Chương 121: Lén trở về Trung Quốc

“Nhiệm vụ của cô là gì?”

Ngụy Băng Nhan hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Mười Một nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không hỏi tiếp nữa. Hắn cảm thấy Ngụy Băng Nhan này rất là thú vị, rõ ràng là không có kinh nghiệm chiến đấu nhưng không ngờ thân thủ lại cao minh lợi hại như vậy. Việc này Mười Một đã nhận ra khi vừa rồi chiến đầu với nàng ta, một chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú tuyệt đối không bao giờ rời sự chú ý của mình, việc đó chẳng khác gì tự phán mình tội chết. Nếu lúc đó Mười Một đứng ở vị trí của nàng, cho dùthật sự hoài nghi cơ nhân chiến sĩ ở phía sau đã bò dậy hắn cũng không quay đầu lại nhìn, đầu tiên phải giết chết đối thủ trước đã, sau đó mới quay lại xác nhận thông tin. Từ điểm này có thể nhìn ra, Ngụy Băng Nhan cũng chỉ là luôn gian khổ huấn luyện chứ không như Mười Một, không lúc nào là không phải đối diện với tử vong, tìm lấy sự sống.

Bất quá, chỉ bằng vào việc này cũng đủ để khiến Mười Một không thể không tán thưởng nàng ta một phen rồi. Một chiến sĩ mỗi ngày đều phải sống trên lằn ranh sinh tử và một chiến sĩ chỉ phải đổ mồ hôi khi huấn luyện, về bản chất hoàn toàn khác nhau. Trừ khi vận khí đặc biệt tốt, nếu không, khi hai người liều mạng với nhau, kẻ chết chắc chắn sẽ là người phía sau, chỉ riêng cái sát khí đó, không phải chỉ dựa vào mồ hôi là luyện ra được.

Ngụy Băng Nhan có thể dựa vào mồ hôi của mình để luyện ra được thực lực đó, quả thực là không dễ dàng. Ít nhất Mười Một cũng cảm thấy trong những chiến sĩ chỉ phải đổ mồ hôi khi huấn luyện, nàng ta đã có thể tính là người giải nhất rồi. Thậm chí khi so với một số học viên trong huấn luyện doanh, nàng ta còn hơn nhiều. Bây giờ cái nàng ta thiếu chỉ là kinh nghiệm, sau khi trải qua vô số trận chiến đấu, vô số lần phải ở trên bờ vực sinh tử thì nàng ta sẽ có được kinh nghiệm mà thôi.

Nếu nàng ta mà mạnh thêm chút nữa, kinh nghiệm phong phú thêm chút nữa, tin rằng giờ phút này Mười Một không chết thì cũng thụ trọng thương rồi.

Ngụy Băng Nhan bị mục quang của Mười Một nhìn cho rất khó chịu, nàng ta lạnh lùng quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Mười Một mặt vẫn chẳng lộ ra chút biểu tình nào mà tiếp tục hỏi: “Nơi đây không phải đã bị khóa rồi sao? Cô vào bằng cách nào thế?”

Ngụy Băng Nhan lạnh lùng nói: “Vượt qua sự phong tỏa của đám Tiểu Trùng nhân đó còn không dễ dàng sao?”

“Nói vậy là cô có biện pháp để rời khỏi đây?”

Ngụy Băng Nhan hơi nhíu mày lại nói: “Ý gì thế?”

11 lại lui về phía sau vài bước nhỏ, biểu thị mình không có địch ý, bất quá khẩu súng vẫn nhắm về phía Ngụy Băng Nhan, đề phòng nàng ta có động tác gì. Miệng nói: “Mang ta cùng về Trung Quốc.”

Ngụy Băng Nhan cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì?”

Mười Một thản nhiên nói: “Cô là tù binh của ta.”

Một tầng băng sương trong nháy mắt đã bao phủ lên khuôn mặt cô gái, nàng ta lạnh mặt nói: “Muốn giết thì giết, đừng có nói đến hai chữ tù binh đó với ta.”

“Vậy được.” Mười Một đột nhiên nói: “Cô tự do rồi.”

Khóe miệng Ngụy Băng Nhan không khỏi nảy lên vài cái không tự nhiên, nàng có chút sững sờ nhìn Mười Một.

