Tiểu Thiền trải giường cho Cố Quân Nhược, nghe tiếng khóc truyền đến từ phía chính sảnh, không khỏi nói: "Hạ công tử thật đúng là người trọng tình trọng nghĩa, ban đầu nô tỳ còn có chút oán trách hắn, bởi vì hắn, hôn lễ tốt đẹp của tiểu thư bị hủy hoại, vừa mới lại mặt đã phải cùng cô gia đến nơi xa xôi hẻo lánh này, người lại yếu ớt, sau này ở nơi khỉ ho cò gáy này, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực đây."
Cố Quân Nhược ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, "Huyện Nghĩa tuy hẻo lánh, nhưng dù sao cũng thuộc quyền quản lý của Giang Lăng, có thể khổ đến mức nào chứ?"
Nàng nói: "Hàn Mục là người trọng tình trọng nghĩa, bạn bè kết giao với hắn đều là người có tính tình tương hợp, sau này em phải đối xử với Hạ công tử bằng lễ, không được lãnh đạm, biết chưa?"
Tiểu Thiền đáp: "Cả ngày nay nô tỳ cũng không hề lạnh nhạt với hắn."
Cố Quân Nhược liền quay đầu lại nhìn nàng ấy chằm chằm.
Tiểu Thiền vội vàng bảo đảm: "Thật sự, nô tỳ, nô tỳ nhiều nhất chỉ oán thầm trong bụng vài câu, chưa từng có hành động hay lời nói nào là bất kính."
"Trong lòng bất mãn cũng không phải là hành vi của người quân tử, sau này không được như vậy nữa."
"Vâng ạ, vậy nô tỳ nói thẳng ra vậy."
Cố Quân Nhược: "..."
Tiểu Thiền đặt gối đầu xong, liền chạy đến bên cạnh Cố Quân Nhược ngồi xổm xuống, "Tiểu thư, người là vì cô gia trọng tình trọng nghĩa nên mới lựa chọn hắn sao? Nhưng nô tỳ nghe người ta nói, Giang công tử cũng có bạn bè chí cốt, tính tình cũng rất tốt."
Cố Quân Nhược, "Sao em cứ cố chấp với vấn đề này vậy?"
Tiểu Thiền liền rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Trước khi đi, phu nhân dặn dò nô tỳ phải khuyên nhủ tiểu thư nhiều một chút, nói là chỉ cần tiểu thư bằng lòng, Cố gia lập tức có thể hủy hôn ước với Hàn gia, đón người về nhà."
Cố Quân Nhược liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Mẫu thân không nhìn ra, chẳng lẽ phụ thân cũng không nhìn ra sao? Bất quá chỉ là giả câm giả điếc, chê bai Hàn Mục là kẻ ăn chơi trác táng, cho nên mới cố ý muốn hủy hôn ước thôi."
Nàng nói: "Nói nhiều mẫu thân cũng không hiểu, em cũng đừng truyền lời nữa, em cứ nói với mẫu thân, cứ nói là ta nói, chỉ cần nhìn vào chuyện hôn lễ này cũng có thể thấy rõ được con người của hai bên."
"Ta đã gả cho Hàn Mục, nếu Giang Hoài là quân tử, thì nên chúc phúc cho hai chúng ta, nếu không thể chúc phúc, thì coi như không thấy, không đến dự tiệc mừng là được, đã đến rồi thì phải giữ quy củ," Cố Quân Nhược cười lạnh nói: "Hắn ta lại dám sỉ nhục Hàn Mục ngay trong bữa tiệc, không chút kiêng dè nói ra tâm ý ái mộ đối với ta, lại không nghĩ đến hành động như vậy sẽ đẩy ta vào cảnh bất nghĩa, khiến ta phải chịu tiếng xấu."
"Hạ Tử U đánh hắn ta là vì muốn ngăn cản hắn ta nói năng lỗ mãng, cũng là vì muốn bênh vực bạn bè, tuy rằng lỗ mãng nhưng lại trọng tình," Cố Quân Nhược nói: "Hàn Mục nhận tội thay Hạ Tử U, là trọng nghĩa."
"Nếu tội danh này do Hạ Tử U gánh chịu, với quyền thế của Giang gia, Hạ Tử U nặng thì bị đày đi xa, nhẹ thì cũng phải ngồi tù."
"Còn Hàn Mục nhận tội thay, thì bị điều đến nơi hẻo lánh làm Huyện lệnh, nhưng đây chỉ là hình phạt trên danh nghĩa, còn giao dịch ngầm là huynh trưởng Hàn gia nhường chức vị sắp được thăng tiến cho đại lang Giang gia, nhưng mà," Cố Quân Nhược cười lạnh nói: "Người khác không biết Hàn Mục nhận tội thay, chẳng lẽ Giang Hoài bị đánh cũng không biết sao? Tại sao hắn ta lại không nói một lời?"
Tiểu Thiền: "Đúng vậy, tại sao hắn ta lại không nói một lời?"
Cố Quân Nhược, "Bởi vì hắn ta muốn lợi ích mà nhà họ Hàn đưa ra, cũng muốn nhìn Hàn Mục gặp xui xẻo, dám làm mà không dám nhận, vì lợi ích mà che giấu công lý, hoàn toàn là hành vi của kẻ tiểu nhân, người như vậy, ta sao có thể gả cho hắn ta chứ?"
"Em hãy nói lại những lời này của ta cho mẫu thân, nói với bà, cứ nói là ta nói, nếu gả cho người như vậy, chỉ sợ sau này mỗi lần gặp mặt đều muốn buồn nôn."
