Chương 112: Sinh vật kinh khủng (thượng).

Dịch: thuybich84

Biên

Khi Mười Một từ trong phòng Sở Phàm đi ra, Lãnh Dạ đang phá cửa phòng số mười hai, trong căn phòng này đang giam giữ một nhân vật mục tiêu quyền uy cuối cùng, Trương Đào.

Hầu Tử làm theo, tiếp tục phá khóa cửa hết phòng này đến phòng khác, nhanh chóng đưa tất cả những khoa học gia bị giam bên trong chạy ra ngoài. Mười Một vốn không định cứu những người đó, nếu không phải đã nhận nhiệm vụ này, hắn thậm chí chỉ định cứu mỗi một mình Sở Phàm mà thôi. Cũng không biết Lãnh Dạ nghĩ gì, cứ yêu cầu Hầu Tử cứu hết tất cả những người ấy. Mà Hầu Tử hiện tại dường như cũng hết sức nghe lời Lãnh Dạ, lại còn ngoan ngoãn chạy đến từng phòng phá khóa nữa. Tuy vậy đối với quyết định của Lãnh Dạ, Mười Một không định hỏi, cũng không muốn quản đến. Hắn chỉ cần bảo vệ thật tốt Sở Phàm và hai nhân vật mục tiêu kia là được, những người còn lại sống hay chết cũng chẳng quan hệ gì đến hắn.

Khi Mười Một bước ra, bên ngoài đã có mấy nhà khoa học đang đứng nói chuyện với nhau, trong đó nhiều người trên mặt vẫn đầy vẻ kích động.

“Tiến sĩ Sở.” Mấy nhà khoa học được Hầu Tử cứu thấy Sở Phàm theo Mười Một bước ra, vội xúm lại quanh Sở Phàm nói chuyện. Trong những người này, trừ Lăng Vân và Trương Đào, cũng chỉ có chức vị của Sở Phàm là lớn nhất, những người này vừa gặp chuyện khó khăn đều muốn tìm ba người bọn họ dò hỏi xem.

Sở Phàm sau khi cùng bọn họ hàn huyên vài câu, quay đầu nhìn về phía Mười Một, hỏi: “Các người đến cứu chúng ta phải không?”

Mười Một mặt không chút thay đổi, nói: “Ta chỉ cứu ba người, cô là một người.”

Sở Phàm thoáng biến sắc, mấy khoa học gia bên cạnh nàng đầu tiên rất s� sốt, sau lại lộ xuất thần sắc phức tạp.

Sở Phàm hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”

“Không liên quan đến ta.”

Sở Phàm nói một cách quả quyết: “Không được! Chúng ta cùng đến, thì phải cùng đi.”

Mười Một khẽ nhíu mày, hắn rất không thích kiểu hành động vô nghĩa này của Sở Phàm, bất kể trong tình huống nào, trước tiên chỉ cần bảo vệ được tính mạng của mình là quan trọng nhất.

Nói nghĩa khí ư? Vì bằng hữu mà hi sinh bản thân ư? Như thế nào mới gọi là bằng hữu? Trong ký ức của Mười Một căn bản không có ci từ “bằng hữu” đó. Đối với hắn, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thứ gì cũng có thể từ bỏ, bất kể là tình yêu, tình bạn thậm chí cả bản thân. Nếu phải hi sinh Hầu Tử hay là Lãnh Dạ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng làm tuyệt không do dự. Trong thời đại cá lớn nuốt cá bé mạnh được yếu thua này, Mười Một tin rằng nhân tính là thứ vô cùng xa xỉ. Nếu phải hi sinh hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Hầu Tử và Lãnh Dạ cũng sẽ không chút do dự mà bỏ mặc hắn. Bởi vì, bọn hắn cùng một loại người, bởi vì hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế. Còn bởi vì, bọn hắn đều không cần bằng hữu. Với kiểu người như bọn hắn, nhất định chỉ có thể cô độc một mình. Từ lần đầu tiên Mười Một giết người, hắn đã hiểu được rằng hắn không cần bất cứ tình cảm gì. Cũng không thể cần.

