Một tấm bình phong, ngăn cách nội thất và ngoại thất, nhưng lại không hoàn toàn ngăn cách, Hàn Mục ngồi xếp bằng trên giường, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Cố Quân Nhược đang ngồi trước bàn trang điểm.
Cố Quân Nhược tháo hết trang sức trên đầu xuống, xõa tóc ra, cảm nhận được ánh mắt của hắn, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt Hàn Mục bị nàng tóm được, liền quay mặt sang chỗ khác, nghĩ đến cái gì, lại quay trở về, trừng to hai mắt nhìn nàng, không phục nói: "Ta đã nhường giường cho nàng rồi, nàng còn nhìn cái gì nữa hả?”
Cố Quân Nhược: "... Không phải chàng nhìn ta trước sao?”
Hàn Mục, "Nàng không nhìn ta, sao biết ta đang nhìn nàng? Có thể thấy chính là nàng đang nhìn ta."
Cố Quân Nhược thật không nghĩ tới hắn lại có lúc vô lại như vậy, tức giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn, quay đầu lại nhìn mình trong gương đồng.
Tiểu Thiền nhìn chung quanh một chút, giúp Cố Quân Nhược bới tóc lên, dùng một cái trâm bạc cố định rồi đi trải giường.
Tiểu Bắc mở rương ra, ôm ra hai cái chăn mỏng đặt trên giường gỗ, muốn trải giường cho Hàn Mục.
Hàn Mục ghét bỏ đá chăn mỏng xuống cuối giường, "Trời nóng thế này mà trải chăn cái gì.”
"Ban đêm lạnh, vẫn phải đắp, bằng không sẽ bị lạnh.”
"Ngụy biện, từ trước giờ ta không cảm thấy lạnh" Hàn Mục nói: "Ta ngủ trên giường gỗ, người bên ngoài còn ngủ trên mặt đất, không phải cũng không có chuyện gì sao?”
Cố Quân Nhược đang chải tóc chậm lại động tác, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng quay đầu hỏi Tiểu Thiền, "Đêm nay có lạnh không?"
"Lạnh đó," Tiểu Thiền nói: "Tiểu thư đừng thấy ban ngày nóng nhưng về đêm lại lạnh thấu xương, sau canh ba lại càng lạnh, chúng ta cũng không thể bắt chước một số người không đắp chăn.”
Cố Quân Nhược chậm rãi chải tóc hai cái, nhíu mày nói: "Da thịt giống nhau, chẳng lẽ bọn họ có thể chống chọi với cái lạnh tốt hơn chúng ta sao? Chỉ là khác biệt giữa có và không thôi, nhưng nếu bị bệnh, chắc chắn cả hai đều bị, chỉ là xem liệu có chữa được hay không thôi."
Nàng quay sang nói với Hàn Mục đang ngồi trên giường: "Xem ra chúng ta còn phải chuẩn bị một ít dược liệu, phòng ngừa các loại bệnh phong hàn.”
Hàn Mục ngáp một cái, hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi, từ lúc vào huyện thành hắn đã bận rộn không ngừng nghỉ, chuyện hôm nay hắn làm là mười ngày trước kia đều làm không xong, cho nên lúc này ánh mắt hắn đã mơ mơ màng màng, nghe vậy không quá để trong lòng, "Cứ mua đi, muốn gì cũng được!"
Cố Quân Nhược, "Huyện nha của chàng có tiền không?”
Hàn Mục: "Không phải mới vay tiền của Nhạc lão gia sao? ”
"Chút tiền kia cũng chỉ đủ mua lương thực, lại phải mua dược liệu..." Cố Quân Nhược còn muốn nói thêm, thân thể Hàn Mục đã ngã xuống, trực tiếp nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Cố Quân Nhược: "..."
Tiểu Thiền nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hỏi Cố Quân Nhược, "Tiểu thư, có cần đánh thức hắn hay không ạ?”
"Thôi, trên người hắn còn có vết thương, hôm nay hắn cũng mệt mỏi lắm rồi, những chuyện này ngày mai hãy nói."
Tiểu Thiền đồng ý, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người cũng nghỉ ngơi điạ.”
Cố Quân Nhược gật đầu.
Tiểu Thiền đỡ Cố Quân Nhược nằm xuống, trong lòng thở dài, vừa đắp chăn cho nàng vừa nhịn không được nói thầm, "Tiểu thư, rốt cuộc ngài coi trọng hắn cái gì, một ngày hôm nay, nếu không phải có ngài, chỉ sợ chức huyện lệnh này của hắn cũng chỉ làm được mỗi ngày hôm nay mà thôi.”
Cố Quân Nhược: "Em càm ràm hoài, sắp đuổi kịp lão ma ma trong nhà rồi đấy.”
"Là nô tỳ nói không lọt tai, cho nên ngài ghét bỏ thôi" Tiểu Thiền nói: "Em không thể so với tiểu thư, ngài đọc sách nhiều, em không biết đạo lý lớn, nhưng cũng biết một ít đạo lý nhỏ, chuyện hôn nhân này, dù sao cũng phải một cộng một lớn hơn hai mới được, nếu cuộc sống sau khi xuất giá còn không như ý bằng trước kia, vậy cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Cố Quân Nhược nhịn không được bật cười một tiếng, chọc vào trán nàng ấy nói: "Đây đâu phải là đạo lý nhỏ, đây rõ ràng là đạo lý lớn.”
