Đau muốn khóc nhưng không thể khóc. Lam Uyên phẫn uất lấy tay giữ lấy cái mũi xấu xí của mình, tung cú đá thần sầu phát tiết lên chân giữa Đại Ca:
Gãy mũi bà đây rồi!
Bất quá, hắn lại tránh được, ánh mắt đảo từ trên người Thập Nhất, Thất, Bát sang Lam Uyên:
Hừ... đáng đời!
Chuyện gì để sau đi, chảy máu nhiều không tốt.
Vân Triệt góp lời, Đại Ca như nhận ra cái gì, hỏi lại:
Cậu quen cô ta?
Là người yêu...
"..cũ!" _ Lam Uyên nén đau thương, gằn giọng bổ sung thêm, chỉ sợ giọng điệu không đủ mạnh để người khác nhớ kĩ hai người sớm đã chia tay.
Đôi tay họ Doãn đang vươn ra định xem cái mũi nhỏ khựng lại, vẻ mặt hiện rõ ba chữ "Không hài lòng".
Lam Uyên từ khi nghe Dạ Trạch chính miệng kể lại tội ác của Vân Triệt trong lòng đã nảy sinh một bức tường bài xích. Thậm chí, cô hiện tại vì muốn cô lập anh, không ngại ôm lấy tay Đại Ca tránh xa tầm với anh, dùng giọng thập phần mệt mỏi:
Đi thôi. Thật quá khó chịu...
Đuôi mày đội trưởng khẽ nhướn lên, môi mỏng cười như không cười, không để cô gái trong lòng xấu mặt, giọng ngâm trầm trầm ở cổ họng đáp lại:
Ừ!