Nếu không phải vì Sở Hải Lan, nếu không phải vì Mười Một từ trong tư liệu của Sở Phàm, xác nhận nàng có một người chị lớn hơn hai mươi tuổi từng di dân đến Anh quốc, gọi là Sở Hải Lan, Mười Một căn bản sẽ không đến can thiệp vào chuyện sống chết của nàng.

Mười Một nghiêng đầu, ánh mắt bình thản và vô cảm nhìn Sở Phàm, nhàn nhạt hỏi: “Có phải cô có một người chị, tên gọi là Sở Hải Lan không?”

Sở Phàm sửng sốt, rồi lập tức chạy đến chụp lấy bả vai Mười Một, khuôn mặt đầy vẻ kích động, gấp giọng hỏi: “Ngươi biết chị của ta? Có phải người biết chị của ta không? Chị ấy ở đâu?”

Mười Một vòng hai tay ra ngoài, chầm chậm đẩy tay nàng ra, bình thản nói: “Nàng đã chết rồi.”

Sở Phàm hai mắt trừng trừng nhìn vào mặt Mười Một, thần thái trong mắt nàng từ từ mất đi. Sắc mặt Sở Phàm dần trở nên tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào... không thể nào...”

“Ta không cần phải lừa cô, nàng đã chết rồi.” Mười Một nói không chút cảm xúc, dường như Sở Hải Lan đối với hắn căn bản chỉ là một người xa lạ hoặc chỉ là một cái tên mà thôi.

Sở Phàm hai gối mềm nhũn, quỵ xuống, một nhân viên khoa học bên cạnh nhanh chóng nhận thấy tình huống này, lập tức đỡ lấy Sở Phàm, nếu không nàng đã ngã ra đất rồi. Nhưng nước mắt Sở Phàm sớm đã tuôn ra như suối.

Lúc này Lãnh Dạ đã đưa Trương Đào ra, Trương Đào thấy bộ dạng của Sở Phàm, lại càng hoàng sợ, vội đến đỡ lấy nàng.

Lãnh Dạ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Mười Một, nhưng Mười Một lại xoay người đưa lưng về phía hắn, nói vào tai nghe: “Cuồng Triều, chúng ta phải ra ngoài.”

“Không được.” Cuồng Triều nói: “Bên ngoài đã bị phong tỏa, các ngươi căn bản là không ra được nữa.”

“Mẹ nó!” Lãnh Dạ kêu lên: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cuồng Triều im lặng giây lát, nói: “Ta kiến nghị các ngươi trước tiên đi xuống tầng hầm thứ ba.”

Lãnh Dạ hỏi: “Vì sao?”

“Ta phát hiện ở đó có vài thứ rất thú vị, có lẽ có thể giúp đỡ các ngươi một chút. Tuy nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn.”

Mười Một bình thản hỏi: “Là cái gì?”

“Từ mình xem đi, nhưng cần phải hành động nhanh một chút, trùng tử phía trên đã chuẩn bị tiến vào rồi.”

Mười Một quay đầu nhìn Lãnh Dạ, nói: “Đến tầng ba. Cuồng Triều, ngăn bọn chúng một lúc được không?”

“Ta đã thay đổi mật mã khởi động thang máy, bọn chúng muốn phá giải cũng cần có một chút thời gian. Thời gian này cũng đủ để các ngươi xuống đến tầng ba và chuẩn bị sẵn sàng.”

“Tốt.” Mười Một nói xong liền tự mình dẫn trước tiến đến thang máy ở phía bên kia.

Lãnh Dạ cũng không nhiều lời, lớn tiếng nói với đám mười chín khoa học gia: “Mọi người đừng ồn ào nữa, muốn sống thì lập tức đi theo chúng ta.”

Thì ra lúc Mười Một nói chỉ cứu ba người, đám khoa học gia đều lộ xuất thần sắc lo lắng, tụm lại một chỗ bàn tán. Bây giờ nghe ý kiến của Lãnh Dạ, muốn bọn họ cùng đi, mọi người lúc này mới lộ vẻ vui mừng, lần lượt đi theo hắn đến chỗ thang máy.

