định không có lắp đặt thiết bị giám thị gì mới bắt đầu bố trí phòng ngự.

Bố trí phòng ngự cũng rất đơn giản, chính là lắp đặt thiết bị cảm ứng nhiệt, máy quay có kết nối với vệ tinh do Cuồng Triều hoàn toàn giám sát.

Bố trí phòng ngự xong, Lãnh Dạ xử lý luôn chiếc xe ăn trộm và đi mua thực vật, nước uống và một số vật dụng hàng ngày, trong ba người cũng chỉ có Lãnh Dạ từng đi qua Tiểu Trùng quốc vài lần nên những chuyện tác này đều là do hắn làm. Phải xử lý chiếc xe ăn trộm nếu không cảnh sát địa phương sớm muộn gì cũng tìm ra họ, trong khoảng thời gian quan trọng này, bọn phải hết sức cẩn thận. Bởi vì ngoài Tiểu Trùng quốc ra thì lần này họ còn phải đối mặt với Ma Quỷ, Tiêm Nhận nhất tổ và Ám Dạ ngũ tổ. Đặc biệt là Ám Dạ ngũ tổ bở vì họ là những sát thủ chuyên nghiệp, huống chi bọn họ luôn truy sát Mười Một và Hầu Tử.

Sau khi Lãnh Dạ ra ngoài, chuông điện thoại reo lên.

Khi mà Mười Một đang do dự không biết có nên nghe hay không thì Cuồng Triều nói:

- Không có gì, là điện thoại của Trương chủ tịch.

Mười Một nhấc điện thoại:

- Alo!

- Ha ha, các cậu tới rồi đó à.

Giọng vang lên chính là giọng Trương chủ tịch, mặc dù Mười Một tiếp xúc với hắn không nhiều lắm nhưng việc nhớ kỹ thanh âm của một người đối với hắng là rất đơn giản, hoàn toàn có thể làm được.

- Vâng.

- Có cần hỗ trợ gì không?

- Tạm thời không cần.

- Tốt lắm, nếu có gì cứ gọi vào số điện thoại này.

Tiếp đó Trương chủ tịch đọc số điện thoại, rồi hỏi:

- Nhớ kỹ chưa?

- Rồi.

- Tốt lắm, cứ như thế nha.

Mười một gác điện thoại, Cuồng Triều hỏi:

- Tại sao không nói với hắn về chuyện Ma Quỷ? Nếu nhờ bọn họ giúp các người chế trụ Ma Quỷ cũng tốt a.

- Không cần.

Mười Một nói rồi đi vào phòng ngủ của mình. Ngồi trên giường, Mười Một từ lổ tai gỡ tai nghe nhỏ xíu ra, nói thêm một câu:

- Chuyện của ta, ta tự mình giải quyết.