Diêu Quý Bạch cảm thấy mình là người hiểu biết rộng rãi, cũng coi như gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng hắn chưa từng thấy người nào đẹp như Hàn Mục cả.
Ánh mắt hắn đảo qua, Diêu Quý Bạch cảm thấy có chút chột dạ, vô thức thẳng lưng.
Hàn Mục nhét chiếc hộp trong tay vào tay Đoạn ký sự , hất cằm ngạo mạn nhìn bọn họ: "Bổn huyện là Huyện lệnh của huyện Nghĩa, các ngươi là ai?"
Diêu quản sự nhìn chằm chằm rương hòm trong tay hắn và sổ sách rơi dưới đất, khóe miệng mím chặt nói: "Đại nhân, không biết cửa hàng gạo Diêu Ký của ta đã xảy ra chuyện gì, ngài có công văn để lục soát không? Nếu không, làm sao có thể tùy ý vào cửa hàng gạo của ta."
"Cửa hàng gạo Diêu Ký của các ngươi đang nâng giá ào ào, trữ hàng đầu cơ tích trữ," Hàn Mục trực tiếp ngắt lời hắn ta. "Công văn lục soát sao? Được, lát nữa ta sẽ cho ngươi xem."
Làm thế nào có thể có được trong chốc lát?
Quản sự há mồm muốn xem ngay bây giờ, Hàn Mục đã xua tay nói: "Ngươi là quản sự, vừa vặn ta có rất nhiều chuyện không rõ, người đâu, đưa hắn ta về nha môn huyện để thẩm vấn."
Quản sự: . . .
Các nha dịch đều đi hậu viện chuyển lương thực, ở đây chỉ có một mình Đoạn ký sự và Tiểu Bắc.
Đoạn ký sự do dự giữa sổ sách và quản sự, cuối cùng quyết định cố gắng hết sức để giữ chặt sổ sách, bởi vậy không nhúc nhích.
Tiểu Bắc tự mình xắn tay áo xông lên.
Sắc mặt quản gia thay đổi dữ dội, hắn ta không nhịn được kêu lên: "Lớn mật, ngươi có biết ta là ai không? Ta ..."
Tiểu Bắc nhấc chân đá vào người tên tiểu nhị bước lên chặn mình sang một bên, "Ngươi còn có thể là ai? Không phải cũng là hạ nhân giống như ta sao? Luận cao quý, ngươi còn có thể cao quý hơn ta không?"
Tiểu Bắc xắn tay áo lên một chọi hai, hất văng tất cả những người xông lên sang một bên, cũng không biết động tác như thế nào, hắn khéo léo xoay người di chuyển ra phía sau lưng quản sự, đá vào bắp chân, sau đó vặn cánh tay của hắn ta.
Quản sự hét lên như mổ heo, lớn tiếng cầu cứu, "Tam Lang, Tam Lang, nhanh cứu ta, nhanh cứu ta với!"
Diêu Quý Bạch tránh né Tiểu Bắc, lặng lẽ đi sang một bên, cười nịnh nọt với Hàn Mục: "Đại nhân, nhà của ta ở huyện Nghĩa rất có quyền thế, Diêu quản sự là tâm phúc của cha ta, ngài vẫn nên thả hắn đi, nếu không về sau chỉ sợ khó xử."
Hàn Mục cũng là một tên quần là áo lượt, còn sợ cái này sao?
Hắn nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng nói: "Có gì khó xử? Bổn huyện là Huyện lệnh, là quan lớn nhất huyện Nghĩa!"
Diêu Quý Bạch: ". . . Nhưng ngài quản lý nơi này luôn cần người."
Hắn lần nữa cường điệu nói: "Nhà của ngươi có người trong huyện nha sao?"
Diêu Quý Bạch hàm hồ nói: "Luôn có vài bằng hữu."
Hàn Mục nhàn nhạt hỏi: "Sẽ không phải là Triệu chủ bộ và Tiết huyện úy đấy chứ?"
Diêu Quý Bạch không lên tiếng.
Hàn Mục liếc mắt nhìn hắn ta, nói: "Ngươi có biết với tư cách là Huyện lệnh, ta có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm chủ bộ cùng huyện úy không, nếu bọn họ không nghe lời, ta cứ đổi chủ bộ và huyện úy là được."
Hơn nữa Triệu chủ bộ cùng Tiết huyện úy sẽ không đứng về phía Diêu gia, ít nhất bây giờ là vậy.
Diêu Quý Bạch hỏi: "Vậy nếu đổi người cũng không nghe lời thì sao?"
Hàn Mục cười lạnh: "Chẳng lẽ Diêu gia các ngươi còn có thể một tay che trời ở huyện Nghĩa này?"
Diêu Quý Bạch lắc đầu: "Nhà ta không thể, nhưng cộng thêm nhà nhạc phụ của đại ca ta thì có thể."
"Nhạc phụ của đại ca ngươi là ai?"
Quản sự đang bị chặn lại nghe Diêu Quý Bạch thành thật nói chuyện với Hàn Mục, tức giận đến mũi bốc khói, không khỏi hét lên: “Tam Lang, đây là kẻ ác, đây là kẻ ác!”
Đến lúc nào rồi, ngươi có thể đừng nhìn mặt nữa hay không?
Diêu Quý Bạch cuối cùng cũng khôi phục chút thần trí, hắn mỉm cười với Hàn Mục rồi nói: "Đại nhân, giờ ngươi giải hắn đi, sau đó cũng phải thả người ra, cần gì phải phiền toái như vậy? Bâ y giờ không bắt là tốt nhất."
Sắc mặt Hàn Mục trầm xuống, hỏi: "Lúc trước cũng có Huyện lệnh bắt quản sự nhà ngươi, cuối cùng phải thả hắn ta?"