Trương Đào rất già, tóc bạc trắng, tuổi đã ngoài sáu mươi, luôn luôn mang kính, không biết là cận thị hay là viễn thị. Trương Đào giao Sở Phàm vẫn đang không ngừng rơi lệ, cả người ngây ngốc, giống như kẻ mất hồn cho một khoa học gia ở bên cạnh, tự mình bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Dạ, hỏi: “Chúng ta giờ phải trốn đi sao?”

Lãnh Dạ không đáp hỏi lại: “Các người vào bằng cách nào?”

Trương Đào cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ngay khi ta vừa từ trong phòng thí nghiệm đi ra đã bị người ta chụp thuốc mê rồi. Lần thứ nhất tỉnh lại, lúc ấy có lẽ đang ở trên máy bay, tiểu trùng nhân này phát hiện ta tỉnh lại liền lập tức tiêm cho ta một mũi, có lẽ là loại thuốc mê gì đó, khi tỉn lại thì đã ở chỗ này rồi.”

Lãnh Dạ gật đầu, đoán rằng những khoa học gia kia hẳn là cũng gặp chuyện giống đồng sự của họ. Hắn lại hỏi: “Có biết bọn chúng đem các người đến đây để làm gì không?”

Trương Đào trả lời, giọng nói có vẻ tức giận: “Ta cũng là sau khi đến đây rồi mới biết, thì ra tiểu trùng nhân này mua được từ Mỹ quốc một phần tư liệu nghiên cứu, lợi dụng việc thay đổi gien trong cơ thể người để cải tạo thể lực người ta. Bọn chúng thật sự không có nhân tính, không ngờ lại đem người còn sống ra làm thí nghiệm.” Dừng một chút, lại hỏi: “Phải rồi, các người là quốc gia phái đến cứu chúng ta phải không?”

Trong lúc nói chuyện, đội ngũ khoa học gia đã tiến vào trong thông đạo, tiếp tục tiến đến chỗ thang máy. Lãnh Dạ vừa đi vừa nói: “Chúng ta là dong binh, ông chủ bỏ tiền ra thuê chúng ta, bảo chúng ta cứu ba bằng hữu của hắn. Tuy vậy, chúng ta cũng là những dong binh có lương tâm a, cũng không thể thấy chết không cứu. Dù sao cũng đều là cứu, cố gắng mang tất cả các người cùng thoát ra xem sao.”

Lãnh Dạ cố ý lớn tiếng nói ra những lời này. Những khoa học gia ở phía sau tức thì cùng nhau hoan hô.

Trương Đào cười nói: “Đa tạ ngươi. À, vừa rồi nghe các ngươi nói, muốn xuống tầng hầm thứ ba phải không?”

Lãnh Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Trương Đào hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì?”

Lãnh Dạ chỉ chỉ lên phía trên đầu, trả lời: “Phía trên đã bị quân đội tiểu trùng nhân bao vây, chúng ta chỉ có thể tìm đường ra khác.”

Trương Đào gõ gõ vào mắt kính nói: “Nhưng ở đó cũng không có lối ra.”

“Ông đã đến đó?”

“Ừm.” Trương Đào gật đầu: “Nơi này chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất nghiên cứu vũ khí virus, tầng thứ hai chúng ta đây nghiên cứu vũ khí sinh học.”

“Tầng thứ ba?”

“Tầng thứ ba à?” Trương Đào lại đẩy cặp kính lên lần nữa, nói: “Tầng thứ ba không nghiên cứu gì cả, chỉ dùng để thực nghiệm. Thành quả nghiên cứu của tầng thứ nhất và tầng thứ hai sau khi đến giai đoạn thí nghiệm, đều mang đến tầng thứ ba để tiến hành thực nghiệm.”

Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi: “Tầng thứ ba có những thứ gì?”

“Người, động vật.” Trương Đào cười thản nhiên: “Đến rồi ngươi sẽ biết.”

