Kể từ lần tỉnh dậy lần trước tới nay đẫ qua một tháng.
Lam Uyên lần này thậm chí không những lạc hậu về nhận thức thời gian mà còn lạc hậu về nhận thức không gian.
Đại Ca mang cô đến Thượng Hải, bắt đầu điều chỉnh quy trình đưa thuốc vào người cô.
Thứ thuốc ngủ này sử dụng một thời gian dài liên tục không thể ngay lập tức ngưng lại. Thay vào đó, chỉ có biện pháp từ từ giảm dần liều lượng, mỗi ngày ít hơn một chút để cơ thể thích ứng.
Thời điểm đầu óc cô minh mẫn trở lại, Đại Ca và Đại Tỷ mới bắt đầu nói cho cô nghe những chuyện thật sự đã xảy ra mà cô bỏ lỡ.
Đầu tiên, là về bản thân cô, đã không còn khả năng quay đầu về bờ nữa rồi. Chính phủ sẽ không tiếp nhận cô, nguyên lai, người nắm quyền hiện tại phía bên kia là Vân Triệt.
Lam Uyên có chút hít thở không thông. Trước đây... cô còn nghĩ tới, thứ trong tay anh chính là tiền, người thương nhân có tiền chính là có quyền. Nhưng, không ngờ tới, thật ra chút tiền này đều là phù du, anh vốn dĩ đã có quyền lực trên tay rồi, tiền tài chỉ là thứ trợ lực mà thôi.
Vân Triệt cái mác phó giáo sư tiến sĩ kia làm cảnh đánh lừa người ngoài. Hắn thật ra liên tục đánh xuống cái ghế lớn trong quốc hội, lôi kéo các nhân vật tai to mặt lớn. Một tháng trước, đem chính phủ đương thời xâu xé, hoàn toàn phá bỏ chế độ cũ...
Lam Uyên trợn mắt nhìn Đại Tỷ:
Ba mẹ em làm sao rồi?
Vẫn bình thường. Đại tá đã về hưu, không tính ra có lợi ích gì, hắn sẽ không đụng tới ông ấy.
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bà chị lại tiếp tục:
Thứ hai, chuyện này em phải bình tĩnh... _ Đại Tỷ ngập ngừng dừng lại quan sát thái độ em gái ngồi cạnh.
Lam Uyên nhướn mày, bộ não nhanh chóng vận hành với tốc độ ánh sáng:
Là về Dạ Trạch???
Ừm, đúng.
Chị cứ nói đi.
Người đưa tin của bọn chị báo... cậu ta kể từ sau khi gọi cho em, đã mất tích rồi.
Mí mắt Lam Uyên giật giật. Lẽ ra cô nên lo lắng mới phải. Nhưng mà, ngược lại cô không hề lo lắng cho cậu ta, còn có chút mong chờ cái con hàng này đang bày cái trò gì. Thật kỳ lạ!
Cô nhún vai:
Kệ thôi, cậu ta chưa chết là được!