Chương 6: Chủ bộ

Huyện nha yên lặng hồi lâu cuối cùng cũng có chút nhân khí, các nha dịch nằm trong phòng tiết kiệm khí lực đều bị gọi ra.

Biết tân huyện lệnh tới, đám nha dịch tất cả đều là tinh thần phấn chấn, không cần quan tâm có việc gì hay không, đều phải đi ngang qua trước công đường, sau đó thò đầu vào trong nhìn một cái.

Đợi thấy lang quân khôi ngô ngồi ở phía trên cao, nhất thời đều ngây ngốc.

Nha dịch đi theo phía sau nhất thời cũng nhìn ngây người, không thu chân lại được, trực tiếp đụng vào người dừng lại ở phía trước, hai người chân trái vấp chân phải, trực tiếp phịch một cái, đè lên nhau ngã lăn ra đất.

Bọn họ tuy rằng đọc sách ít, nhưng cũng được nhìn thấy nhiều người, nhưng người tuấn tú như tân huyện lệnh, thật sự là chưa từng thấy qua.

Hàn Mục: ...

Hắn đối với loại ánh mắt này sớm đã thành thói quen, hai năm nay theo thanh danh quần là áo lượt của hắn vang xa, đã có rất ít người nhìn hắn như vậy.

Cố Quân Nhược đang đánh giá đại sảnh huyện nha quay đầu nhìn Hàn Mục mặt không có gì khác thường, không khỏi cười cười.

Hàn Mục đúng là rất đẹp, ngay từ đầu nàng chú ý đến hắn, không phải là vì hắn đẹp trai sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn vẫn là trong bữa tiệc ngắm hoa của trưởng công chúa, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang cầm một bình rượu dựa vào núi giả.

Một khắc kia, cảnh tượng thiếu niên trẻ tuổi tiêu sái xinh đẹp, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn bầu trời xanh, sáng ngời như cây cao đón gió.

Mà cách hơn ba năm, thiếu niên đã trở nên cởi mở hơn, cũng càng thêm trong trẻo như ngọc thụ, dung mạo càng nổi bật hơn trước, cũng không thích mở miệng nói chuyện.

Hàn Mục thổi thổi đất trên bàn, vẻ mặt ghét bỏ thu tay đang vỗ trên bàn về, nói thầm: "Bẩn quá đi..."

Cố Quân Nhược dời ánh mắt đi, quả nhiên, sắc đẹp của hắn chỉ có thể ngắm nhìn khi hắn trầm mặc.

"Chủ bộ cùng huyện úy không biết khi nào mới tới, chúng ta trước đi hậu viện một chút đi.”

Hàn Mục sớm đã ngồi không yên, vừa nghe lập tức đứng dậy, gọi Tiểu Bắc và Tiểu Thiền, "Đi nào, chúng ta đi xem hậu viện một chút.”

Bố cục huyện nha trong thiên hạ đều không khác nhau cho lắm, Hàn Mục quen cửa quen nẻo sờ đến cửa nhỏ nối liền hậu viện, thấy trên cửa có khóa, nghĩ sau khi bọn họ vào ở thì khóa này cũng phải thay, bằng không nữ quyến ở sẽ không an toàn, vì thế thò tay với lấy ổ khóa rồi kéo mạnh, vậy mà khóa lại mở ra.

Cố Quân Nhược đang định kêu Tiểu Bắc đi tìm chìa khóa: ...

Nàng yên lặng nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, nhìn Hàn Mục đẩy cửa ra, liền đi theo phía sau hắn đi vào.

Bố cục huyện nha toàn thiên hạ đều giống nhau, tự nhiên, bố cục hậu viện cũng không khác lắm, vừa vào cửa, Hàn Mục liền đi thẳng tới chủ viện, đẩy cửa đi vào xem, vẫy tay với Tiểu Bắc một cái, "Đi lấy hành lý của chúng ta tới đây.”

Tiểu Bắc đáp một tiếng, xoay người định đi.