Mười Một lặng lẽ nhìn nàng một chút, sau đó thu hồi khẩu súng đang nhằm về phía nàng, sau đó không để ý đến nàng nữa mà khom người nhặt thanh chủy thủ quân dụng vừa được ném ra dắt trở lại vào hông. Sau đó hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn Ngụy Băng Nhan vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ, suy nghĩ một hồi hắn lại đi đến bên cạnh thi thể của một binh sĩ, cầm lấy một khẩu súng trường bán tự đồng rồi quay đầu rời đi luôn.

Mười Một tin rằng Ngụy Băng Nhan sẽ không công kích hắn, nếu nàng thật sự ngốc nghếch làm như vậy, người chết chắc chắn sẽ là nàng. Tốc độ thay đạn của hắn tuy không nhanh bằng nàng nhưng sựphả ứng và tốc độ di chuyển thì tuyệt đối là nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa hai người chỉ cần cách nhau một cự li nhất định, khẩu súng trường bán tự động trong tay hắn sẽ có nhiều ưu thế hơn hẳn khẩu súng lục trong tay nàng ta.

Ngụy Băng Nhan thật sự không công kích hắn, nàng đi sang một bên và nhặt lại hai khẩu súng lúc của mình, khuôn mặt lạnh lùng nhìn theo Mười Một đang từ từ rời đi xa, cuối cùng nhét hai khẩu súng lục đó trở lại hai cái bao súng ở bên đùi.

Mười Một không hề đi xa, đi được một quãng hắn liền quay trở lại, sau đó nấp vào một góc, lén lút quan sát về bên này.

Sauk hi Mười Một rời đi, Ngụy Băng Nhan không biết kiếm đâu ra được một chiếc túi, sau đó đeo một đôi găng tay rất dày lên. Cũng chẳng ngại gì ghê tởm mà đem tên cơ nhân chiến sĩ kia vứt vào trong túi, sau đó buộc chặt lại. Tiếp đó nhanh chóng bỏ đôi găng tay xuống, vứt mạnh sang một bên, cuối cùng đánh một chiếc xe có kính chắn gió đã vỡ nát đến, vứt cái túi có tên cơ nhân chiến sĩ đó vào trong rồi lái xe chạy đi.

Sau khi nhìn thấy tất cả, cuối cùng Mười Một cũng đoán ra nhiệm vụ của Ngụy Băng Nhan là gì, chắc là nàng đến bắt một tên cơ nhân chiến sĩ về để nghiên cứu. Chỉ là không biết nàng thuộc về tổ chức nào, mà tổ chức của nàng tại sao lại phải một chiến sĩ chưa hề có kinh nghiệm chiến đấu đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm như thế này chứ?

Mười Một không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, bởi vì Ngụy Băng Nhan đã lái xe đi xa rồi. Lúc này hắn mới từ trong góc đi ra, tùy tiện kiếm lấy một chiếc xe vẫn còn có thể chạy được. Chậm rãi bám theo vết tích mà chiếc xe kia để lại. Trong một thành trấn xa xôi, khắp nơi đều là những thi thể, những vết máu còn chưa khô hẳn, chiếc xe của Ngụy Băng Nhan dừng lại bên đường, rất dễ dàng có thể tìm được tung tích của nàng ta. Sau khi ra khỏi tiểu trấn, chiếc xe lại chuyển vào một con đường nhỏ giữa nói, trên đường bánh xe đã hằn sâu vào trong đất, cho nên Mười Một bám theo rất là dễ dàng.

Ngụy Băng Nhan dừng xe lại bên bờ biển, Mười Một cũng dừng xe lại từ xa rồi lặng lẽ tiếp cận.

Từ xa nhìn lại, trong tay Ngụy Băng Nhan đang cầm một thiết bị gì đó giống như điện thoại, nói xong một hồi nàng liền ngắt máy và giắt lại vào thắt lưng, sau đó từ trong xe lôi cái túi có chứa tên cơ nhân chiến sĩ ra, sau đó kiếm lấy một c hơi to một chút ở phụ cận và buộc chung vào cái túi, tiếp đó thì cứ đứng bên bờ biển mà chờ đợi.

