Lam Uyên thở hắt ra một cái, xoay người ra ngồi vắt vẻo trên sofa, bắt đầu bấm giờ.
Dạ Trạch thoát khỏi tra tấn không nói hai lời chạy ngay đi tìm quần áo để thay, trước deadline đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Trong thang máy lại là một bầu không khí đáng sợ khác. So với việc Lam Uyên thô bạo bộc phát thiên hướng SM của mình thì cô im lặng càng khiến anh thụ sủng ngược kinh.
Đêm qua...
A? _ Cô nhướn mày, nhìn sang anh đang đứng song song với mình _ Uống tránh thai rồi, không cần lo.
Rất nhanh thang máy đã xuống tới tầng một. Lam Uyên tốc độ tia chớp phóng ra ngoài. Đột nhiên Dạ Trạch giật mình, mắt lóe lên một tia kinh ngạc, túm lấy cổ tay cô giật ngược về phía mình, đồng thời nhấn nút đóng cửa. Cơ thể họ Vũ mất đà nhao vào lòng anh, thân hình mảnh mai được Dạ Trạch xoay vào trong che chở kín kẽ.
Lam Uyên chưa kịp nhận thức cái mẹ gì đang xảy ra thì sau lưng anh nổ "Đùng" một tiếng. Buồng thang máy rung lắc dữ dội, xung quanh tối sầm lại. Dạ Trạch một tay áp đầu cô vào ngực mình, một tay giữ gọn sống lưng đằng sau không để nữ nhân kia va phải tường thép dày sau lưng.
Thời điểm quản lý Dạ buông Lam Uyên ra bản thân đã bị tiếng nổ làm cho ù tai. Hô hấp dần ổn định, cô hốt hoảng nhìn tới người vừa cứu mình khỏi cơn nguy kịch. Nếu như vừa rồi không phải anh kịp thời mang cô vào trong buồng thang máy thì cô sớm đã bị nổ cho banh xác rồi.
Lam Uyên vội vàng kiểm tra thân thể đối phương, xác định anh không bị thương mới thở phào một cái, nhịp tim đập liên hồi từ từ điều chỉnh chậm lại. Thật không ngờ thế nhưng còn có kẻ dám đánh bom ở đây.
Dạ Trạch quan sát cô không thiếu một giây nào, môi mỏng nhếch lên. Nếu anh đoán không nhầm, vừa rồi gây ra động tĩnh chẳng qua chỉ là đòn phủ đầu. Căn bản kẻ địch cố ý chờ đến khi hai người cùng nhau xuất hiện mới ra tay, thuận tiện khiêu khích anh. Tuy nói bọn chúng không tung ra sát chiêu nhưng anh vừa rồi vẫn tính là có chút tổn thương, hiện tại hai tai bị khí áp từ vụ nổ ép tới điếc tạm thời.