Y Y chậm rãi phản ứng lại, hóa ra chỉ có nàng và hổ lớn muốn cướp bóc, còn Lục Diệp từ đầu đến cuối đều muốn giết người, chẳng qua hắn chỉ mượn thế bọn họ mà thôi.
"Ngươi lừa ta?" Y Y giận dữ nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp liếc nàng một cái, chỉ trích: "Diễn quá khoa trương!"
"Cái gì?" Y Y không hiểu gì cả.
Lục Diệp đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, hắn chỉ chần chờ một chút, đã phát lực xông ra ngoài, đồng thời giọng nói truyền đến: "Bí mật của các ngươi đã bị lộ, còn có người ở phụ cận, nếu không muốn chết hãy nhanh chóng tới đây! ”
Y Y khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa lên phải thuyền giặc không xuống được, nàng liếc nhau với hổ lớn một cái rồi cắn răng nói: "Đuổi theo!"
Đại hổ gầm thét, bốn chân chạy như bay.
Trong rừng rậm, nữ tu có dáng người xinh đẹp mặt đầy sợ hãi thất thố, đang liều mạng chạy trốn, nàng cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kỳ sai lầm.
Nhưng sao có thể trách nàng được?
Nàng chỉ muốn sống tốt hơn một chút, không muốn phải suy nghĩ mọi cách để nịnh nọt những khách nhân ghê tởm kia nữa. Bọn họ đều là tán tu, dựa vào cái gì mà nàng phải ngày đêm nhìn sắc mặt người khác? Nếu chuyện lần này thuận lợi, cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, người nàng tìm đến kia lại thất thủ.
Nàng rời khỏi Thiên Cơ Thương Minh, một đường theo ám ký mà người nọ lưu lại truy tung đến đây, vốn tưởng rằng có thể chia nhau tang vật, nhưng hình ảnh mà nàng nhìn thấy lại là tán tu tên Lục Diệp kia giết chết người nàng tìm tới, dưới tâm hoảng ý loạn, nàng đã bại lộ hành tung, bây giờ còn bị đuổi giết.
Nàng không muốn chết! Nàng còn trẻ, sau này còn có nhiều ngày tốt lành, sao có thể chết ở nơi này?
Nhưng mà động tĩnh truy kích phía sau càng ngày càng gần, nàng biết sợ rằng mình khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Lục Diệp tụ linh lực vào hai chân, rõ ràng đã khiến tốc độ truy kích nhanh hơn rất nhiều.
Đây là tiểu xảo mà hắn phát hiện trong lúc vô tình, sau mấy lần trên đường ra vào Thanh Vân sơn. Linh lực của tu sĩ có nhiều diệu dụng, tụ ở hai mắt có thể nhìn thấy những thứ bình thường không thể thấy rõ, tụ ở hai chân sẽ có thể chạy nhanh hơn, gia trì trên đao kiếm có thể làm vũ khí tăng lực sát thương.
Địa hình núi rừng phức tạp, khắp nơi đều là loại đại thụ mấy người ôm, đương nhiên người chạy trốn phía trước không thể quen thuộc địa hình bằng Lục Diệp, khiến cho khoảng cách giữa hai bên không ngừng bị rút ngắn.
Chờ đến khi hắn thấy rõ bóng lưng người nọ, đủ loại nghi vấn đều đã sáng sủa.
Hắn đã biết là ai ở sau lưng mưu đồ tất cả rồi, nhưng kết quả này lại khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, bản thân không có bất kỳ ân oán gì với đối phương, thậm chí cũng chỉ tiếp xúc qua một lần mà thôi!
“Rống!”
Một bóng hình tuyết trắng bỗng nhiên từ phía trước nhảy ra, ngăn cản đường đi của người nọ. Đúng là hổ lớn!
Người nọ bị hổ lớn dọa đến hồn bay phách tán, hoảng sợ gào một tiếng, không chút do dự liền đánh tấm linh phù đã sớm nắm trong tay ra ngoài. Linh phù kia hóa thành một đường chém hình bán nguyệt ở giữa không trung, đánh thẳng về phía hổ lớn.
Hổ lớn vội vàng né tránh, đường chém hình bán nguyệt gần như dán sát qua thân thể nó bay ra ngoài, chém xuyên qua một gốc đại thụ ở phía sau.
Có thể thấy lực xuyên thấu của linh phù này mạnh tới cỡ nào.
Một kích không đắc thủ khiến vẻ mặt người nọ càng thêm kinh hoảng, tay chân luống cuống, lại móc thêm cái gì đó từ trong túi trữ vật của mình ra.
Nhưng một bóng dáng nho nhỏ đã lặng yên không một tiếng động bám vào lưng nàng, phát ra tiếng rít chói tai.
Lục Diệp nhìn thấy thân thể người nọ co rụt xuống, giống như bị vật nặng đè lên, đồng thời động tác trong tay cũng dừng lại một chút.
Tình huống này làm hắn nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Y Y và hổ lớn trong sơn động, lúc ấy hắn cũng bị Y Y đánh lén như vậy...
Đối phương bị trì hoãn như vậy khiến Lục Diệp có cơ hội vọt tới gần nàng, chém xuống một kiếm.
Kiếm quang sáng như tuyết hiện lên, một cánh tay bay ra, máu tươi bắn tung tóe.
Đau đớn làm nàng kêu lên thảm thiết. Dù nàng xuất thân từ tán tu, nhưng bởi vì dáng người xuất chúng, cho nên vừa tiến vào Linh Khê chiến trường không bao lâu đã được người của Thiên Cơ Thương Minh nhìn trúng, thu vào trong Thương Minh, từ đó chưa bao giờ động thủ với người khác, chứ đừng nói tới chuyện bị thương nặng như vậy.
Có thể xem nàng như một bông hoa được trồng trong nhà kính.
Trên thực tế, phần lớn những người trong Thương Minh đều như vậy, bọn họ không cần phải tranh đấu với người, cũng không gặp phải gian khổ và hung hiểm khi lịch duyệt như các đệ tử tông môn, chỉ cần làm tốt việc mua bán là được.
Hổ lớn nhào tới, quật nàng ngã xuống đất, phát ra từng tiếng gầm dữ tơn, một luồng gió mang mùi tanh đập vào mặt, suýt nữa đã dọa cho nàng ngất đi.
Càng khiến nàng cảm thấy hoảng sợ chính là tiếng bước chân truyền đến từ một bên, khi nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy kiếm sắc trong tay Lục Diệp đã nghiêng nghiêng mặt đất, trên lưỡi kiếm còn có máu tươi chảy xuôi.
Hắn đang từng bước đi về phía nàng.
Khi Lục Diệp đến gần, mới cúi đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: "Liễu Như Nhân! ”
Nữ tử này rõ ràng là người đã thực hiện giao dịch đầu tiên với hắn ở Thiên Cơ Thương Minh.