Chương 187: Chương 187

Dạ Trạch còn tự hỏi anh nên xử lý cái tình huống này như thế nào.

Cô gái kia mặc dù rõ ràng bị mama tổng quản tống cho xuân dược nhưng cư nhiên ngủ ngon lành, một chút biểu hiện khác thường cũng không có. Ngược lại chính là anh bị dục hỏa cắn rứt đến phát điên, sắp không thể khống chế được nữa. Nếu như Lam Uyên thật chủ động quấn lấy anh, bất kể cô dưới tác dụng của thuốc hay cái mẹ gì, nhất định anh sẽ không từ chối nữa. Bất quá, thực tế so ra thập phần khác biệt, anh không cách nào giải phóng cơn nóng thiêu xương đốt thịt trong người, không cách nào tiến hành cường bạo người mình yêu, cũng không cách nào tùy tiện tìm một người phụ nữ mà phát tiết.

Tình hình đương lúc cam go thì điện thoại anh dồn dập vang lên. Dạ Trạch ngồi bệt dưới chân giường Lam Uyên nằm chật vật rút vật liên lạc ra từ túi quần, bấm nút mở loa ngoài.

Đầu dây bên kia thế nhưng lại là mẹ anh gọi đến thăm dò:

  • Con trai, vẫn chưa cùng nàng giao hợp sao?

    Họ Dạ nghiến răng nghiến lợi không đáp lại. Dì Hàn nóng ruột nói tiếp:

  • Ta ban nãy quên nhắc nhở ngươi một chút, thân thể con dâu đặc thù có biệt dược riêng, dấu hiệu kích dục không có biểu hiện ra ngoài. Chẳng qua trong vòng năm tiếng không xảy ra quan hệ, hormone đưa vào cơ thể nàng sẽ bắt đầu xảy ra phản ứng, nặng nhất cái gì ta không có biết, ngược lại ngươi có thể thử xem!

    Dạ Trạch trước mắt một mảng tối sầm, cáu giận cầm điện thoại ném vào góc tường. Vật dụng điện tử vỡ làm mấy mảng, linh kiện văng tung tóe. Chết tiệt! Người phụ nữa kia lần này tính toán quá nhiều, biết rõ vảy ngược của anh chỉ có một. Dạ Trạch cười thê lương nhìn tới Lam Uyên vô tư ngủ say trên giường. Liệu rằng sau khi tỉnh dậy hai người bọn họ còn có thể như trước được nữa hay không?

    Cắn răng chịu đựng trôi qua bốn tiếng, rốt cục người thanh niên u ám đưa ra quyết định, thẳng người đứng dậy, trèo lên giường. Mặc kệ tương lai là cái mẹ gì xảy ra, anh cùng lắm... cùng lắm thì lại lừa gạt cô một lần nữa.

    Dạ Trạch tư thế nam trên nữ dưới với Lam Uyên, cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Người con gái này tính ra không được coi là quốc sắc thiên hương, không mỹ lệ xinh đẹp, không có cái gì đặc biệt nổi trội hơn người cả. Chỉ là, lúc nhỏ nhân duyên thật tốt, cùng ở một chỗ với anh ấu thơ, có ấn tượng sâu đậm khó phai, sau đó lớn lên lại bên anh xảy ra nhiều kỷ niệm khó phai hơn nữa. Kỳ thực, xinh đẹp để làm cái gì chứ? Không phải đến cuối cùng vẫn không bằng cô gái này sao? Tùy tiện ngủ liền ngủ được một hậu duệ cổ quý tộc Tây Âu.

    Bàn tay thon dài của Dạ Trạch vuốt ve gò má trơn mịn của cô, khuôn mặt nam nhân yêu nghiệt cúi thấp, đặt lên bờ môi bạc lạnh một nụ hôn, giọng nói trong cổ họng khẽ thì thầm rất nhỏ: "Thật xin lỗi!".