Con đều giúp Dạ Trạch giữ lại, bộ đồ này cũng là cậu ấy chi trả. _ Lam Uyên híp mắt gượng cười đáp.
Ừm, rất tốt! Phải rồi, dì tên Hannah, con có thể gọi là dì Hàn cũng được.
Mẹ! Bây giờ mẹ nói có quá muộn không?
Mẹ Hàn ánh mắt mông lung, mấy giây sau liền gật đầu lia lịa:
Ừ, quả thật có chút muộn! _ Nàng quay sang Lam Uyên mặt phiến hồng _ Con không giận dì đấy chứ?
Đùa, cô muốn giận cũng không được. Hơn nữa chỉ là nàng quá phấn khích mới quên mất tự giới thiệu, chả có gì to tát cả. Mà nguyên nhân của sự phấn khích ấy lại là vì mải mê quăng tiền cho cô... Tiền không có lỗi, người có tiền lại càng không có lỗi!
Không có. Chỉ là dì quá vui vẻ mới quên mất, con làm sao trách được.
Ây, đứa bé này thật hiểu chuyện! Mầy coi đi con trai, bao giờ ngươi mới được bằng một phần của Lam Uyên?
Dạ Trạch im lặng không ý kiến. Dì Hàn không thấy anh nói thêm cái gì, tiếp tục kéo tà váy lên, co chiếc giò bên phải rút ra một dây đai nhét đầy thẻ VIP đưa cho họ Vũ:
Cái này là đền bù lì xì mấy năm qua dì không có gặp con.
Vừa nói nàng vừa đặt từng tấm vào túi cô, miệng không quên giải thích:
Tấm này là thẻ Vip của Thẩm mĩ viện Cát Tường nè, tấm này là thẻ Vip của nhà hàng Muchelon, còn có thẻ giảm giá của Chanel, Gucci, YSL,...
Lam Uyên đè xuống nước mắt, kiên nhẫn chờ dì Hàn nói. Thời điểm tấm cuối cùng nhét vào túi, cô suýt chút nữa thở phào nhẹ nhõm cho tới khi lại thấy nàng thò tay xuống 'bẻ gãy' gót đôi giày đang đi, rút ra từ ruột gót rỗng mấy hộp bao cao su. Người phụ nữ sinh thành ra Dạ Trạch quả nhiên không tầm thường, trên thân chỗ nào cũng có điểm 'bất ngờ'.
Quản lý Vũ mặt tái nhợt hoàn toàn không đoán được cái mẹ gì đang xảy ra. Dì Hàn còn có thẻ ưu đãi mua bao cao su nữa à??? Mua hết một triệu euro mới có đúng không nhỉ?