Lãnh Dạ dù cũng rất tò mò, nhưng lúc này mọi người đã đến thang máy, Mười Một đang đứng ở trong cùng, hai tay vòng trước ngực, mắt đăm đăm nhìn xuống sàn, cũng không biết đang nghĩ những gì.

Thang máy này là do quân đội đặc chế, có thể cùng lúc chứa được trên ba mươi người. Sau khi đám người kia đều đã chen vào hết, cửa thang máy tự động đóng lại, rồi bắt đầu hạ xuống.

Lúc thang máy đang đi xuống, Mười Một bỗng nói: “Hầu Tử.”

Hầu Tử nhìn hắn gật đầu, đứng vào chỗ cửa thang máy.

“Đinh!” Ngay khi hai cánh cửa vừa mở ra, Hầu Tử đột nhiên đưa súng ra ngoài xả một trận điên cuồng. Trong thang máy nhất thời thành một đám hỗn loạn, không ít khoa học gia hai tay đều ôm lấy đầu, ngồi xuống sàn la hét. Chỉ có một vài người xem ra còn bình tĩnh, không có biểu hiện hoảng loạn.

Mười Một nghiêng đầu sang nhìn Sở Phàm, khi tiếng súng vừa rồi vang lên, Mười Một liếc thấy Sở Phàm cả người khẽ run lên, ánh mắt đờ đẫn dần chuyển sang vẻ đau đớn, có vẻ như đã bắt đầu tỉnh táo lại một chút.

Mười Một từ tài liệu cá nhân của Sở Phàm biết được, tình cảm của Sở Phàm với Sở Hải Lan vô cùng thân thiết. Sở Hải Lan từ nhỏ đã rất hứng thú với động vật, luôn nói muốn biết động vật có tư tưởng hay không, bọn chúng và loài người rốt cuộc có gì khác nhau, vì thế ít nhiều cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Sở Phàm. Cũng là vì Sở Hải Lan, về sau nàng mới chọn học ngành gien sinh vật. Sau này, Sở Hải Lan quen biết một khoa học gia Anh quốc, kết hôn với người đó và di dân đến nước Anh. Sở Phàm lúc ấy cũng muốn sang Anh cùng với Sở Hải Lan, sau cùng, giáo viên lúc bấy giờ của nàng phải hết sức thuyết phục mới chịu bỏ đi ý nghĩ đó.

Sau đó Sở Phàm và Sở Hải Lan vẫn duy trì liên lạc, cho đến năm thứ hai sau khi Sở Hải Lan sinh con, cả nhà bọn họ đột nhiên mất tích, không nhận được chút tin tức nào. Khi Sở Phàm biết tin ấy, nàng chạy khắp nơi tìm kiếm chị mình như người điên, đáng tiếc, thủy chung vẫn không có manh mối. May là khi đó nàng đã có thai, với sự khuyên bảo của chồng, và vì đứa con sắp chào đời, nàng mới dần bình tĩnh trở lại. Sau này, Sở Phàm vừa nỗ lực nghiên cứu vừa tiếp tục tìm kiếm Sở Hải Lan. Hai mươi năm nay, nàng chưa bao giờ bỏ cuộc.

Một người kiên trì như vậy, bất chợt biết được mơ ước hai mươi năm của mình bị đổ vỡ, có thể tưởng tượng được sẽ là đả kích lớn với nàng như thế nào. Cũng may nàng là một nữ nhân có ý chí kiên định, sau khi tỉnh lại cũng từ từ khôi phục.

Khi Mười Một quan sát Sở Phàm, Hầu Tử và Lãnh Dạ hầu như đã nhanh chóng giải quyết mấy tên lính bên ngoài thang máy.

Hầu Tử và Lãnh Dạ phối hợp cực kỳ ăn ýchặt chẽ, một người hỏa lực dữ dội áp chế binh lính ở gần, một người bắn tỉa mau chóng uy hiếp những nơi xa.

