Không nói Cố Quân Nhược, ngay cả Hàn Mục cũng đều kinh hãi, "Trảm lập quyết có thể dễ dàng phán quyết như vậy hả?”
Hắn có chút không xác định nhìn về phía Cố Quân Nhược, có chút rục rịch, "Mấy người Tôn Đại Quang là phạm tội lần đầu, tuy rằng mạo phạm bản quan, nhưng tội không đáng chết, nhưng Trần Hoàng và Điền Phong lại là phạm một đống tội, trực tiếp chém cũng được..."
Cố Quân Nhược: "... Được cái gì mà được?”
Thấy Triệu chủ bộ nhìn qua, Cố Quân Nhược liền thu liễm tính tình, cố gắng nặn ra nụ cười, thái độ ôn hòa nói: "Huyện lệnh đại nhân, dựa theo pháp lệnh, phán án phải có chứng cứ rõ ràng cùng khẩu cung của phạm nhân, và lời khai của nhân chứng.”
Hàn Mục: "Đã có chứng cứ rõ ràng rồi, bản huyện tận mắt nhìn thấy bọn họ cướp bóc, bản huyện chính là nhân chứng, à, còn có lão Tôn đầu bọn họ, bọn họ đều có thể làm chứng, nàng cũng đến làm chứng, đầy đủ hết.”
Cố Quân Nhược: "... Sau đó báo cáo lên phủ nha cùng Hình bộ, sau khi hình bộ xem xét không sai mới có thể thi hành.”
Thấy Hàn Mục há miệng muốn nói chuyện, nàng vội hỏi: "Ít nhất phải thẩm vấn, cho dù có chứng cứ xác thực, huynh muốn kết án cũng phải thẩm vấn phạm nhân chứ?”
Nàng gõ gõ tờ giấy trước mặt, "Bằng không khẩu cung viết kiểu gì, văn kiện báo cáo đối chiếu viết như thế nào?”
Hàn Mục liền cầm lấy kinh đường mộc vỗ một cái, "Áp giải người lên.”
Nhóm nha dịch nhìn về phía Triệu chủ bộ.
Hàn Mục liền xoay kinh đường mộc trong tay nói: "Sao, lời ta nói không dùng được, phải Triệu chủ bộ nói mới được đúng không?”
Đột nhiên Triệu chủ bộ bị nhắc tới vội vàng nói: "Tự nhiên không phải, đại nhân phân phó không nghe thấy sao, còn không mau đi!”
Các nha dịch vội vàng đi nhắc nhở người khác.
Sáu người rất nhanh bị áp giải vào, trên tay bọn họ còn buộc dây thừng, ngay cả dây xích cũng không đổi, rất qua loa.
Hàn Mục nhíu nhíu mày, vỗ vỗ kinh đường mộc nói: "Nói đi.”
Sáu người quỳ dưới công đường đều trầm mặc.
Hàn Mục thấy bọn họ không nể mặt hắn như thế, tức giận hung hăng vỗ kinh đường mộc, "Nói không nên lời, hay là không muốn nói? Có muốn tiểu gia ta giúp các ngươi nhớ lại một chút không?”
Triệu chủ bộ vội nói: "Đại nhân, chuyện nhỏ như vậy làm sao cần ngài động thủ, trực tiếp vận dụng đại hình là được.”
Hàn Mục liếc hắn ta một cái nói: "Động một chút liền dùng đại hình, không biết còn tưởng rằng ta đang vu oan bọn họ, bọn họ bị bức cung, ta lại không cần.”
Triệu chủ bộ: ...
Cố Quân Nhược nhắc nhở: "Bọn cướp tuy tàn bạo không chịu nỗi, nhưng cũng không có khả năng trời sinh lãnh tình lạnh lùng, đại nhân sao không mời gia quyến bọn họ đến cảm ngộ bọn họ?”
Lúc này Hàn Mục mới nhớ tới lão Tôn Đầu và Tam Bảo vẫn còn trong tay hắn.
Hắn vung tay với Tiểu Bắc, "Đi tìm hai ông cháu lão Tôn đầu đến đây.”
Tôn Đại Quang xê dịch thân thể, ngẩng đầu lên ánh mắt lấp lánh nhìn Hàn Mục.
Lão Tôn đầu cùng Tam Bảo bị nha dịch coi như đoàn tùy tùng của Hàn Mục, được sắp xếp ở hậu viện.
Lão Tôn đầu cũng biết điều, mang theo Tam Bảo trốn ở một bên, tận lực không khiến người ta chú ý, nghĩ có thể lăn lộn hai ngày cơm ăn cũng tốt.
Ông ta làm sao nghĩ tới người bọn họ cướp bóc lại là Tân huyện lệnh, càng không nghĩ tới Tân huyện lệnh cùng huyện lệnh phu nhân làm người thiện lương, không bắt tổ tôn bọn họ còn chưa tính, còn cho bọn họ ăn cơm.
Vì thế vì sống sót, lão Tôn đầu quyết định da mặt dày một chút, mang theo tôn tử trốn ở hậu viện huyện nha, nghĩ có thể ở thêm được ngày nào thì đỡ ngày ấy.
Thật sự không nghĩ tới, chưa tới một ngày, bọn họ đã bị đưa đến công đường.
Lão Tôn đầu kéo cháu trai quỳ trên mặt đất, căng thẳng nuốt nước bọt.
Hàn Mục chơi đùa kinh đường mộc trong tay, nâng cằm lên với ông ta, "Lão Tôn đầu, hai đứa con trai và cháu trai của ông cứng miệng lắm, ông khuyên nhủ bọn họ một chút xem? Sớm nhận tội, bọn họ thoải mái, tiểu gia ta cũng thoải mái, bằng không chọc giận tiểu gia, thật sự dùng hình phạt, chịu thiệt cũng không phải là ta.”