Diêu Quý Bạch gật đầu, nói: "Phụ thân ta nói, người có thể không đi học, nhưng không thể không ăn cơm, mà Diêu gia ta quản lý đúng là ăn cơm của toàn bộ huyện Nghĩa."
Hàn Mục gật đầu, "Đã nhìn ra, nhà của ngươi quả nhiên không có sợ hãi, dám nói thẳng với bổn huyện như vậy, sẽ không sợ ta quyết tâm xử lý các ngươi sao?"
Diêu Quý Bạch rất tự tin lắc đầu nói: "Ngươi xử lý không được, phía trên nhà ta còn có người mà."
Lần này Hàn Mục cảm thấy hứng thú, liền vội hỏi: "Phía trên nhà ngươi còn có ai?"
Diêu quản sự gần như muốn tuyệt vọng, dưới sự trấn áp của tiểu Bắc, hắn ta cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn Diêu Quý Bạch, còn muốn há mồm ngăn cản, tiểu Bắc tay mắt lanh lẹ che miệng của hắn ta lại, không để cho hắn ta gọi.
Ai ngờ Diêu quản sự không có ngăn cản, Diêu Quý Bạch cũng không nói, hắn ta lắc đầu nói: "Cái này cũng không thể nói cho ngươi biết. "
Diêu quản sự thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tam thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.
Hàn Mục thấy hắn ta không nói gì cũng không quan tâm lắm, hắn khịt mũi: "Cho dù người ra mặt cho nhà ngươi có lớn đến đâu, bọn họ còn có thể lớn hơn ta sao?"
Diêu Quý Bạch tỏ vẻ cao thâm, "Nếu sau lưng Đại nhân có người, sao có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc của chúng ta làm Huyện lệnh?"
Hàn Mục bị nghẹn một lát, sau đó nâng cằm lên nói: "Đương nhiên, chính là vì đối phó với những thứ ngang ngược như Diêu gia các ngươi, cho dân chúng một tương lai tốt đẹp."
Diêu quản sự nghe vậy, triệt để buông lỏng, bất động y như con cá chết nằm trên mặt đất, tùy ý hai người đó đấu võ mồm, tiết lộ thêm nhiều điều mà đối phương không nên biết.
Tiểu Bắc không nhịn được hét lên: "Nhị lang, ngài cho đây là đang hát hí khúc hả, những chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài được."
Hàn Mục thờ ơ xua tay nói: "Nói cho hắn biết thì thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thay thế ta làm Huyện lệnh sao?”
Dù sao cũng không phải thật.
Hơn nữa, nếu họ thực sự có năng lực thay thế hắn, hắn còn phải cảm tạ bọn họ nữa đấy.
Nghĩ như vậy, Hàn Mục càng hưng phấn, ra sức nói: "Người như nhà các ngươi, hiếp đáp đồng hương, cho rằng bên trên cái gì cũng không biết ư?"
Biểu cảm trên mặt Diêu Quý Bạch đông cứng lại, hắn trở nên nghiêm túc, "Đại nhân nói năng thận trọng, mặc dù Diêu gia ta không dám nói vẫn luôn công chính vì dân, nhưng cũng là nhà lương thiện, ta nói phía trên nhà ta có người, chỉ là không muốn ngài vô cớ nhằm vào chúng ta thôi."
Hàn Mục tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ngươi thực sự tin điều này sao?”
Diêu Quý Bạch có chút tức giận, "Vì sao không tin?"
Hàn Mục hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Được rồi, vì ngươi nói có người ở trên gia tộc ngươi, vậy thì trên ta cũng có người, vậy chúng ta cùng nhìn xem năng lực của nhau đi.”
Hàn Mục vung tay lên, chuẩn bị dẫn người, lương thực và sổ sách rời đi.
Diêu Quý Bạch vội vàng ngăn người lại, "Khoan đã, lương thực và sổ sách ngươi mang đi thì cứ mang đi, nhưng người là không thể mang đi, ta phải dẫn hắn trở về báo cáo với cha ta."
Hàn Mục hất tay hắn ra, "Ngươi ngốc hả, ta đang ngầm đấu đá với gia đình ngươi, vì sao ta phải nghe lời ngươi? Đúng rồi, ta không chỉ muốn tịch thu cửa hàng này của nhà ngươi, mà còn muốn tịch thu cửa hàng tiếp theo nữa."
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra phía sau, bảo bọn nha dịch nhanh chóng chất tất cả vật chứng lên xe, để bọn họ có thể đi đến cửa hàng gạo Diêu Ký tiếp theo.
Quản sự: . . .
Hắn ta không ngờ vị Huyện lệnh này lại thật sự nói kế sách cho Tam thiếu gia biết.
Quản sự bị che miệng trơ mắt nhìn Diêu Quý Bạch, cho nên Tam thiếu gia, ngài lĩnh ngộ được chưa, mau trở về nói cho lão gia, để cứu lấy cửa hàng gạo cuối cùng đi.
Diêu Quý Bạch quả nhiên lĩnh ngộ, hắn im lặng một hồi, xoay người dẫn theo đám tiểu nhị vừa bị đánh, quay về nói với phụ thân.
Hàn Mục chờ hắn ta đi xa, hừ một tiếng phất tay nói: "Đi, quay về nha môn huyện."
Đoạn ký sự ngẩn ngơ, hỏi: "Không phải muốn đi tịch thu cửa hàng gạo thứ ba của Diêu Ký sao ?"
Hàn Mục khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Đây là kế điệu hổ ly sơn có hiểu không? Ta đã nói cho hắn ta biết còn đi tịch thu sao, ta ngu chắc?"
Lúc này, Diêu quản sự hoàn toàn chết lặng.