Chương 7: Giết Một Tu Sĩ!!!

Nguyên từ khoáng là một loại khoáng vật rất trân quý. Bàn về trình độ trân quý của nó, có thể nói rằng, giá trị của nguyên từ khoáng đứng đầu trong tất cả các loại khoáng vật có trong mỏ quặng. Loại nguyên từ khoáng này có tác dụng rất lớn đối với tu sĩ.

Thế nhưng nguyên từ khoáng lại có một cái đặc tính. Đó chính là nó sẽ phóng thích ra một loại lực trường vô ảnh vô hình, loại lực trường này sẽ hạn chế tất cả linh lực lưu thông bên trong phạm vi của nó.

Một khi tu sĩ ở vào bên trong loại lực trường này, thực lực toàn thân sẽ giảm mạnh.

Tu vi của Dương quản sự có hạn, lại bị Nguyên Từ Lực Trường này bao phủ, gần như linh lực toàn thân đã hoàn toàn bị cấm, từ một tu sĩ cao cao tại thượng biến thành phàm nhân phổ thông.

Gã lập tức nhớ tới một năm qua, đúng là thỉnh thoảng Lục Diệp cũng sẽ khai thác về một chút nguyên từ khoáng. Thế nhưng những người khác cũng khai thác được, chỉ là số lượng không nhiều cho nên gã không quá để ý tới chuyện này. Dù sao trong mỏ quặng này ẩn chứa đủ loại khoáng vật.

Hiện tại xem ra, trong tay Lục Diệp vẫn luôn nắm giữ vị trí có lượng lớn nguyên từ khoáng. Thế nhưng hắn không hề trắng trợn khai thác để trao đổi cống hiến, chỉ ngẫu nhiên mới khai thác mấy khối, tránh để người khác ngấp nghé.

Quả thực tâm cơ thâm trầm.

"Ngươi tính kế ta?" Dương quản sự sắp phát điên đến nơi rồi.

Đã tới nước này, sao gã còn không hiểu Lục Diệp đã cố ý đưa gã đến nơi đây?

Gã vốn cho rằng đối phương chỉ là một phàm nhân, nên người nắm quyền sinh sát trong tay chính là gã, ai ngờ đâu, kẻ phàm nhân kia lại lộ ra răng nanh, cắn ngược lại gã một cái.

Dương quản sự nghẹn một cục giận, nhưng trước mắt một cánh tay của gã đã bị đối phương nện gãy, trên người nhiều chỗ thụ thương. Tại trong hoàn cảnh không có cách nào phát huy được tu vi bản thân, gã thực sự không phải là đối thủ của Lục Diệp.

Cho nên gã quyết định thật nhanh, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Lục Diệp thấy cảnh này bỗng cảm giác không ổn.

Hắn chỉ có kiến thức nửa vời với chuyện Nguyên Từ Lực Trường.

Ngay lần đầu tiên nộp nguyên từ khoáng lên trên, hắn từng nghe được vài tu sĩ Tà Nguyệt cốc nói ra đặc tính của loại khoáng thạch này, cho nên có chút lưu tâm.

Nửa đường đi tới đây, hắn đã tận mắt chứng kiến Dương quản sự tàn sát sạch sẽ những quáng nô hai người gặp phải, chuyện này mách cho hắn biết chuyến này dữ nhiều lành ít.

Trong lúc nguy cấp, hắn mới đưa Dương quản sự đến nơi đây. Kỳ thực, trước khi hắn nện đứt một cánh tay của Dương quản sự, hắn cũng không thể xác định Nguyên Từ Lực Trường nơi này có hạn chế được thực lực của gã hay không.

Cũng may người hiền tự có thiên tướng, quả nhiên Nguyên Từ Lực Trường đã khiến Dương quản sự kia chịu hạn chế, nơi chốn bó tay bó chân.

Nhưng phạm vi bao phủ của Nguyên Từ Lực Trường cũng có hạn, một khi để Dương quản sự rời khỏi phạm vi lực trường, kẻ chết nhất định là hắn.

Tuyệt đối không để cho gã đào tẩu!

Lục Diệp thầm hạ quyết tâm trong lòng. Sau đó hắn nhanh chóng xoay người nhặt một tảng đá to bằng đầu người lên, hung hăng ném về phía Dương quản sự.

Dương quản sự vốn đang chật vật chạy trốn sao có thể nghĩ tới chuyện Lục Diệp còn có ám chiêu này, bỗng chốc bị đập trúng gáy, lảo đảo ngã xuống đất.

Còn không đợi gã hoàn hồn, tiếng gió gào thét đã lọt vào trong tai. Dương quản sự vội vàng xoay người, chỉ thấy Lục Diệp đã vọt tới phụ cận, vung lên một nửa chiếc cuốc chim còn thừa lại trong tay.

Lần này gã căn bản không thể tránh né!

Thời khắc sinh tử, Dương quản sự quát to một tiếng: "Cùng chết đi!"

Trường kiếm trong tay chợt đâm ra!

Ngay sau đó, đầu gã đã bị cuốc chim đập nát nhưng Lục Diệp vẫn không yên lòng, hắn lại hung ác đập thêm mấy lần, nhìn thân ảnh không ngừng co giật trước mắt, lúc này hắn mới xác định được đối phương không thể sống được nữa.

Cùng lúc ấy, đau đớn kịch liệt từ bắp đùi truyền đến khiến hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bắp chân đã cắm một thanh trường kiếm.

Rõ ràng là thanh kiếm trong tay Dương quản sự kia.

Chẳng biết hắn đã bị đối phương đâm từ khi nào mà hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được.

Lục Diệp vứt cuốc chim trong tay xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, há miệng lớn thở dốc, cảm nhận được sự tuyệt vời của sinh mệnh.

Lục Diệp không nghỉ ngơi quá lâu, trên đùi hắn vẫn còn cắm một thanh kiếm, đau đớn kịch liệt truyền tới từ nơi đó cứ một mực kích thích thần kinh hắn.

Mà vị trí vết thương lại không tốt lắm, nếu như trúng chỗ yếu hại thì coi như xong đời.

Cho nên sau khi Lục Diệp thở dốc một lát, hắn đã bắt đầu kiểm tra thương thế của mình. Chỉ thấy hắn duỗi tay xé rách lớp quần áo đang che phủ vết thương, cẩn thận xác nhận một phen, trong lòng vốn đang căng thẳng chợt buông lỏng xuống.

Thương thế này… nhìn qua thì rất thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương da thịt bình thường.