Cố Quân Nhược kéo gối đầu lên nửa ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Em cảm thấy cuộc sống hiện tại của ta không thể so sánh với trước đây sao?”
"Đương nhiên không thể so sánh rồi, tối nay trong phòng bếp chỉ làm ra hai món ăn, mà gạo, mì và rau xanh còn dùng tiền của ngài đi mua." Tiểu Thiền nói: "Trước kia không dám nói ngài xa hoa bao nhiêu, nhưng ra vào luôn có hai đại nha đầu, hai tiểu nha đầu đi theo, bà tử phía theo sau nghe phân phó càng không biết có bao nhiêu người, nhưng từ khi ngài gả cho hắn, cuộc sống trôi qua như thế nào?”
Tiểu Thiền nói đến đây thì hốc mắt ửng đỏ, nàng ấy từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, nàng ấy cũng không biết mình đau lòng đến mức nào.
Nàng ấy lau khóe mắt tiếp tục xổ ra, "Ngày thành thân đã đánh nhau, còn đánh gãy chân công tử Hầu gia người ta, ngay cả động phòng cũng không làm tròn, mình cũng bị ăn gậy gần chết, chúng ta là trực tiếp xuất kinh, nhưng những người trong kinh thành đó vẫn đang cười nhạo tiểu thư.”
"Ngài là đệ nhất tài nữ kinh thành, lại là thiên kim phủ Thừa tướng, là cành vàng lá ngọc, có khi nào bị chỉ trích như vậy đâu chứ?”
Cố Quân Nhược tựa vào gối đầu, nói: "Đã biết là chỉ trích, cần gì phải để ý? Người thất lễ là họ, cũng không phải ta.”
Nàng nói: "Ta không hề cảm thấy như bây giờ là không tốt."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Tiểu Thiền, mà ngay cả Hàn Mục bên ngoài bị bọn họ đánh thức cũng ngẩn ra.
"Ta chỉ có một mình, cần nhiều người xung quanh như vậy làm gì. Có một mình em là đủ rồi." Cố Quân Nhược nói: "Ta cũng không trầm mê hưởng lạc.”
"Đây không phải là hưởng lạc." Tiểu Thiền nghiêm túc nói: "Đây là cuộc sống mà tiểu thư đáng được có, ngài sinh ra đã kim tôn ngọc quý, chưa từng trải qua gian khổ, mới có thể nói ra những lời như vậy, đợi ngài nếm qua khổ là sẽ biết, ngài sẽ biết những điều ngài bây giờ cảm thấy không đáng nhắc tới quan trọng đến mức nào."
Nàng ấy chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Xa không nói, chỉ cần nhìn vào dân chạy nạn trên đường bên ngoài, để cho họ tới lựa chọn, thì ai sẽ chịu từ bỏ cuộc sống trước đây của tiểu thư, chạy đến đây để chịu khổ chứ?”
Cố Quân Nhược lại nở nụ cười, "Đó là lựa chọn của bọn họ, bọn họ chưa từng ăn mật ong nên mới khao khát vị ngọt của mật ong, ta đã ăn rồi nên biết nó tốt hay xấu, làm sao em biết nếu tiếp tục ăn nữa thì mật ong này sẽ không trở thành thạch tín của ta chứ?”
Tiểu Thiền há to miệng, không phục, nhưng nàng ấy lại không thể tranh luận với tiểu thư, chỉ có thể rầu rĩ không vui quay lưng lại, nói thầm: "Vậy cô gia kia chính là mật ong của ngài sao? Đáng để ngài ngỗ nghịch lão gia cũng muốn gả cho hắn.”
Hàn Mục đang nằm trong bóng tối bên ngoài đột nhiên mở to mắt.
Cố Quân Nhược nhẹ giọng nói: "Trong tất cả những người cầu hôn ta, hắn là người tốt nhất, thậm chí trong số các tài tuấn kinh thành mà ta biết, hắn cũng là người ưu tú nhất, không chọn hắn ấy, vậy ta chọn ai đây?”
Tiểu Thiền: "... Là hắn lớn lên đẹp nhất thì có?"
Hàn Mục cũng có loại nghi ngờ này, cảm thấy Cố Quân Nhược nói như vậy là vì khuôn mặt của mình, hắn đưa tay sờ sờ mặt mình, không nghĩ tới cuối cùng hắn vẫn dựa vào khuôn mặt mới cưới được vợ.
Cố Quân Nhược có chút buồn ngủ, cũng lười nhắc đến vấn đề này, nói thẳng: "Mau đi ngủ đi, đã muộn như vậy, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm.”
Tiểu Thiền chỉ có thể bỏ qua, đắp chăn cho Cố Quân Nhược một lần nữa, sau đó thổi tắt đèn, cầm một ngọn nến rời đi.
Hàn Mục đang mở to hai mắt lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chờ cửa mở ra rồi đóng lại mới mở mắt ra, hắn nhịn không được trở mình đối mặt với bình phong, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, làm cho bình phong có vẻ rất mơ hồ, chứ đừng nói chi là giường ngủ sau bình phong, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hàn Mục lại nhịn không được sờ sờ mặt, nhưng trong sách nói, sắc tàn tình phai, hiện tại hắn có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng sẽ có lúc dung mạo sẽ già đi mà.