Thẩm Trác Nghiêm kéo Lam Uyên chen lên tàu cao tốc.
Chập tối, người lên tàu trở về nhà rất đông. Hắn nắm lấy tay cầm treo trên trần dành cho hành khách đứng, vững chãi xoay cô vào lòng bảo hộ cẩn thận.
Người đã kín chỗ, cửa khoang chầm chậm đóng lại. Lam Uyên đột nhiên đẩy mạnh Thẩm Trác Nghiêm ra sau, lao như điên qua đám đông về phía cửa. Vào giây cuối cùng trước khi nó đóng lại, lách mình qua khoảng không gian hẹp giữa bản lề, ngã nhào ra mặt đất trên sân chờ. Đoàn tàu sau lưng Lam Uyên bắt đầu lăn bánh, mang theo một người đàn ông cô độc phẫn nộ nhìn bóng lưng cô, tay siết chặt tới nổi gân xanh.
Lam Uyên ôm ngực ho sặc sụa, khóe mắt rơm rớm lệ. Ban nãy người cô đập mạnh xuống sàn đá hoa cương, chỉ bầm tím một ít, chưa gãy mấy cái xương sườn thì còn may chán.
Comment ça va?
Ça va, merci... - Lam Uyên đáp lại người phụ nữ trung niên vừa hỏi thăm cô, sau đó cặp lông mày thanh tú khẽ nhướn lên.
Tiếng Pháp cô biết từ khi nào ấy nhỉ? À quên mất, cô học từ Dạ Trạch mà.
Lam Uyên đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên áo khoác, hòa mình vào dòng người ở ga tàu. Nếu không nhanh lên, Thẩm Trác Nghiêm nhất định sẽ tìm cách quay lại bắt cô.
Không chỉ hắn, hiện tại cô còn là mục tiêu của thế lực bí ẩn đã tấn công phi cơ Cổ Tộc, nguy hiểm gấp ba, bốn lần bình thường, rơi vào tay ai đều sống chết không rõ. Cô không cam tâm, cô muốn sống, sống thật rực rỡ. Còn có Dạ Trạch và người thân chờ cô trở lại.
Làm một kẻ đào tẩu rất khó chịu. 24/7 mắt đảo tứ phía tránh camera, ống kính điện thoại lẫn máy ảnh. Hơn nữa, cô còn phải tìm phương hướng đi lại, địa điểm trú thân cũng như thức ăn sống qua ngày.
Chính phủ đôi lúc sẽ có cuộc rà soát công dân, bắt giam những người không có giấy tờ tùy thân, những kẻ nhập cư trái phép. Lam Uyên thân bất do kỷ vô tình lọt vào lưới truy quét của cảnh sát 2 lần. Một lần là đêm đầu ngủ trong công viên, lợi dụng sơ hở phá còng tay bỏ chạy. Lần thứ hai là hôm nay - đêm thứ hai ngủ trong công viên.
Liêm sỉ của cô rơi hết rồi, mau quên đi. Quan trọng chính là cô không biết phải đi tìm ai, nên tin ai. Đặc biệt, chuyện của Cổ Tộc càng khó khăn tìm kế sách ứng phó hơn.
Ánh đèn rọi vào mắt Lam Uyên, có người xông tới kéo tay cô nhét vào còng. Cô nhắm chặt mắt, thong thả đi theo chỉ đạo của cảnh sát, bàn tay khéo léo thực hiện một vài thao tác nho nhỏ.
Thời đại mới, trang thiết bị của lực lượng chức năng đều chạy theo công nghệ. Phá hoại coi như là một phần tài nghệ của cô đi. Phàm là đồ công nghệ, qua tay cô liền biến thành sắt vụn. Thật đáng tự hào a!
"Tạch" - Chiếc còng tay nứt rạn, nhiệt truyền từ lõi pin làm tay cô bỏng rát. Lam Uyên xoay người đổi hướng, chạy về phía ngược lại.
Viên cảnh sát áp giải giống như đề phòng cô từ trước, nhanh cóng bắt kịp, bắt thòng lòng cuốn lấy chân Lam Uyên. Cô chạy chưa được chục mét lập tức ngã ngửa ra sau.
Đặc điểm hay nhất đây: thòng lọng dây điện tử chỉ chịu được nước ở độ sâu 5m là tối đa. Vừa hay cách bờ sông hai bước chân, Lam Uyên nhếch môi, hít một ngụm khí tràn đầy lồng ngực, dùng sức lao xuống dòng nước đen ngòm, cố gắng chạm xuống đáy.
À, còn một điều quan trọng nữa: cô đã nhịn ăn được hai ngày rồi, cũng không chắc cô có đủ sức không... haha...