"Là ai đang nói chuyện?" Tu sĩ béo quay đầu lần theo nơi âm thanh phát ra.
Đám người bên dưới chủ động giãn cách, lộ ra người vừa nói chuyện.
Khi Lục Diệp thấy rõ dung mạo người kia, hắn hơi cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn chỉ gặp người này duy nhất một lần, đã thế còn rất lâu rồi chưa từng gặp lại đối phương.
Người nói chuyện là một vị nữ tử, khác biệt với đám người bị nô dịch đầy bụi đất chung quanh, mặc dù quần áo của nàng không quá đẹp, nhưng ít nhất vẫn rất sạch sẽ chỉnh tề.
Tu sĩ béo nhìn nữ tử kia, trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định hắn là Lục Diệp của Huyền Thiên tông? Nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp, nếu nói láo ở trước mặt ta, sẽ không có kết cục gì tốt đâu."
Nữ tử kia rụt cổ một cái, nhưng vẫn kiên định nói: "Ta có thể xác nhận."
Tu sĩ béo gật gật đầu, vung tay với Lục Diệp: "Được rồi, thân phận trong sạch, đi tới chỗ kia chờ đợi, không nên chạy loạn." Sau khi người này nói xong lại nháy mắt mấy cái với Lục Diệp: "Ngày mai sẽ có một lần cơ duyên chờ các ngươi."
Nói xong đối phương lập tức quay người rời đi.
Chờ sau khi gã rời đi, bầu không khí ngột ngạt mới có dấu hiệu giảm xuống, có thể nhìn ra những người bị nô dịch sinh hoạt ở tầng dưới chót nhất như bọn họ, cực kỳ e ngại vị tu sĩ béo kia.
Lục Diệp ngẫm nghĩ một lát rồi cất bước đi về phía nử tử vừa nói chuyện cho mình kia, chờ đến khi tới bên cạnh nàng, hắn mới mở miệng nói: "Cô nương, cám ơn ngươi đã bênh vực lẽ phải."
Nữ tử kia lắc đầu: "Không cần, trước kia ngươi đã cứu ta, khi đó ta cũng không kịp nói lời cảm tạ."
Chuyện nàng nói đã xảy ra từ nửa năm trước, lúc ấy Lục Diệp ngẫu nhiên gặp nữ tử này ở chỗ sâu trong đường hầm mỏ, nàng đang bị một người bị nô dịch khác đuổi theo, Lục Diệp nhìn có chút ngứa mắt, liền dạy dỗ tên người bị nô dịch hung dữ kia một trận.
Thế nhưng sau lần đó hắn chưa từng gặp lại nữ tử này.
Lục Diệp cười một tiếng: "Vậy coi như chúng ta hòa nhau?"
Nữ tử cũng mỉm cười, vẻ cằn cỗi trên khuôn mặt đã khôi phục lại một chút sức sống: "Hòa nhau."
"Giới thiệu lại một chút, ta là Huyền Thiên tông Lục Diệp!"
Nữ tử nhẹ nhàng thi lễ, cố sức lộ ra phong phạm khuê tú của gia tộc lớn: "Dư thị Dư Hiểu Điệp."
Lục Diệp hiếu kỳ nói: "Dư cô nương có biết chúng ta tập trung ở chỗ này để làm gì hay không? Cơ duyên mà tên mập vừa nói là cái gì?"
Dư Hiểu Điệp đưa tay vén mái tóc sang bên tai rồi giải thích: "Những người như chúng ta đều có lai lịch rõ ràng, thân phận trong sạch, đồng thời hầu hết đều chưa khai khiếu, dù đã khai khiếu thì tu vi cũng rất thấp. Tà Nguyệt cốc vốn không xem chúng ta là con người, chắc chắn không có ý định bồi dưỡng chúng ta, nhưng trong nhóm người chúng ta kiểu gì cũng có một vài người thích hợp tu hành. Hạo Thiên minh đã chiếm được nơi này, đương nhiên muốn sắp xếp một chút, một số người thích hợp tu hành, hoặc có tư chất tu hành trong đó sẽ được tông môn trong Hạo Thiên minh lấy đi."
"Đây chính là cơ duyên mà tên mập mạp kia nói?" Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ.
"Có phải Lục đại ca đã mở linh khiếu?" Dư Hiểu Điệp hỏi.
"Sao ngươi lại hỏi như vậy?" Lục Diệp không trả lời mà hỏi lại.
Dư Hiểu Điệp đưa tay chỉ túi trữ vật bên hông hắn.
Lục Diệp hiểu rõ, vuốt cằm nói: "Đúng vậy." sau đó, hỏi ngược lại: "Cô nương thì sao?"
Dư Hiểu Điệp nâng một bàn tay lên, trong lòng bàn tay kia có hào quang nhàn nhạt nở rộ.
Hiển nhiên nàng đã mở linh khiếu, thế nhưng Lục Diệp lại không rõ nàng là tu sĩ đã mở bao nhiêu khiếu, thêm nữa, cũng không nên hỏi loại chuyện này, bởi vì giữa hai bên không quá quen thuộc.
Cùng là tu sĩ đã mở linh khiếu, cho nên hai người có rất nhiều chủ đề chung. Đừng nhìn nơi đây tụ tập gần ngàn người, nhưng chỉ sợ trong đó không có bao nhiêu người khai khiếu, mà nếu có thì tu vi cũng cực thấp.
Người thực sự có chút tu vi cao đều đã sớm bị Tà Nguyệt cốc thu nạp, trở thành đệ tử tông môn này, tuy nhiên có thể dễ dàng đoán được kết cục của họ lúc này.
Dư Hiểu Điệp giảm thấp thanh âm nói: "Cơ duyên ngày mai cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nếu Lục đại ca có thiên phú đặc biệt nào đó, thì cứ thỏa thích biểu lộ ra là được. Chuyện này liên quan đến tương lai của ngươi."
Dường như nàng biết một ít chuyện gì đó.
Lục Diệp đáp: "Đã hiểu."
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn chẳng có thiên phú đặc biệt nào, cũng chỉ có một gốc Thiên Phú thụ không ai có thể nhìn thấy thôi, đồng thời hắn cũng không thể biểu hiện thứ này ra bên ngoài.
Thêm nữa, cứ một mực rúc bên trong một đám nữ tử cũng không tốt, sau khi Lục Diệp nói mấy câu cùng Dư Hiểu Điệp, đã cáo từ rời đi.
Ở bên này có không ít người bị nô dịch tụ tập, nhưng phạm vi hoạt động có hạn, Lục Diệp nhìn chung quanh một chút, sau đó trực tiếp bước vào trong góc.
Huynh đệ Lưu thị bên kia đang run lẩy bẩy trốn ở phía sau đám người, mắt thấy Lục Diệp đi tới, sắc mặt cả hai đều tái nhợt.