Lão Tôn đầu liên tục nói phải, đầu gối tiến lên phía trước đánh vào đầu nhi tử một cái, rất lớn tiếng mắng: "Mày thành thật bẩm báo với đại nhân, sớm đã nói dù mày có đói đến đâu cũng không thể cướp bóc, mày cũng đã đói đến mức không đi không nổi rồi, có thể đánh được cái gì hả?”
"Quả nhiên, gặp được đại nhân oai hùng lợi hại, người ta một chiêu liền đánh ngã bốn người tụi mày, giờ mày còn dám cứng miệng, có phải còn muốn kêu đại nhân đánh mày một trận nữa hay không?" Lão Tôn đầu nói: " Mà mày không phải ăn đòn cho mình, mà là ta cùng Tam Bảo đáng đánh, nếu mày không thành thật dặn dò, dứt khoát để đại nhân đánh chết ta cùng Tam Bảo là được rồi.”
Hàn Mục được ông ta vỗ mông ngựa rất thoải mái, giơ tay lên nói: "Lão trượng quá lo lắng rồi, người tốt như ta sao có thể xuống tay với người già trẻ con?”
Lão Tôn đầu: ... Đại nhân, ta đang khuyên người mà.
Triệu chủ bộ cũng không khỏi nhìn Hàn Mục một cái, cảm thấy nếu dựa vào cái này lấy được khẩu cung cũng có chút huyền diệu, chỉ sợ vẫn phải dùng hình.
Ai biết Tôn Đại Quang đột nhiên rơi lệ đầy mặt, ngửa đầu "Oa" một tiếng liền khóc lớn lên.
Hàn Mục và Cố Quân Nhược đồng loạt hoảng sợ, ngửa ra sau dựa vào ghế.
Mực trên đầu bút thiếu chút nữa nhỏ xuống, Cố Quân Nếu vội vàng đặt bút xuống, liền nghe Tôn Đại Quang nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc lớn nói: "Đại nhân, chúng ta muốn cướp bóc, lại không muốn hại tính mạng người khác, chỉ cầu có thể có được một cái bánh bao ăn, bảo trụ một cái mạng mà thôi.”
Hàn Mục ôm kinh đường mộc đang cuộn mình trên ghế vừa nghe xong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ kinh đường mộc nói: "Lừa quỷ hả, lúc ấy các ngươi ngăn cản chúng ta rõ ràng là muốn giết người cướp đồ, bộ tưởng mắt bản quan bị mù, tai điếc sao?”
Còn muốn bán hắn và Cố Quân Nhược đi, quả thực là buồn cười mà!
Vừa nghĩ đến chỗ này, lửa giận của Hàn Mục liền bốc lên, tay hơi ngứa, muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Tôn Đại Quang vừa khóc vừa nói: "Đây đều là ý của Trần Hoàng và Điền Phong, chúng ta cũng không muốn như thế, chỉ là bọn họ ngang ngược, nếu chúng ta không nghe bọn họ, sẽ bị bọn họ giết chết.”
"Bốn người các ngươi còn sợ hai người bọn họ?" Hàn Mục vỗ kinh đường mộc, " còn không thành thật khai báo.”
"Là thật mà, tiểu nhân không dám giấu diếm, hắn ta, hắn ta...” Tôn Đại Quang thật cẩn thận nhìn Trần Hoàng một cái, nhỏ giọng nói: "Hắn ta đã giết người, chúng ta khẳng định đánh không lại hắn ta.”
Lời này vừa nói ra, Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược mặt trầm xuống, ngay cả sắc mặt Triệu chủ bộ cũng thay đổi, mọi người chán ghét nhìn về phía Trần Hoàng, "Ngươi thật đúng là đã giết người?”
Trần Hoàng cười lạnh nhìn bọn họ, ánh mắt như rắn độc từ trên người Hàn Mục trượt đến trên mặt Cố Quân Nhược, dính trên người nàng nói: "Giết người thì tính là cái gì, nếu không phải ông nội ta ăn chưa no, chỉ bằng các người cũng muốn bắt được ta? Bất quá nương tử xinh đẹp như vậy giết thật đáng tiếc, so với chết, ngươi có chỗ đi tốt hơn.”
Hàn Mục ba một tiếng đập kinh đường mộc xuống, đứng dậy đi tới trước bàn Cố Quân Nhược ngăn cản ánh mắt Trần Hoàng.
Thấy sắc mặt Cố Quân Nhược trắng bệch, mà Hàn Mục cũng bị hắn ta chọc giận, hắn ta liền đắc ý cười ha ha, cười một lúc lâu, tươi cười trên mặt đột nhiên thu lại, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm bọn họ nói: "Nói ta giết người, thế đạo này chẳng lẽ không giết sao, những người phú quý các ngươi giết ít người sao?”
Dứt lời, hắn ta liền vọt tới Cố Quân Nhược phía sau Hàn Mục, nhóm nha dịch thấy thế lập tức nhào tới muốn ngăn cản, Hàn Mục làm sao có thể chờ bọn họ động thủ, trực tiếp nhấc chân lên đá một cướ, đá bay người ra ngoài, hắn còn chưa hả giận, tiến lên giẫm lên ngực hắn ta, sắc mặt ngưng trọng, "Cái đồ bắt nạt kẻ yếu, ngươi dám làm gì ta sao? Đánh ngươi là ta, người bắt ngươi cũng là ta, hiện tại người giẫm lên ngươi cũng là ta!”
"Ngươi!" Trần Hoàng oán hận nhìn Hàn Mục, cố giãy dụa một chút, lại phát hiện giãy dụa không xong, liền trừng mắt nhìn hắn.