Lý do Lam Uyên chọn lão bản có phần khác người này để đầu quân có chút liên quan đến Cổ Tộc và Đế Quốc.
Trong danh sách những đoàn đội ở đây, chỉ có duy nhất lão ta nằm trong bảng nguồn gốc Đế Quốc. Hơn nữa, suốt mấy chục năm lắn lộn ở thế giới đen tối này, cứ nhắc đến Cổ Tộc thì lập tức người người nhớ đến lão - kẻ luôn có sự hứng thú vô hạn với quê hương của cô.
Tất nhiên, Lam Uyên không tin những chuyện này hoàn toàn. Và... hiện tại chính là thời điểm cô kiểm chứng thực hư lão bản thân phận cũng như thái độ của lão với Cổ Tộc. Nói không chừng, lão ta chính là một lão già nào đó cùng thời với bà ngoại, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị đá ra khỏi đảo rồi quên hết tất cả đi. Có rất nhiều giả thuyết cô đặt ra trong đầu từ lúc gia nhập đoàn đội, nhưng thời cơ kiểm chứng hoàn toàn chỉ đến trên đầu ngón tay. Vừa hay, Dạ Trạch mở ngân quỹ khủng tìm kiếm 'vợ chưa cưới', thuận tiện cho cô ngư ông đắc lợi, một công đôi việc đi.
Còn nữa, chỉ cần Nhã Ly ra mặt, kết quả đạt được còn có thêm những kẻ giấu mặt tấn công cô. Không cần biết có phải là người của Thẩm Trác Nghiêm hay không, cô bắt buộc phải tiêu diệt toàn bộ.
Nằm ườn trên giường chợp mắt một lúc, Lam Uyên giật mình tỉnh giấc. Hình như cô vừa quên cái gì đó thì phải nhỉ?
Nhìn ra cửa sổ mở toang lùa vào phòng vô số đợt gió lạnh, cô rùng mình. Ở thế giới đen này, người ta rất khó thấy ánh sáng. Dường như ánh dương là một điều xa xỉ mà chỉ những nhân vật cấp cao mới có thể hưởng thụ. Họ có năng lực, có khả năng bước dưới mặt trời mà không sợ bị thâu tóm hay lộ tẩy.
Em gầy đi rất nhiều đấy!
Lam Uyên cảnh giác quay đầu nhìn quanh phòng. Không phải cô nghe nhầm chứ? Giọng nói này...
Một luồng hơi thở nóng hổi phả bên tai cô. Lam Uyên hốt hoảng, theo phản xạ ra tay đánh lại, lập tức bị người giữ lại.
Cổ tay cô nằm gọn trong bàn tay hắn một cách dễ dàng, có cảm giác như hắn có thể bóp nát tay cô bất kỳ giây phút nào.
Chết tiệt! Thẩm Trác Nghiêm con hàng khốn nạn trời đánh thánh vật tìm thấy cô rồi! Cô còn chưa kịp lấy tiền tìm vợ của Dạ Trạch đâu...
Da gà da vịt nổi lên liên tục. Lam Uyên không dám quay đầu nhìn Thẩm Trác Nghiêm, đứng bất động, tìm cách nén tiếng thở gấp gáp và nhịp tim nhảy loạn xạ xuống.
Thẩm Trác Nghiêm cười khẩy, buông lỏng bàn tay nắm chặt tay Lam Uyên, vòng qua eo, siết cô sát lại với chính mình, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát trên cổ, cảm nhận động mạch truyền tới nhịp tim bất thường của cô. Đã rất lâu rồi, hắn không thể an lòng...
Này... buông lão nương ra được chưa?
Hắn lười chẳng thèm tranh cãi với cô., mặc kệ Lam Uyên tìm đủ cách thoát khỏi vòng tay hắn.
Trôi qua mười mấy phút bất động như vậy, Lam Uyên bỏ cuộc, sau đó, phát hiện mặt đất dưới chân mình thấm đẫm máu tươi.
Không phải cô quan tâm Thẩm Trác Nghiêm nhưng lão bản nhà cô nổi tiếng là chó săn đấy có được không? Mùi máu quanh bán kính 500m đừng hòng giấu được lão, huống gì Thẩm Trác Nghiêm vừa đổ xuống cả lít máu ngay trên lầu hai cách mũi lão ta vài mét, vài tầng gạch mỏng.
Lam Uyên cắn môi, chủ động siết chặt tay Thẩm Trác Nghiêm, xoay người đối mặt với hắn. Không mất mấy giây, cơ thế chi chít lỗ đạn to nhỏ, quần áo rách rưới đen nhẻm của hắn đập vào mắt cô. Ngay cả khuôn mặt mà hắn dương dượng tự đắc cũng nham nhở nhọ đen cùng vết trầy xước hỗn độn, không nhận ra nổi vị Ảnh Đế phong lưu khi nào.
Chẩn đoán sơ cấp có tất cả 8 lỗ đạn, trong đó một nửa vẫn còn đầu đạn cắm trong người. 4 lỗ đã lấy đạn ra thì kích cỡ loang to do thiếu dụng cụ chuyên dụng, có lẽ do hắn tự mình xử lý trước.
Lam Uyên bổn cô nương tỏ vẻ rất khó chịu. Thứ nhất, cô không thích phòng ốc của mình bị vấy bẩn. Thứ hai, Thẩm Trác Nghiêm có bộ dáng thảm hại khiến cố không cách nào đuổi hắn đi hay mặc kệ hắn để tháo chạy được.
Cô nộ khí, nếu không phải sợ lão bản phát hiện, còn lâu cô mới dùng dị năng chữa trị cho hắn. À quên mất, nhưng dị năng tự chữa lành này cô còn chưa thử dùng cho người khác...