Lục Diệp lập tức nhăn mày, bởi vì hắn cảm nhận thân thể thoáng có chút nhói nhói, giống như có rất nhiều linh khí đến từ bên ngoài đang dùng sức chui vào trong thân thể của hắn, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác như bị vô số kim đâm, mà theo thời gian trôi qua, loại đau đớn này càng ngày càng rõ.
Cho đến lúc hắn sắp không nhịn được nữa, cũng là lúc loại cảm giác nhói nhói kia trải rộng toàn thân, thì cảm giác ấy lại bỗng nhiên biến mất, đồng thời bên tai truyền đến giọng nói của Tam sư huynh: "Được rồi."
Lục Diệp vội vàng mở mắt ra, thở phào một hơi, đối diện với ánh mắt Tam sư huynh nhưng lúc này, hắn lại phát hiện gã đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình.
Điều này khiến trong lòng hắn biến đổi, cảm giác có chút không ổn.
"Xin hỏi sư huynh, thiên phú của tiểu đệ như thế nào?" Lục Diệp mở miệng hỏi.
Tam sư huynh không nói, chỉ liếc mắt mâm tròn rồi đưa tay phất một cái trên ngọc bài của Lục Diệp, và nhanh chóng đưa trả lại cho hắn.
Lục Diệp nhận lấy, phát hiện mặt sau ngọc bài khắc lấy chúc hành của bản thân hắn, lại có thêm một chữ "một".
Đây là ý gì?
Lục Diệp có lòng muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng vị Tam sư huynh này rõ ràng đã không muốn nói chuyện nữa, cho nên hắn cũng không dám dây dưa thêm, chỉ lập tức đứng lên từ trên mâm tròn, thi lễ với Tam sư huynh: "Đa tạ sư huynh!"
Lúc Lục Diệp quay người bước ra ngoài, hắn nhìn thoáng qua tám mầm cây nhỏ trụi lủi trên mâm tròn kia, lúc này chỉ có một gốc mọc ra một mảnh lá cây giòn non ...
Vậy là chữ “Một” ở mặt sau kia đại biểu cho một mầm cây nhỏ sao? Hắn âm thầm suy đoán.
"Tiểu hữu!" Bỗng nhiên Tam sư huynh mở miệng.
Lục Diệp đã đi tới cửa chợt quay người: "Sư huynh có gì phân phó?"
Tam sư huynh nói: "Tiểu hữu cứ xem như không nghe thấy những lời ta vừa nói đi."
Lục Diệp: ...
Sau khi Lục Diệp ra khỏi lều vải, hắn chợt hít sâu mấy hơi, cảm giác bất an nồng đậm xông lên đầu.
Mặc dù hắn không thể xác định thiên phú của mình đến cùng là cao hay thấp, nhưng chỉ nhìn lí do thoái thác cùng thái độ của vị Tam sư huynh trước đó, Lục Diệp đã cảm nhận được chuyện này thật sự không ổn.
Chỉ sợ thiên phú của hắn có chút... kém hơn bình thường.
Hay là cứ dứt khoát đi tìm một người xác nhận một chút xem sao.
Lục Diệp quay đầu nhìn chung quanh, chợt thấy có một bóng người yên tĩnh đứng trong góc, hắn trực tiếp đi tới.
Hắn vừa đi được nửa đường, bóng người kia cũng nhìn thấy hắn và mỉm cười vẫy vẫy tay.
Lục Diệp đến gần mới chào một tiếng: "Dư cô nương."
Dư Hiểu Điệp nhẹ nhàng thi lễ: "Lục đại ca."
Có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của Dư Hiểu Điệp đã khá hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Nàng đã hoàn thành kiểm tra đo lường, kết quả cũng không tệ lắm.
Lục Diệp vươn tay đưa ngọc bài tới: "Nhờ cô nương nhìn giúp ta, thiên phú này của ta là như thế nào?"
Dư Hiểu Điệp vừa tiếp nhận vừa cười mỉm mà nói: "Lục đại ca có thể mở ra linh khiếu, vậy thiên phú chắc chắn là không... kém!"
Lúc nàng nói xong hai chữ cuối cùng, chợt nhìn thấy chữ "một" ở mặt sau ngọc bài kia, mí mắt cũng không kìm được khẽ nhảy một cái, giọng điệu lập tức mang theo chút chần chờ.
Lục Diệp thấy nàng phản ứng như vậy, cũng hiểu rõ rồi.
Dường như thiên phú của hắn thực sự chỉ đạt tới mức tạm vừa lòng thôi?
"Dư cô nương, thiên phú của ngươi như thế nào?" Lục Diệp hỏi.
Dư Hiểu Điệp nói: "Cũng không khác Lục đại ca là mấy."
Lục Diệp khoát khoát tay: "Không cần an ủi ta, ta đã hiểu đại khái tình huống rồi, có phải cái số này càng nhỏ thì thiên phú càng thấp hay không?"
Dư Hiểu Điệp nhếch môi, nàng có lòng muốn an ủi Lục Diệp, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu, đáp: "Vâng."
"Thảo nào." Lục Diệp nhớ tới câu nói cuối cùng của vị Tam sư huynh kia, thầm nghĩ các tu sĩ cũng rất thực tế nha.
Dư Hiểu Điệp nói: "Lục đại ca đừng nhụt chí, khảo nghiệm bây giờ cũng không quá chính xác, pháp trận sử dụng ở đây cũng không cao cấp, tất nhiên sẽ có lúc đoán sai."
Lục Diệp cười một tiếng: "Dù ta không biết pháp trận kia đến cùng là thứ gì, nhưng nếu nó đã ra kết quả như vậy thì chỉ có thể thản nhiên đối mặt mà thôi."
Dư Hiểu Điệp tò mò nhìn hắn: "Lục đại ca thật sự cảm thấy điều này không quá quan trọng?"
Lục Diệp lộ ra vẻ thoải mái không giống như đang giả vờ, nhưng nếu người bình thường đạt được kết quả như vậy, chắc chắn sẽ có chút nản lòng thoái chí.
Lục Diệp đưa mắt nhìn về phía đám người bị nô dịch ở cách đó không xa, khẽ cười nói: "Nếu so sánh với những người kia, ta có thể khai khiếu đã coi như rất may mắn rồi."
Dư Hiểu Điệp thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một đoàn người đang thất hồn lạc phách tập trung lại cùng nhau.
Những người ấy đều không có tư chất tu hành, bị trực tiếp đào thải.
Hai người huynh đệ Lưu thị cũng nằm trong số đó.