Sự công kích của Hầu Tử thật sự rất điên cuồng, vừa la hét, vừa liên tục xả đạn không ngừng nghỉ. Dù cho đối phương chớp thời cơ ném ra vài quả lựu đạn sượt qua tay, thậm chí đập thẳng vào trong cơ thể hắn, hắn căn bản cũng không hay không biết. Tuy nhiên khi có một quả lựu đạn uyu hiếp đến hắn, Hầu Tử cũng lách mình tránh qua một cách vô thức, điều này là thành quả luyện được sau vô số lần chiến đấu sinh tử.

Hai mắt Hầu Tử lúc này đã đỏ ngầu, hồng hộc thở như trâu. Cả người sát khí bốc lên ngùn ngụt. Khẩu tiểu liên trong tay tiếp tục bắn phá mãnh liệt, không bắn xong viên đạn cuối cùng, hắn tuyệt không dừng lại, cho dù đối phương sớm đã chết từ bao giờ.

Phương thức tác chiến của Lãnh Dạ không giống như Hầu Tử. Hắn núp phía sau Hầu Tử, trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, hết sức tỉnh táo nhìn chiến trận, thỉnh thoảng mới bắn một phát. So với Hầu Tử, Lãnh Dạ tuyệt đối dè sẻn. Mỗi một viên đạn hắn bắn ra, khẳng định phải hạ được một tên địch, sau khi không còn mục tiêu nào, hắn lại thu súng về. Tuyệt không chịu lãng phí một viên đạn nào.

Viên đạn cuối cùng trong ổ đạn của Hầu Tử bắn ra, hắn mới dừng lại, đứng một chỗ thở hổn hển không ngừng. Lãnh Dạ đứng dậy đến bên cạnh hắn, trước tiên nhìn một lượt khắp cơ thể hắn, phát hiện trừ vài vết thương ngoài da căn bản không có gì đáng ngại. Điều này lại một lần nữa khiến Lãnh Dạ thấy được thực lực biến thái của Hầu Tử. Vừa rồi, lúc cửa thang máy mở ra chính là thời khắc nguy hiểm nhất, binh lính bên ngoài đã nghiêm cẩn bố phòng, Hầu Tử lại xông ra đầu tiên, một mình chiến đấu chống lại đối phương, sự hung hiểm bên trong hẳn có thể tưởng tượng được. Thế nhưng Hầu Tử trong trận mưa đạn xối xả đó chỉ dính vài vết thương sơ sài, Lãnh Dạ không thể không giơ ngón tay cái lên với Hầu Tử một lần nữa, tán thưởng một câu: “Biến thái!”

Lúc này Hầu Tử vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hưng phấn, vẫn đứng một chỗ hổn hển không ngừng.

Trong thang máy bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu thất thanh, tiếp đến có người bắt đầu khóc rống lên. Lãnh Dạ và Hầu Tử không hề quay đầu lại, trong thang máy nhỏ hẹp muốn không bị lựu đạn văng trúng là không thể nào, vừa rồi đã có ba khoa học gia bị lựu đạn văng phải, chết ngay tại chỗ, còn có hai người khác bị thương. Cũng may, Lăng Vân và Trương Đào đều che chở cho Sở Phàm, trốn vào tận trong cùng của thang máy, nhờ vậy mà ba nhân vật trọng yếu này không bị chút thương tích nào. Về phần những người khác, bọn Lãnh Dạ cũng chẳng quan tâm gì nhiều.

Mười Một liếc nhìn mấy người đang ngồi khóc trong thang máy, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài, nói vào tai nghe: “Cuồng Triều.”

Cuồng Triều không đáp lại, mà trong tai nghe truyền lại tiếng thở nặng nề, không biết là tiếng của Cuồng Triều, hay là của Hầu Tử?

Lãnh Dạ vỗ vỗ lên lưng Hầu Tử, Hầu Tử quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mới từ từ thở đều trở lại.

Tiếng thở trong tai nghe vẫn rất nặng nề.

Lãnh Dạ nói: “Cuồng Triều gặp phiền phức rồi.”