Đại khái chừng nửa giờ qua đi, một chiếc tàu thủy rất lớn từ một hòn đảo ở phụ cận chậm rãi tiến đến.

Ngụy Băng Nhan lôi cái túi đó theo và lội vào trong nước, bơi về phía chiếc tàu thủy kia. Bởi vì vừa rồi nàng đã buộc một cái cây khá lớn chung vào chiếc túi nên giờ chiếc túi có thể nổi trên mặt biển mà không mang lại bao nhiêu phiền phức cả. Cho đến khi Ngụy Băng Nhan đã bơi được khá xa Mười Một mới từ sau khối nham thạch đi ra, lặng lẽ lội xuống nước, bơi theo sau nàng ta. May mà lúc này trời đã gần tối, ảnh hướng đến tầm mắt khi nhìn xa, nếu không trên đường Mười Một bơi tới thì sớm đã bị người trên chiếc tàu thủy kia phát hiện ra rồi.

Tiểu Trùng quốc thật sự thất sách, bọn chúng vẫn luôn phong tỏa tất cả mọi người ra trên lục địa Xuyên đảo nhưng lại không hề phong tỏa bờ biển gần hòn cô đảo kia, để cho Ngụy Băng Nhan có thể tự do tiến vào. Bất quá chiếc tàu kia cũng không thể dừng lại để tiếp ứng nàng, nếu không từ những vệ tinh phía trên, đối phương khẳng định sẽ phát hiện ra chỗ không ổn. Cho nên chiếc tàu thủy chỉ có thể tiếp tục bơi đi, còn Ngụy Băng Nhan cũng dựa vào sức lực của mình mà bơi theo.

Tốc độ bơi của Ngụy Băng Nhan khá nhanh, sau một thoáng đã đuổi kịp chiếc tàu thủy kia, trong khi đó, lúc này Mười Một mới bơi được không bao xa. Trên chiếc tàu thủy ném xuống một chiếc dây thang và một sợi dây thừng, Ngụy Băng Nhan đem buộc cái túi kia vào sợi dây thừng, để người phía trên kéo lên rồi mới trèo lên bằng cái thang dây. Dưới sự giúp đỡ của mấy người cải trang làm thủy thủ, nàng ta đã ở trên sàn tàu.

Mười Một chậm rãi bơi trong biển một hồi lâu, sau đó mới tăng tốc mà bơi về phía chiếc tàu thủy kia, khi còn cách chiếc thuyền chừng hai trăm mét, hắn lặn vào trong nước, một mạch lặn thẳng về phía trước. Mười Một nín thở một hơi, bơi một mạch đi, sau khi hết hơi lại thò đầu lên trên mặt biển thở ngụm phế khí ra và hít sâu một ngụm khí mới, sau đó lại tiếp tục lặn mà bơi đi. Qua chừng ba lần đổi khí, cuối cùng hắn đã đến gần chiếc tàu. May mà lúc này chiếc tàu đang chậm rãi bơi về phía trước, không hề tăng tốc, nếu không Mười Một đã bị bỏ lại rồi.

Khi bơi tới bên cạnh chiếc tàu, Mười Một nắm lấy sợi xích sắt, cố định thân mình vào, sau đó lặng lẽ để thân hình nổi trên mặt biển cho chiếc tàu kéo đi.

Một mạch cho đến khi trời sáng, Mười Một đoán rằng trên sàn tàu đã chẳng còn bao nhiêu người nữa rồi, lúc này hắn mới lấy ra một thứ gì đó mềm mềm nhuyễn nhuyễn giống như một con rắn ra. Đây chính là chiếc vòng chế tạo tơ mà Mười Một lấy từ chỗ tiến sĩ điên. Lần trước, chiếc vòng và đám y phục của Mười Một đã bị chất độc trong tơ nhện ăn mòn hết, duy nhất chỉ còn bộ phận chế tạo tơ là không bị ăn mòn và dính trên xương tay trái hắn. Sau này Mười Một băng bó cánh tay mới phát hiện ra cái chế tạo tơ này, lúc đó thử xem một chút, thấy vẫn còn dùng được nên hắn mới giữ lại bên mình, không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.

