Bọn họ là đệ tử một gia tộc tên Lưu thị. Sau khi địa bàn của Lưu thị bị Tà Nguyệt cốc công chiếm, một bộ phận những đệ tử trẻ tuổi của Lưu thị được đưa đến nơi này trở thành quáng nô.
Nói chính xác hơn, Lục Diệp và hai huynh đệ Lưu thị này cũng coi như đồng mệnh tương liên (cùng chung số phận).
"Ta đã từng nói đừng để ta nhìn thấy các ngươi thêm lần nào nữa, nếu không sẽ làm thịt các ngươi. Có phải không?" Lục Diệp vừa nói chuyện vừa tiện tay nhặt một cục đá từ dưới đất lên, hung hăng đập xuống.
Cú đập này không nhẹ, lão nhị Lưu thị chỉ kịp hừ một tiếng đã trực tiếp bị đánh ngất đi.
Lục Diệp tiếp tục đi về phía Lưu lão đại, người đã bị hắn đả thương từ trước.
Lúc này, trán Lưu lão đại đã bị Lục Diệp đánh nát, máu tươi túa ra khiến hai mắt gã mơ hồ. Chỉ thoáng nhìn thấy Lục Diệp đang đi về phía mình, gã đã bị dọa đến té nhào: "Xin tha mạng, hai huynh đệ chúng ta không biết ngươi đi qua đây, còn tưởng là người bên ngoài... tha mạng cho ta đi mà!"
Đương nhiên hai huynh đệ Lưu thị này lén lén lút lút mai phục trước lối ra hầm mỏ, trong lòng chẳng có chút ý tốt nào.
Trước khi hai người này bị bắt đến đây, bọn họ đều là loại người được nuông chiều từ bé, dù đã thành quáng nô cũng không muốn chịu khổ.
Thế nhưng thân phận quáng nô đê tiện, người Tà Nguyệt cốc căn bản không xem quáng nô là người, không có khoáng thạch để đổi cống hiến, căn bản không thể có được thức ăn.
Cho nên hai huynh đệ này thường xuyên ngồi xổm trước lối ra hầm mỏ, ăn cướp những quáng nô lạc đàn kia.
Có không ít người bởi vậy mà gặp chuyện không may, chẳng những khoáng thạch vất vả khai thác mỗi ngày bị cướp đi, còn ăn đòn gần chết.
Lần trước chính bọn chúng muốn đánh cướp Lục Diệp, kết quả không phải đối thủ của hắn nên đã bị giáo huấn một trận nên thân.
Nào ngờ mới trôi qua được mấy ngày, hắn lại đụng phải hai huynh đệ này.
Một loại gạo nuôi trăm loại người.
Cùng đạo lý đó, trong đám quáng nô này có không ít hạng người ham ăn lười làm như huynh đệ Lưu thị, cũng có người ôm đầy mộng tưởng giống như Lục Diệp.
Trong một năm này, Lục Diệp thông qua khoáng thạch đổi được cống hiến, trừ cam đoan mỗi ngày đều ấm no, tất cả đều được hắn dùng để đổi lấy Khí Huyết đan phục dụng.
Số lượng kia nhiều lắm, hắn đã đếm được không dưới ba mươi viên Khí Huyết đan.
Điều này khiến thể phách của Lục Diệp mạnh hơn tuyệt đại đa số quáng nô.
Dù hình thể của hắn không được tính là cường tráng nhưng bên trong thân thể lại ẩn giấu lực lượng vượt qua người bình thường.
Và đương nhiên chỉ đối phó với hai tên quáng nô hết ăn lại nằm, không phải việc gì khó.
Lưu lão đại còn đang xin tha nhưng Lục Diệp coi như không nghe thấy. Hắn đưa tay tóm được tóc của gã, giơ tảng đá trong tay kia lên, hung hăng đập xuống.
Hơn một năm sống trong kiếp quáng nô, Lục Diệp đã gặp quá nhiều thảm kịch, cũng sớm hiểu rõ ràng một thứ đạo lý, ở thế giới người ăn người này, bất kỳ thương hại và đồng tình nào đều vô dụng.
Đám quáng nô bần tiện là thế, nghèo mạt là thế, nhưng không hề hòa thuận.
Cũng bởi đám quáng nô bọn họ đều đến từ những thế lực khác nhau, đã định sẵn kết cục không cách nào đoàn kết lại rồi.
Thậm chí, chỉ vì một khối khoáng thạch tốt nhất, cả đám sẵn sàng đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Mỗi ngày trong hầm mỏ đều có người chết. Con số người chết nhiều đến mức, cứ cách một đoạn, có thể nhìn thấy một bộ xương khô vỡ vụn nằm trên mặt đất.
Có tình trạng như vậy, là bởi vì quáng nô bị người ăn cướp mà chết đói cũng không phải số ít.
Lưu lão đại kia vừa hét lên một tiếng đã ngã gục.
Lục Diệp nhặt cuốc chim của mình về, một lần nữa đeo sọt khoáng lên lưng, cất bước đi về phía lối ra.
Hắn không giết huynh đệ Lưu thị, cũng không phải nhân từ nương tay, chỉ là quáng nô thụ thương ở chỗ này thường sẽ sống không được bao lâu.
Hắn mới rời đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên lại có một người vội vàng hấp tấp xông tới từ phía lối ra.
"Cút ngay!" Người kia quát khẽ một tiếng, bàn tay hung hăng lướt về phía Lục Diệp.
Trong chớp nhoáng này, Lục Diệp cảm thấy cả người phát lạnh.
Hắn vừa nhìn thấy trong lòng bàn tay đối phương có quang mang màu lam nhạt chảy qua.
Đó là quang mang của linh lực.
Nói cách khác, kẻ ra tay với hắn chính là một tu sĩ!
Phải biết rằng, sau khi người ta mở linh khiếu mới có tư cách tu hành, cũng tương đương với nhận được danh xưng là tu sĩ.
Linh lực của tu sĩ là một loại lực lượng vô cùng thần kỳ.
Lục Diệp từng thấy một vị tu sĩ Tà Nguyệt cốc xuất thủ. Mặc dù uy thế không quá mạnh, nhưng chỉ một chưởng nhẹ nhàng của người này đã đập nát một khối khoáng thạch.
Cũng vì được chứng kiến một màn thần kỳ này, cho nên Lục Diệp mới hạ quyết tâm, hắn nhất định phải mở ra linh khiếu của bản thân, trở thành một tu sĩ.