Chương 247: Chương 247

Lam Uyên biết cô rất dễ quên. Những chuyện ngày xửa ngày xưa, từ hồi ba bốn tuổi tới thời học sinh cô đều không nhớ rõ lắm. Thậm chí, theo đuổi Vân Triệt ầm ĩ như thế nào bây giờ nghoảnh lại chỉ còn là những mảnh ký ức vụn chắp vá. Cô biết trong quá khứ có bao nhiêu sự kiện xảy ra nhưng lại không năm được chi tiết sự việc. Thật buồn cười nhỉ?

  • Lam Uyên! Dậy thôi! _ Dạ Trạch vỗ vỗ lên má cô.

  • Ừm!

    Cô khẽ đáp lại, mở mắt chớp chớp, ngoác miệng ngáp:

  • Về đến nhà rồi à?

  • Ừ, có đi được không? Tôi cõng cậu lên nhé? _ Anh vuốt mấy sợi tóc con lòa xòa trước mắt Lam Uyên ra sau tai, dùng tay quệt vết nước dãi dính trên khóe miệng cô. _ Xin lỗi, ban nãy mắng oan cậu rồi!

  • Tùy cậu, tôi cũng chẳng có quyền gì cả! _ Cô nhún vai tỏ vẻ không quan hệ, mở cửa xe đi xuống trước.

    Trời đất chứng giám, Dạ Trạch từ bạn thân tới bạn giường của cô là điều khiến cô khó chịu nhất. Anh về lý thuyết chính là người đàn ông của cô. Bất quá, cô đối với anh là gì, anh vĩnh viễn không nói. Mối quan hệ này muốn lui không được, muốn tiến chẳng xong, cứ nhức nhối thật khó chịu.

    "Tạch" "Tạch" "Cạch"

    Cô gái đang bước đi hùng hổ đột nhiên dừng lại, vểnh tai lên nghe ngóng. Âm thanh ban nãy quá quen thuộc. Lam Uyên hít vào một hơi, hoảng hốt xoay người kéo tay Dạ Trạch đi phía sau ra sau lưng mình, cảnh giác quan sát tứ phía.

  • Lão đại Vũ đừng đề phòng như thế chứ! _ Thanh âm trầm bổng khản đặc vang lên.

    Lam Uyên siết chặt tay Dạ Trạch, kéo anh di chuyển lại gần xe Limouse, mắt không ngừng đảo qua đảo lại tầng hầm không một bóng người. Cô không thể chết, nếu phải bỏ mạng cũng không thể liên lụy người khác.

  • Người là ai? _ Lam Uyên quát lớn.

  • Khặc.. khặc.. khặc... lão đại Vũ đừng tuyệt tình như vậy chứ! Chúng ta từng cùng nhau vượt qua sinh tử kiếp cơ mà! Khặc.. khặc.. khặc...

    Dạ Trạch nhíu mày, anh chưa kịp điều tra thì rắc rối đã đến gõ cửa rồi. Xem chừng vợ nhỏ thủ đoạn có chút sai sót gì đó.

  • Hắn là ai?

    Cô cắn môi, dùng ngón trỏ viết lên tay anh mấy chữ tóm tắt, không dám một giây bất cẩn. Hiện tại, anh là người thân duy nhất của cô, là người cô muốn liều mạng bảo vệ!

    Còn vấn đề kẻ đang đe dọa các cô là ai, Lam Uyên chả thèm quan tâm. Cô nào rảnh đi nhớ tên tuổi những kẻ cô đã giết, nếu đối phương đã nói vậy thì chỉ cần biết vậy thôi, dù là ai thì đều có chung một mục đích cả.

    Trái lại với cảm xúc của Lam Uyên, Dạ Trạch nhận được bốn chữ "Ân oán giang hồ" liền thở phào nhẹ nhõm. So với các thể loại trạch đấu anh gặp phải ở Cổ Tộc, giang hồ bên ngoài đều không đáng để vào mắt, ngươi thích chơi ta liền búng tay gọi lão baba đến bảo kê! Bất quá, cơ hội tốt thế này... phải kiếm lời một chút mới thú vị!

  • Lam Uyên, kẻ này rất nguy hiểm, cậu...

  • Tính mạng của cậu, tôi bảo kê! _ Cô quả quyết cắt ngang lời nói của anh.

  • Lão đại Vũ, tiểu bạch kiểm này có gì tốt đẹp?

    Lam Uyên xoa xoa mi tâm, được rồi, cô biết con hàng này là ai rồi:

  • Bỏ đi, hắn bất lực! Chúng ta về!

  • Hả? _ Dạ Trạch tròn mắt, hết nhìn cô lại nhìn xuống điện thoại đang thực hiện cuộc gọi với lão baba. Anh còn chưa kịp ăn tí đậu hũ mà?

    Dạ Tinh Vân vừa bắt máy với con trai thì vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của 'kẻ giấu mặt' và Lam Uyên, hiểu lầm con dâu chê cười con trai hắn không lên được, hốt hoảng quát lớn:

  • Nghịch tử, mày.. mày... mày là con của ai? Nhà này không có kẻ yếu sinh lý như mày!


Viết quen tay nên càng ngày cangg cải thiện chất lượng. Tháng này mỗi chương đều trên 300 từ đến 1600 từ, khác hẳn hồi mới vào nghề viết ngắn không đủ nhét kẽ răng, đọc mất hứng. Cảm ơn mọi người đã luôn là động lực để mình cải thiện bản thân nhé!

Và.... Chúc các bạn đọc 2001 đi thi thật tốt, làm hết khả năng của bản thân, đạt kết quả như ý trong kỳ thi đại học ngày mai. Không cần biết kết quả ra sao, hãy tự tin vào bản thân, hoàn thành chặng đua cuối cùng của thanh xuân nha 😍