Mười Một dùng chiếc vòng đó tạo ra một sợi dây rất dàim sau đó lấy thanh chủy thủ ra, dùng răng phối hợp với cánh tay phải, buộc chặt sợi dây vào thanh chủy thủ. Hắn ngẩng đầu lên trên, phi mạnh thanh chủy thủ trong tau lên sàn tầu. Thanh chủy thủ quấn vào lan can bên thành tàu một cách chuẩn xác. Mười Một dùng lực thử kéo kéo, khi xác nhận có thể chi trì được sức nặng của một người hắn mới dùng tay phải bám chặt vào mà chậm rãi leo lên. May mà Mười Một đã được huấn luyện qua phương pháp leo trèo bằng một tay, biết được những kĩ xảo trong đó, nếu không, chỉ bằng vào cánh tay duy nhất còn lại, muốn leo lên cũng chẳng dễ dàng gì.

Mười Một trèo lên bên trên, không hề vội vã bước xuống sàn tàu ngay mà dùng tay phải nắm lấy thành tàu, treo mình ở đó. Hắn vừa mới từ trong biển trèo lên, toàn thân đều là nước, nếu bây giờ trèo lên thì sẽ khó mà tránh khỏi việc để lại dấu bết trên sàn tàu, việc này đối với một cao thủ thiện nghệ ẩn tàng bản thân như Mười Một mà nói là tuyệt đối không thể xảy ra. Cho nên hắn phải treo mình bên ngoài một lúc, để gió biển thổi khô y phục, cũng chẳng cần khô cong vào, chỉ cần khi đi không lưu lại vết nước là được rồi.

Mười Một treo mình ở đó chừng hai tiếng đồng hồ, với thể lực kinh nhân của hắn cũng cũng phải cảm thấy có chút mệt mỏi. Tiếp đó hắn mới vô cùng cẩn thận mà thò nửa cái đầu lên nhìn, khi xác nhận trên sàn tàu không còn nhan ảnh nào mới mau chóng trèo lên, sau đó thu lại thanh chủy thủ, vứt đám dây kia xuống biển.

Mười Một chậm rãi tiến về phía phòng ở, sau lưng hắn chỉ lưu lại những dấu chân rất nhạt, sau khi những cơn gió biển thổi qua, tin rằng rất nhanh sẽ thổi khô đi.

Trên đường Mười Một phải tránh né mấy đám người, cuối cùng mới lẻn vào được khu nhà ở. Trước hết hẳn vô cùng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới kề sát tai vào bên cánh cửa mà lắng nghe động tĩnh bên trong.

Sau khi nghe ngóng một hồi, hắn mời lặng lẽ mở cửa bước vào. Gian phòng có hai chiếc giường, nhưng lại không có người ở trong. Bất quá chăn trên giường rất hỗn loạn, còn có cả những thứ y phục vứt bừa bãi linh tinh nữa, xem ra nơi đây có người ở, bất quá người ở trong căn phòng này tạm thời chưa trở về. Đã là căn phòng có người ở, Mười Một đương nhiên không thể trốn trong này, vì vậy hắn lặng lẽ lùi ra ngoài mà tiếp tục tìm kiếm một gian phòng trống.

Dường như vận khí của Mười Một rất không tốt, liên tục mở bốn gian phòng không có người ở trong ra, nhưng bên trong đều có dấu tích chứng tỏ có người ở. Cho đến khi hắn mở cửa gian phòng thứ năm không có thanh âm nào ra, cẩn thận tìm tòi một hồi, phát hiện trong phòng không có bất kì hành lí nào, cũng không có dấu vết chứng tỏ có người đã từng ở, hắn mới an tâm mà trốn ở đây.

Chiếc tàu thủy đã đi trên biển được chừng bốn ngày, bốn ngày này Mười Một vẫn luôn trốn ở bên trong. Mỗi lần đến nửa đêm là hắn mới lén lút lẻn ra ngoài đi tìm đồ ăn và nước uống, thời gian còn lại hắn luôn ở trong gian phòng trống đó.

