Chương 3: Giá lương thực

Cố Quân Nhược quay đầu lại nhìn Hàn Mục một cái, "Trước khi chúng ta xuất phát, giá gạo trong cửa hàng lương thực ở kinh thành là mười bốn văn một đấu, bởi vì bây giờ là tháng tư, đang là thời điểm giáp hạt, bình thường sẽ rẻ hơn một chút, có lẽ vào khoảng mười hai văn một đấu.”

Lão nhân: "Vị nương tử này nói đúng, gạo của chúng tôi trước đây chỉ cần mười văn thôi, giá rẻ lắm."

Miện châu nằm ở biên giới ba nước Chu, Tề, Trần, tiếp giáp với Giang Lăng, nơi này kênh rạch chằng chịt ngoằn nghèo, ruộng nước nhiều mà đất đai còn màu mỡ, trước khi thiên hạ chưa bị chia thành ba nước, nơi này cũng là vùng đất giàu có lắm cá nhiều thóc.

Cho dù bây giờ mảnh đất này thỉnh thoảng xảy ra xung đột, lúa gạo ở đây vẫn rẻ hơn bên ngoài một chút.

Hàn Mục tính chênh lệch giá, nhíu mày, có chút tức giận: "Đây là gặp gian thương?”

Cố Quân Nhược: "Chàng hỏi rõ ràng trước, cũng không nhất định là gian thương, hơn nữa thương nhân bán lương thực nhiều như vậy, chàng biết ai gian ai trung không?”

Hàn Mục: "Đều là cùng một nồi trộn cơm ăn, ta không tin có người thật sự không tham, bọn họ đều l2 gian thương!”

Hắn quay đầu hỏi lão hán, "Trong huyện nha thật sự không có lương thực?”

Lão hán nào biết có hay không, bất quá, "Nha dịch trong huyện nha cũng đói không nhẹ, hẳn là thật sự không có.”

Hàn Mục đau đầu, từ xa ngồi xổm trên mặt đất, gõ cành cây nói: "Xong đời rồi, trên người chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền, vào huyện thành, một đám dân chúng gào khóc chờ đợi, ta lấy cái gì để nuôi bọn họ đây?”

Cố Quân Nhược đi tới bên cạnh hắn, nghe vậy nhìn hắn một cái, "Ta thấy chàng muốn hồi kinh thì có?”

Hàn Mục: "Ta muốn về kinh thật, nhưng ta về được sao?"

Hắn nói: "Hơn nữa lâm trận chạy trốn không phải phong cách của người Hàn gia ta, nếu ta đã làm huyện lệnh của bọn họ..."

Hắn dừng một chút rồi nói: "Trước khi huyện lệnh kế nhiệm đến, ta không thể bỏ bọn họ rời đi.”

Sự tán thưởng của Cố Quân Nhược trong nháy mắt đã tiêu tan một nửa, "Trước khi huyện lệnh kế nhiệm đến?”

"Đúng vậy," Hàn Mục đương nhiên nói: "Nàng xem huyện Nghĩa đã thành cái gì rồi, dân chúng đều vào nhà cướp của, nàng cảm thấy ta có thể làm huyện lệnh tốt của bọn họ sao?”

Không đợi Cố Quân Nhược nói chuyện, Hàn Mục trực tiếp trả lời: "Đương nhiên là không thể.”

Cố Quân Nhược nghẹn.

"Cho dù phạt ta đi đóng binh, vẫn tốt hơn là làm huyện lệnh, ta cũng không phải là nhân tài quản lý địa phương," Hàn Mục nói: "Chờ vào huyện thành ta sẽ dâng tấu, để triều đình phái một huyện lệnh khác tới đây, ta vẫn là đừng gây họa cho bọn họ.”

Cố Quân Nhược chậm rãi nói: "Chàng là phạm sai lầm mới tới huyện Nghĩa, chàng cảm thấy bệ hạ sẽ đồng ý, Giang gia sẽ đồng ý sao?”

"Nhưng ta làm huyện lệnh tốt được đâu." Hàn Mục rất tự biết.

"Cái bọn họ muốn chính là chàng làm không tốt." Cố Quân Nhược nói: "Chàng làm không tốt, bọn họ mới có cớ xử lý chàng.”

"Bởi vì cái chân kia của Giang Hoài, chàng đã bị phạt từ kinh thành đến huyện Nghĩa, nếu không làm tốt, đừng nói đóng binh, chỉ sợ ngay cả chức quan cũng không có.”

Hàn Mục nói: "Không có thì không có, ta còn không muốn làm quan.”

Cố Quân Nhược: "Còn có thể liên lụy đến cha chồng và đại ca, chuyện này cũng không quan trọng sao?”

Hàn Mục nhíu mày, "Một chân của Giang Hoài quý giá như vậy à? Không phải chỉ là gãy xương thôi sao, chỉ sợ qua hai tháng là có thể vui vẻ nhảy nhót rồi.”

Cố Quân Nhược lạnh nhạt nói: "Con của ai thì người đó đau lòng, hiển nhiên Vĩnh Bình hầu rất thương đứa con trai này."

Hàn Mục tức giận đến mức xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng đứng vững trước mặt Cố Quân Nhược, chỉ vào nàng hỏi: "Vậy nàng nói làm sao bây giờ?”

"Làm tốt chức huyện lệnh huyện Nghĩa chứ sao" Cố Quân Nhược ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn nói: "Lập công, quang minh chính đại hồi kinh, như vậy không chỉ đánh vào mặt bọn họ, cũng cho Hàn gia chúng ta mặt mũi.”