"Chờ một chút," Cố Quân Nhược lập tức gọi hắn lại, nhìn về phía Tiểu Thiền, "Em đi lấy hành lý của chúng ta đi.”

Nàng nói với Hàn Mục: "Ta ở chính phòng.”

Hàn Mục trừng mắt, "Dựa vào cái gì?"

"Hậu viện là sân nhà của nữ tử, sau này ta muốn gặp phu nhân các nhà ở đây, chàng muốn các nàng nhìn thấy ta ở nhà kề sao?”

Hàn Mục há miệng, nửa ngày nghẹn ra một câu nói: "Vậy cũng không thể nhìn thấy ta ở nhà kề mà đúng không?”

Lời này vừa nói ra, Hàn Mục càng thêm tự tin, hếch cằm nói: "Ta là huyện lệnh, ta ở nhà kề thì sao được chứ? Tiểu Bắc, lấy hành lý của chúng ta đi!”

Tiểu Bắc vui vẻ đáp một tiếng "Ai", xoay người chạy ra ngoài.

"Ai, cậu ta." Tiểu Thiền nhìn Cố Quân Nhược, giậm chân đuổi theo.

Ánh mắt Cố Quân Nhược chạm vào mắt Hàn Mục, trong chớp mắt, nàng đẩy hắn ra rồi đi vào trong, dẫn đầu ngồi trên giường, "Cái khác ta đều có thể tạm thời cho chàng, chính phòng thì không được!”

"Trùng hợp, ta cũng vậy!" Hàn Mục cũng ngồi trên giường, đại mã kim đao chiếm hơn phân nửa vị trí.

Chuyện này liên quan đến mặt mũi của hắn, hắn cũng không muốn bị người chỉ trỏ ở trong huyện thành.

Hai người không ai nhường ai, Tiểu Bắc và Tiểu Thiền bộc theo chủ, liền cùng nhau chuyển hành lý đến chính phòng.

Cố Quân Nhược có ý đồ tiến hành cưỡng bức dụ dỗ hắn, "Chàng còn muốn quản tốt huyện thành hay không?”

Hàn Mục: "Nàng bớt uy hiếp người khác đi, bây giờ chúng ta là con châu chấu trên một sợi dây thừng, nàng lười biếng, đó cũng là hại chính mình.”

Cố Quân tức giận nhìn hắn.

Hàn Mục lần đầu tiên thấy tâm tình nàng như thế, nhịn không được vươn ngón tay chọc chọc hai gò má phồng lên của nàng.

Cố Quân Nhược sửng sốt, lập tức trút giận.

Hàn Mục bắt gặp ánh mắt của nàng, đột nhiên thu rút ngón tay về, niết vào trong lòng bàn tay, loại cảm giác mềm mại đàn hồi này lưu lại ở đầu ngón tay, giống như cũng ấn vào trái tim hắn.

Hắn có chút không được tự nhiên dời ánh mắt, "Chúng ta mới đến huyện Nghĩa, nhất cử nhất động đều bị người nhìn chằm chằm, bất kể là nàng đi ở nhà kề, hay là ta đi ở cũng không tốt, truyền ra ngoài, người ngoài chỉ coi vợ chồng chúng ta bất hòa, hoặc là nàng không được tôn trọng, hoặc là phu cương ta không phấn chấn.”

"Bất kể là tin đồn gì, đối với chúng ta đều không tốt, cho nên... Ánh mắt hắn di chuyển nói: "Khụ khụ, cái giường này nhường cho nàng đi, ta ngủ trên giường nhỏ.”

Cố Quân như ngạc nhiên nhìn hắn, "Sao chàng lại đột nhiên thông tình đạt lý như vậy?”

Hàn Mục chợt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng nói: "Vậy nàng đi ngủ trên giường nhỏ đi, để ta ngủ trên giường cho.”

Cố Quân Nhược liền quay đầu nói với Tiểu Thiền: "Mang hành lý của chúng ta vào đi.”

Tiểu Thiền cao hứng đáp một tiếng, ôm hành lý đi vào.