Bất quá, trong thời gian mấy ngày này, hắn đã bất ngờ phát hiện được gian phòng của Ngụy Băng Nhan. Vào nửa đêm ngày thứ ba, khi hắn ra ngoài tìm đồ ăn và nước uống, khi mở cửa một gian phòng mà chủ nhân không có ở trong ra, khi tiến vào hắn phát hiện thấy chiếc túi có chứa cơ nhân chiến sĩ bên trong, trên bàn còn có đặt hai khẩu súng lục rất là quen thuộc. Sau khi xác nhận đây là căn phòng của Ngụy Băng Nhan, hắn lập tức lùi ra, nữ nhân băng lãnh đó rất lợi hại, ai biết, nếu Mười Một va phải thứ gì đó của nàng thì liệu có bị nàng ta phát hiện hay không. Mười Một không muốn mạo hiểm chuyện này.

Đây là ngày thứ tư, tuy trời còn chưa tối hẳn, bất quá Mười Một đã đứng ở cửa phòng mà chờ đợi rồi. Vừa rồi bên ngoài truyền đến một loạt những tiếng huyên nào, Mười Một đoán rằng có lẽ chiếc tàu đã sắp đến Trung Quốc rồi, những thủy thủ đó đều được gọi ra giúp đ.

Mười Một đứng sau cánh cửa, sau khi xác nhận hành lang phụ cận không có người thì mới mau chóng mở cửa phòng ra, lao vào hệt như một con thạch sùng. Hắn chạy đến ngoài cửa phòng Ngụy Băng Nhan, ghé tai vào nghe ngóng một chút, trong phòng tựa hồ như không có tiếng hô hấp, Mười Một lặng lẽ mở cửa phòng bước vào.

Hai khẩu súng còn đặt trên bàn, cái túi có chứa cơ nhân chiến sĩ thì để dưới gầm giường. Mười Một vừa lôi cái túi dưới gầm giường ra, đúng vào lúc này, hắn nhanh chóng đẩy cái túi vào và nấp sau cánh cửa.

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bị mở ra, Ngụy Băng Nhan đang mặc một chiếc áo sa bó màu đen tiến vào, khuôn mặt vẫn băng lãnh hệt như trước. Nàng ta vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy chiếc túi dưới gầm giường đã bị kéo lệch đi, sắc mặt nàng hơi biến, tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì đó, mau chóng xoay người lại.

Nhưng nàng không xoay nổi, bởi vì một thanh chủy thủ lạnh ngắt đã được kề lên cổ nàng rồi.

“Ngươi là ai?” Thanh âm băng lãnh của Ngụy Băng Nhan vang lên.

Mười Một dùng chân đóng cửa phòng lại và lạnh nhạt nói: “Là ta.”

Ngụy Băng Nhan kinh ngạc nói: “Là ngươi? Sao ngươi có thể đến trên chiếc thuyền này?”

Mười Một bình thàn nói: “Cô không cần biết.” Dừng một chút hắn lại hỏi: “Có phải là đã gần đến Trung Quốc?”

“Phải.” Ngụy Băng Nhan trả lời rất gọn ghẽ: “Gần đến bến rồi.”

Mười Một thản nhiên “ừm” một tiếng, đột nhiên thu thanh chủy thủ lại, đánh mạnh vào sau gáy Ngụy Băng Nhan một cái. Ngụy Băng Nhan rên lên một tiếng, sau đó thì hôn mê mà ngã xuống đất. Mười Một lặng lẽ liếc nhìn nàng mấy cái, sau đó thì đi đến bên giường và kéo chiếc túi ra, suy nghĩ một rồi rồi cầm theo cả hai khẩu súng lục kia, sau đó thì vác cái túi kia trên vai và đi ra.

Trong từ điển của Mười Một không có cái từ “thương hoa tiếc ngọc”, hắn cảm thấy hai lần mình không giết nàng ta là đã rất không rồi rồi, tuy rằng lần đầu hắn thả nàng ta ra là có mục đích khác. Mười Một càng chẳng bao giờ ôm nàng đặt trở lại giường và đắp chăn lại cho nàng rồi mới rời đi, nếu hắn thật sự làm như vậy thì đã chẳng còn là Mười Một nữa rồi. Cho nên Mười Một vẫn để mặc kệ nàng nằm trên sàn tàu lạnh giá mà đóng cửa lại rồi đi luôn.