Hàn Mục kỳ dị nhìn nàng một cái, "Nàng sốt cao hả? Nàng thấy ta giống người có thể làm một Huyện lệnh tốt à?”

Hắn rất hiểu bản thân mình, "Vốn dĩ nếu huyện Nghĩa là huyện thành bình thường, hẻo lánh một chút cũng chả sao, ta làm theo từng bước, làm theo lệ cũng có thể làm một huyện lệnh tốt, nhưng hiện tại nơi này ngay cả lương thực cũng không có, lúc chúng ta đi cũng không mang theo nhiều tiền, ta làm huyện lệnh, đừng nói nuôi sống nhiều dân chúng như vậy, ngay cả chính bản thân ta cũng nuôi không nổi.”

Cố Quân Nhược: "Ta giúp chàng.”

Hàn Mục kinh ngạc nhìn nàng.

Cố Quân Nhược trầm tĩnh nhìn hắn, "Sao, không tin ta?”

"Ngược lại cũng không phải, kinh thành đệ nhất tài nữ, tốt xấu gì cũng có chút tài hoa, nhưng giết gà sao lại dùng đao mổ trâu??" Hàn Mục kỳ thật vẫn muốn nghiêm túc nói chuyện với nàng một chút, chỉ là không có cơ hội, hôm nay nếu lời nói đã nói đến đây, hắn dứt khoát thẳng thắn hỏi, "Nàng thật đúng là tính gả cho ta, cả đời ở cùng một chỗ với ta?”

Cố Quân Nhược: "Không phải nhà chàng tới nhà cầu hôn cầu hôn ta sao?”

Hàn Mục sắc mặt đỏ bừng, có chút nhăn nhó nói: "Ừ, nhưng lúc đó ta cũng không nghĩ tới nàng lại đồng ý nha, ta cho rằng..." Nàng sẽ xem thường ta

Hơn nữa hắn và Giang Hoài trước sau đi cầu hôn, Giang Hoài kia vốn có danh tài tử, hắn cho rằng Cố Quân Như thế nào cũng sẽ lựa chọn Giang Hoài, mà không phải hắn.

Cố Quân Nhược lại không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển đề tài nói: "Cho nên chàng có muốn quang minh chính đại trở về kinh thành hay không?”

Nàng nói: "Quản lý tốt huyện Nghĩa, trên con đường làm quan có chút thành tựu, thăng chức hồi kinh là phương pháp tốt nhất, đương nhiên, chàng muốn lâm trận bỏ chạy, dâng tấu nói rõ sự vô năng của mình cũng được, chỉ là cứ như vậy, mặt mũi Hàn gia chúng ta sau này sẽ bị người ta giẫm lên mặt đất, cha chồng cùng đại ca sau này ra ngoài gặp đồng liêu cũng sẽ không có mặt mũi.”

"Được rồi, nàng đừng kích ta nữa." Hàn Mục ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn nàng, "Nàng thật sự có bản lĩnh quản tốt huyện Nghĩa sao?”

Hắn nói: "Hiện tại đổi ý còn kịp, chúng ta có thể chậm rãi vào thành, viết thư hồi kinh, để bệ hạ phái thêm một huyện lệnh khác đến, sau đó ta chịu phạt thôi.”

Hàn Mục cân nhắc một chút rồi nói: "Thật sự như vậy không phải là tốt hơn sao, phạt đều là chuyện của một mình ta, nàng có thể hồi kinh tiếp tục làm thiên kim đại tiểu thư của mình..."

"Chàng bị đánh phạt thì không sao sao? "Thấy Hàn Mục kinh ngạc nhìn nàng, Cố Quân Nhược dừng lại, sắc mặt lại lạnh xuống, vẻ mặt trầm tĩnh nói: "Vợ chồng một thể, hiện tại trong mắt người ngoài, chúng ta chính là phu thê, nếu chàng chịu nhục, vậy chính là ta chịu nhục.”

Nàng nói: "Mặc dù ta cũng không có kinh nghiệm quản lý sự vụ trong huyện, nhưng khi tổ phụ còn sống, ta thường đọc công văn cho ông, xem qua những sổ con mà ông ấy xử lý ở khắp mọi nơi, miễn cưỡng vẫn hiểu một chút. Hơn nữa có ai trời sinh đã biết? Đến huyện nha, bắt đầu học lại là được.”

Hàn Mục nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau, hắn siết quả đấm nói: "Được, chúng ta làm!”

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hai ông cháu dưới tàng cây đang rúc vào nhau, nhíu mày, "Vậy bây giờ làm sao bây giờ? Nhốt họ vào tù à?”

Cố Quân Nhược nói: "Hiện tại đi cùng bọn họ thăm dò chuyện của huyện Nghĩa một chút, đừng để bọn họ biết chàng là huyện lệnh, trong lòng chúng ta biết rõ mới có thể quyết định chuyện nên làm tiếp theo.”

Hàn Mục nói thầm, "Còn có cái gì để hỏi nữa hả? Không phải là không có lương thực, không có tiền, dân chúng đói bụng sao? Hỏi nữa còn có thể hỏi ra chuyện gì?”

Cố Quân Nhược nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía ông lão. Nàng lấy ra một cái bánh bao, chia làm hai, cho tổ tôn hai người mỗi người một nữa, ngồi xổm ở bên cạnh nói chuyện với ông ta "Lúc trước bận rộn, ngược lại quên hỏi, tôn tính đại danh của lão trượng?”