Vân Triệt hít vào một ngụm khí, môi mím lại, sau đó quay sang hộc để đồ cạnh cửa xe lấy ra một hộp giấy, cầm tay Lam Uyên nhẹ nhàng lau kĩ từng tấc da cô vừa đánh vào mặt anh:
Có bị đau tay không?
Nhân vật được hỏi có phần ngỡ ngàng, hoàn toàn bị động trước hành động đáp trả kỳ lạ của đối phương.
Hình ảnh ân cần dịu dàng này đã từng quen thuộc biết mấy. Trong chốc lát, cô như chìm vào mộng cảnh, trở lại thời học sinh tươi đẹp.
Mười năm trước, cô và anh xảy ra tranh cãi, chiến tranh lạnh liền một tháng. Một tháng này, có kẻ liên tục theo đuổi cô không dứt, khiến cô nổi giận ra tay đánh người. Bất quá, đánh người ta đến tả tơi, bản thân cô cánh tay cùng cẳng tay đều đau nhức. Mỗi lần như vậy, anh đều xuất hiện, mang khăn lạnh chườm tay cô, cũng hỏi một câu giống như thế, không hề để ý giữa hai người là đang giận dỗi nhau.
Bất quá, thời gian trôi qua, lòng người đổi thay, cùng một tràng cảnh mà lòng ai đã lạnh mất rồi.
Lam Uyên rụt tay lại, ngồi dịch ra sát cửa, thái độ chán ghét.