2029 rồi, có cái gì mà không thể chứ. Lam Uyên nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn. Lấy chồng quả thực rất vui. Bất quá, giá như giữa cô và anh không chia tay, không có khúc mắc... thì giây phút này lòng cô không đau đớn đến như vậy.
Ép buộc tôi là thú vui của anh rồi sao? _ Cô nhếch môi cười mỉa mai.
Nụ cười trên mặt Vân Triệt từ từ cứng đờ, thần sắc bắt đầu đi xuống không phanh:
Là em buộc tôi làm vậy.
Buộc cái con mịa nhà anh! _ Cô tức giận gào lên, nhân lúc anh không để ý giằng lấy tờ giấy màu hồng xé tan, vứt xuống đất _ Đây cũng là anh buộc tôi!
Đôi mắt Vân Triệt nhìn cô kinh hoàng, sau đó dần dần trở nên điên cuồng, đứng cách đó bán kính ba mét đều cảm nhận được cơn phẫn nộ. Anh cúi đầu chiêm ngưỡng sản phẩm vụn dưới chân cô, bàn tay dùng sức tóm chặt lấy vai Lam Uyên, con ngươi đỏ ngầu vì giận dữ:
Được... được lắm... Từ bây giờ trở đi, em đừng hòng rời khỏi tôi nửa bước.
Bả vai của cô bị siết tới đau, khóe mắt rơm rớm lệ. Vân Triệt đương nhiên biết rõ cô không chịu nổi lực đạo này, nụ cười trên khóe môi thêm điên loạn, giật mạnh kéo cô về phía mình, khuôn mặt như tạc kề xuống má người con gái, giọng nói ma mị thổi vào tai Lam Uyên:
Người vì tôi mà sống, muốn chết cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi. Em càng không ngoại lệ...