Xe ngựa lắc lư một cái, Cố Quân Nhược nhấc mắt lên nhìn lướt qua Hàn Mục đối diện, thấy mí mắt hắn rủ xuống đã sắp ngủ thiếp đi.
Hàn Mục dường như đã nhận ra ánh mắt của nàng, đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng chằm chằm, thân thể không tự chủ được ngồi thẳng dậy, kết quả mới ngồi thẳng, liền ảnh hưởng đến vết thương trên mông hắn, nhịn không được hít hà một tiếng, thò tay đỡ phía sau.
Ánh mắt Cố Quân Nhược theo tay của hắn rơi xuống thắt lưng của hắn.
Hàn Mục chạm phải ánh mắt của nàng, khắc chế rút tay về, trừng mắt nhìn nàng một cái, "Nhìn cái gì vậy?”
Cố Quân Nhược cười như có như không, "Nhìn eo của chàng xem có khỏe không? Phu quân, chàng bị đánh hèo đã mười ngày rồi nhỉ, còn chưa khỏe nữa hả?”
"Sớm khỏe rồi." Hàn Mục cố gắng muốn ngồi thẳng dậy, làm cho mình có vẻ uy vũ hơn một chút," Ta đây là ngồi lâu đau thắt lưng.”
"Thắt lưng phu quân đúng là không tốt thật.”
Hàn Mục đen mặt, nói thắt lưng nam nhân không tốt, đây là nhục nhã lớn nhất, hắn trầm mặt, mất hứng nhìn Cố Quân Nhược nói: "Eo của ta có tốt hay không, chờ ngày động phòng nương tử sẽ biết.”
Cố Quân Nhược nhỏ giọng hừ một cái, xoay qua không nhìn hắn, chẳng qua vẫn lẩm bẩm một câu, "Có thể động phòng hay không cũng không biết được..."
Hàn Mục cảm thấy nhục nhã này càng lớn, đang muốn lý luận với nàng, toa xe đột nhiên chấn động, sau đó ngừng lại, hai người bởi vì quán tính đồng loạt nhào về phía trước.
Hàn Mục nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Cố Quân Nhược, nhưng không ổn định thân thể của mình, kéo theo nàng nhào về phía trước, tay phải đệm sau gáy nàng đập vào vách xe, cả người đè lên người Cố Quân Nhược.
Cố Quân Nhược sắc mặt ửng đỏ, xe ngựa mới dừng lại nàng liền đưa tay đẩy người ra, chống người ngồi dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch vẫy tay, liền hỏi: "Chàng không sao chứ?”
Hàn Mục sĩ diện hão, ra vẻ kiên cường, "Không có việc gì, ông đây giống như là người có việc già sao?”
Cố Quân Nhược kéo tay hắn nhìn, chỉ thấy mu bàn tay bị trầy da, còn chảy máu ra ngoài, hơn nữa còn là một mảng lớn, nửa mu bàn tay đều là màu đỏ.
Nàng biến sắc, vội vàng lấy khăn tay ra muốn băng bó cho hắn, bên ngoài xe đã rối loạn, hai người nghe thấy bên ngoài Tiểu Bắc quát hỏi, "Các ngươi không muốn sống nửa hả, xe cũng không nhìn đã chạy ra đường..."
Sau đó nghe thấy có người dập đầu kêu to, "Đánh đánh, ăn cướp!”
Cố Quân Nhược dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Mục, Hàn Mục cũng nhìn về phía nàng, hai người cùng nhau tiến lên vén rèm ra.
Gã sai vặt cùng nha hoàn của bọn họ ngồi ở trên xe, lúc này cũng vẻ mặt kinh dị nhìn năm sáu người chắn trước xe, à, không, tính cả hai người ngồi dưới tàng cây, đó là bảy tám người.
Ánh mắt Cố Quân Nhược chuyển từ khuôn mặt vàng vọt của bọn họ đến xiêm y trên người bọn họ, quần áo rách nát, nhìn không giống cướp bóc, ngược lại giống như ăn mày.
Lại nhìn vũ khí bọn họ cầm trên tay, có dao phay, cuốc, còn có gậy gỗ.
Cố Quân không khỏi nhìn Hàn Mục, "Chúng ta đã tiến vào phạm vi huyện Nghĩa rồi, lại nói tiếp đây là con dân của chàng đó, quản không?”
Hàn Mục thấy bọn họ thất bại như vậy còn đi ra cướp bóc, thật sự không chịu thừa nhận bọn họ là con dân của hắn, "Ta còn chưa nhậm chức đâu, không tính.”
"Các ngươi lẩm bẩm cái gì, mau xuống xe, giao lương thực cùng tiền các ngươi mang theo ra đây," một người cầm đầu vung dao phay trong tay quát mắng: "Dám không nghe lời, ta chém chết các ngươi.”
Cố Quân Nhược sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Các ngươi đã giết chết người?”
"Giết người? Đó đều là chuyện nhỏ, chúng ta còn ăn thịt người rồi." Trên khuôn mặt vàng vọt của đối phương tràn lệ khí, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đảo trên mặt Cố Quân Nhược, đột nhiên cười hèn mọn, nhìn nàng ý vị thâm trường nói: "Không có lương thực và tiền cũng được, thấy nương tử này của ngươi dáng dấp cũng tạm được, đến lúc đó bán vào hoa lâu, có thể lấp đầy bụng trong vài ngày.”