Khẽ gật đầu, xoay người nhìn Sở Phàm ở bên kia, nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.” Sau đó liền tiến thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại.

Trương Đào và Lăng Vân dìu Sở Phàm, nhìn thi thể mấy cố đồng sự dưới sàn, trên mặt lộ xuất vẻ bi thống. Lăng Vân thở dài, an ủi mọi người vài câu, lại phân công mấy nhân viên khoa học cõng hai người bị thương kia, đoàn người chầm chậm đi ra khỏi thang máy. Còn ba người đã chết, bọn họ cũng không thể làm gì được.

Vừa lúc đó, giọng nói của Cuồng Triều đột nhiên lại vang lên bên tai ba người: “Có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?”

“Tùy.” Mười Một bình thản đáp.

“Tin xấu là ‘Trùng Võng’ đã xuất động, mấy bằng hữu của ta vừa triệt thoái rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình ta chơi trò trốn tìm với các ngươi thôi.”

Lãnh Dạ nhíu mày nói: “Vậy ngươi mau lui đi.”

“Không được, bọn chúng bức bách lắm rồi. Ta bị bọn chúng tìm ra địa chỉ IP chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Lãnh Dạ chợt biến sắc mặt, đối với một hacker mạng mà nói, lộ IP cũng giống như bại lộ bản thân, đó là việc cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là người bị nhiều nước truy nã như Cuồng Triều, một khi lộ ra ngoài, hắn nửa bước cũng khó đi, hơn nữa từng giờ từng phút đều nằm trong nguy hiểm.

Lúc này Cuồng Triều lại tiếp tục: “Tin tốt là chúng ta trước khi rút lui đã cài thành công virus phá hủy hệ thống mạng điều khiển bên kia, bọn chúng tạm thời không có cách nào lợi dụng thiết bị theo dõi để theo dõi cử động của các ngươi nữa. Có lẽ bọn chúng phải cần mười phút đến nửa giờ mới có thể diệt sạch virus, lấy lại quyền khống chế hệ thống, trong thời gian ấy, các ngươi tam thời được an toàn. Tuy nhiên, cũng không cần quá lo lắng, ta đặc biệt lưu lại chương trình virus chưa kích hoạt, nếu bọn chúng muốn nhanh chóng tấn công lấy lại quyền khống chế, chương trình virus sẽ bị kích hoạt, những chương trình này trong nháy mắt sẽ xâm nhập vào hệ thống mạng của căn cứ thứ hai, phá hủy rất lớn, như thế cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian.”

Ba người Mười Một đều không lên tiếng, trừ Hầu Tử nghe không hiểu tiếng Trung Quốc của Cuồng Triều, hắn và Lãnh Dạ đều hiểu những người này đã mất đi ưu thế lớn nhất. Cũng may lúc ở trong thang máy, Cuồng Triều đã nói qua, binh lính dưới tầng ba đều đã tập trung toàn bộ đến chỗ thang máy, bây giờ bên trong đã không còn người nào. Nếu không riêng việc đề phòng binh lính không biết ẩn núp ở đâu, cũng khiến bọn hắn rất đau đầu.

Một lát sau, Cuồng Triều lại nói: “IP của ta đã bị lộ, ta phải lập tức rời khỏi nơi này, các ngươi bảo trọng. Chúc may mắn!”

Lãnh Dạ cất tiếng: “Cuồng Triều, nhất định phải cẩn thận đó!”

Cuồng Triều bên kia đã không thấy đáp lại.

Lãnh Dạ nhìn Mười Một hỏi: “Nếu như Cuồng Triều nói bên trong có thứ gì đó khả dĩ có thể giúp cho chúng ta, tiếp tục tiến về phía trước thôi.”

Đoàn người yên lặng đi về phía trước, sau khi đi qua một cánh cửa sắt, trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng sủa.

Hai người Lãnh Dạ và Hầu Tử đều lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Mười Một luôn luôn hành xử lạnh lùng, chưa từng sợ hãi cũng phải động dung.

Tầng hầm thứ ba, hóa ra là một nơi như thế này...

.