Tiểu Thiền: "... Vâng ạ."
Cố Quân Nhược đặt chiếc lược xuống, nằm xuống giường ngủ.
Ngoài chính sảnh, Hạ Tử U vẫn đang kéo Hàn Mục uống rượu, lúc này hắn ta đã không khóc nữa, mà là tràn đầy hùng tâm tráng chí, hắn ta vỗ vai Hàn Mục nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi quản lý tốt huyện Nghĩa, lập nên công trạng, đến lúc đó chúng ta sẽ đường hoàng trở về kinh thành, hung hăng tát vào mặt Giang Hoài."
Hàn Mục nhìn hắn ta với vẻ mặt ghét bỏ, "Dựa vào ngươi? Vậy chi bằng dựa vào chính ta còn hơn."
"Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà."
Hàn Mục nói: "Làm Huyện lệnh chứ có phải ra chiến trường đánh giặc đâu, còn có thể dùng đầu người để tính quân công, ta thật sự không biết phải lập công trạng như thế nào."
"Hỏi Cố tiểu thư, nàng ấy nhất định biết," Hạ Tử U nói: "Phụ thân nàng ấy là Hộ bộ Tả thị lang, nàng ấy lại được Cố tướng dạy dỗ từ nhỏ, những chuyện này chắc chắn không làm khó được nàng ấy."
"Còn cần ngươi phải nói sao?" Hàn Mục liếc hắn ta một cái rồi nói: "Ta đã sớm mời nàng làm sư gia của ta rồi."
"Ngươi cho nàng ấy bao nhiêu tiền công?"
Hàn Mục nghẹn họng một chút rồi mới phản ứng lại, "Hình như số tiền ngươi mang đến đều ở trong tay nàng rồi."
Hạ Tử U: "Ngươi... muốn đòi lại?"
Hàn Mục liếc hắn ta một cái rồi bỏ đi, "Đêm đã khuya rồi, đi ngủ thôi."
"Hay là ngươi ngủ chung với ta đi, dù sao ngươi quay về cũng chỉ là ngủ trên giường gỗ thôi."
Hàn Mục không để ý đến hắn ta, sải bước đi về phía chính viện, Hạ Tử U chỉ nhún vai một cái, cũng loạng choạng trở về phòng mình.
Hàn Mục lẻn vào phòng, thấy người phía sau bình phong không có động tĩnh gì, liền thò đầu vào nhìn một cái.
Cứ như vậy nhìn, không biết từ lúc nào hắn đã đứng trước giường.
Hàn Mục kéo chăn mỏng lên cho nàng, sau đó mới ngồi xuống mép giường, cẩn thận đánh giá Cố Quân Nhược.
Thật ra Cố Quân Nhược rất xinh đẹp, chỉ là bởi vì tài hoa của nàng quá mức chói lọi, cho nên mọi người đều bỏ qua dung mạo của nàng.
Tuy rằng tận tai nghe nàng nói, là nàng lựa chọn hắn, nhưng Hàn Mục vẫn không thể hiểu được, tại sao Cố Quân Nhược lại có thể thích hắn chứ?
Không phải Hàn Mục tự ti, mà là sự thật chính là như vậy, ngoài khuôn mặt ra thì hắn cũng chẳng còn gì đáng để người ta chú ý.
Chỉ cần tùy tiện túm đại một công tử nhà quyền quý ở kinh thành cũng đều hơn hắn.
Hàn Mục lại cẩn thận đánh giá Cố Quân Nhược một lượt, rất muốn lay nàng dậy hỏi lý do nàng lựa chọn hắn.
Hắn lắc đầu, cảm thấy tối nay mình uống hơi nhiều, trước mắt có chút hoa lên, thôi vậy, hay là đợi sau này thân thiết hơn một chút rồi hỏi, hiện tại cũng không tiện mở miệng.
Hàn Mục đứng dậy, loạng choạng đi vòng qua bình phong, đặt mông ngồi xuống giường gỗ, đá giày ra rồi nằm xuống, dang tay dang chân ngủ ngon lành.
Cố Quân Nhược mở mắt ra, nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến từ phía sau bình phong, trở mình một cái, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Vì đã trút bỏ được tâm sự, Hàn Mục và Hạ Tử U đều ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến tận sáng, nếu không phải Tiểu Bắc và Thiên Thọ đến lôi dậy, có lẽ bọn họ còn ngủ tiếp.
Tiểu Bắc vừa giúp Hàn Mục đang ngáp ngắn ngáp dài mặc quần áo, vừa thao thao bất tuyệt nói: "Thiếu gia, hiện tại ngài đã là Huyện lệnh rồi, không thể ngủ nướng nữa, sáng sớm nay thiếu phu nhân đã đến nha môn xử lý công việc, phái người đến giục ngài ba lần rồi."
Hàn Mục cố gắng mở mắt ra nhìn ra ngoài một cái, sau đó lại nhắm mắt lại theo bản năng, "Dậy sớm như vậy làm gì, nha môn đã đến giờ điểm danh đâu?"
"Đã quá hai khắc rồi, đợi ngài rửa mặt chải đầu xong rồi dùng điểm tâm, chỉ sợ là muộn mất một canh giờ."
"Nói bậy, tốc độ của ta rất nhanh, trong vòng hai khắc là có thể giải quyết xong mọi việc." Miệng thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn cứ thong thả, "Huyện Nghĩa ta là lớn nhất, Hoàng đế cũng không ở đây nhìn ta điểm danh, đi muộn một chút cũng không sao, chúng ta xử lý xong công văn là được."