Quay sang nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hàn Mục, càng thêm kinh diễm, hắn ta đang muốn nói chuyện, thì sắc mặt Hàn Mục chợt thay đổi khi nhìn về phía Cố Quân Nhược, lại nghe miệng hắn ta nói ra lời ác ngôn, liền vươn tay túm lấy Cố Quân Nhược đẩy vào trong xe, hắn đã từ trên xe nhảy xuống, tung một cước đá bay người...
Đối phương chỉ cảm thấy trước mắt nổi đom đóm đã bị người ta đá bay, hắn ta không khỏi ôm bụng phun ra một ngụm máu, ánh mắt co rụt lại, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mục, "Ngươi..."
Hàn Mục một cước giẫm lên bàn tay cầm đao của hắn ta, sắc mặt âm trầm, "Phu nhân của ta là người ngươi có thể đùa giỡn à?”
Hắn giẫm lên bàn tay của đối phương nghiền nát, thẳng đến khi đối phương kêu đau buông dao ra, hắn mới một cước đá văng đao, lạnh lùng nhìn về phía những tên cướp khác.
Đối phương ôm bàn tay kêu rên, thấy thủ hạ ở một bên nhìn, còn lùi lại một bước, không khỏi hét lớn, "Còn sửng sốt làm gì, không muốn chết đói liền xông lên ——"
Những người khác vừa nghe, ánh mắt khiếp nhược trở nên mạnh mẽ, khí chất quanh thân biến đổi, lập tức nắm chặt vũ khí trong tay oa oa oa kêu to xông tới Hàn Mục.
Hàn Mục xuất thân từ một thế gia võ tướng, cho dù có là một tên ăn chơi trác táng, đó cũng là từ nhỏ đã luyện cung ngựa đao kiếm, tự nhiên là không sợ, hắn giơ chân đá rơi cái cuốc trong tay một người, rồi xoay người di chuyển giữa bọn họ, dỡ binh khí trong tay từng người một xuống, bởi vì động tác quá lớn, ảnh hưởng đến vết thương trên mông, làm cho biểu tình lạnh lùng trên mặt hắn bị vỡ trong nháy mắt, sau đó động tác càng thêm nhanh, hai ba cái đã đánh ngã người, ném từng một người xuống đất.
Hắn tức giận, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Cố Quân Nhược bị đẩy vào trong xe, nhưng nàng vẫn lo lắng, Hàn Mục vừa bị trượng hình, vừa rồi lại dập nát mu bàn tay... Nàng vội vàng kéo rèm trên đầu ra, xoay người lại thò đầu ra.
Vừa lúc nhìn thấy Hàn Mục đá người cuối cùng vào trong đám người, vừa vặn xếp chồng lên người phía trước, nàng đang muốn thở phào nhẹ nhõm, dư quang lại nhìn thấy người lúc nãy đã mò được dao phay, không biết tại sao đứng ở phía sau Hàn Mục, cầm dao phay chém hắn...
Cố Quân Nhược biến sắc, không khỏi thất thanh kêu lên: "Hàn Mục cẩn thận ——"
Hàn Mục cũng không quay đầu lại, cước bộ vừa chuyển liền tránh sang bên cạnh, xoay người một vòng trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn ta, vặn một cái dao phay đã rơi xuống, hắn một tay cầm dao phay, một tay đánh bụp bụp vào đầu hắn ta mấy cái, dạy dỗ: "Cho ngươi đánh lén sau lưng nè, cho ngươi làm cướp nè, không biết đánh lén sau lưng hèn hạ nè, làm cướp..."
Hàn Mục nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm ăn cướp có mất mặt không hả?”
Đầu đối phương bị đánh vài cái, hơn nữa còn đói khát, chờ Hàn Mục dừng lại, hắn ta liền mắt nổ đom đóm nhìn Hàn Mục, thân thể lắc lư hai cái sau đó phanh một cái đập xuống đất.
Hàn Mục sợ tới mức nhảy về phía sau, quay đầu chạm phải ánh mắt Cố Quân Nhược đang yên lặng nhìn hắn, hắn lập tức giải thích: "Không phải ta đánh, ta đâu có dùng nhiều lực đâu. ”
Cố Quân Nhược thu hồi ánh mắt, từ trên xe đứng lên, từ trên cao nhìn tên cướp bị Hàn Mục đánh ngã, nói: "Trói người lại trước đi.”
Cho dù bọn họ nhìn không có lực lượng phản kháng, vậy cũng không thể sơ sẩy.
Lúc này Tiểu Bắc mới nhảy xuống xe, tìm một sợi dây thừng đi ra trói mọi người lại, cuối cùng hắn nhìn về phía một già một trẻ ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, quay đầu hỏi Hàn Mục, "Lang quân, bắt hai gã kia luôn không?”
Hàn Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tàng cây có một ông lão cùng một tiểu nam hài chừng bảy tám tuổi, hai người đều gầy, trên mặt không có bao nhiêu thịt, lộ ra con mắt đặc biệt lớn, hai người lúc này vẻ mặt kinh hoảng nhìn bọn họ, ông lão đứng lên muốn kéo đứa nhỏ đi, kết quả quá đói bụng, trên tay không có khí lực, kéo hai cái cũng không kéo nổi đứa nhỏ.
Thấy Hàn Mục đi tới với bọn họ, ông ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Lang quân tha mạng, lang quân tha mạng, chúng ta không dám nữa, cũng không dám nữa..."
"Hàn Mục!" Cố Quân gọi hắn, thấy hắn quay đầu lại liền lắc đầu với hắn.