Bên trong đường hầm mỏ, hắn cũng không giúp được ngài ấy chuyện gì, ngược lại còn nhận ân tình của lão, nhưng hết lần này tới lần khác lão lại nói như vậy, hiển nhiên đang cố hết sức để giúp mình.
Đối với tiền bối cao thâm như lão, một câu thuận tiện có thể hóa giải được rất nhiều phiền phức cho Lục Diệp.
Ví dụ như túi trữ vật treo bên hông hắn!
Trước mắt đối với Lục Diệp, thứ này sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức, ngay thời điểm Lục Diệp tìm được túi trữ vật này từ trên người Chu Thành, hắn cũng đã có giác ngộ tương ứng rồi.
Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu có người của Hạo Thiên minh coi trọng túi trữ vật này, hắn sẽ lập tức đưa ra, dù sao thân phận của hắn bây giờ chỉ là quáng nô Tà Nguyệt cốc, vẫn là lúc cần dựa vào người khác.
Có bỏ mới có được.
Thêm nữa, đồ tốt thực sự đã bị hắn cất giấu trong người, nếu mất đi một túi trữ vật của Chu Thành, cũng không có gì đáng tiếc.
Nhưng có một câu thuận miệng vừa rồi của Đường lão, chỉ sợ không một ai dám đánh chủ ý với túi trữ vật này.
Tới cuối cùng không thể trực tiếp gửi lời cảm ơn tới lão giả kia, khiến Lục Diệp hơi có chút tiếc nuối, nhưng ngày còn dài, sẽ luôn có cơ hội.
Bên ngoài đường hầm mỏ là một sơn cốc khổng lồ, ba mặt núi vây quanh, chỉ có một con đường phía đông có thể tiến vào nơi này. Ngay lúc ấy, ở trong sơn cốc vô cùng náo nhiệt, tấp nập người đến người đi.
Lục Diệp giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong sơn cốc có thật nhiều dấu vết lưu lại sau đại chiến và một chút vết máu còn chưa khô trên mặt đất khiến toàn bộ sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Nhìn cách Hạo Thiên Minh đánh hạ nơi đây, cũng có thể biết được người Tà Nguyệt cốc đã tổn thất không nhỏ.
Từng lá cờ lớn đứng sừng sững ở các nơi trong sơn cốc, trên cờ lớn khắc chữ và đồ án khác biệt, hẳn là đại biểu tông môn cùng những gia tộc khác nhau.
Dưới cờ là cảnh tượng người người nhốn nháo, rộn rộn ràng ràng.
Theo tin tức Lục Diệp biết được, Hạo Thiên minh là một tổ chức cực kỳ khổng lồ, các thế lực trong tổ chức vô cùng phức tạp, vô số tông môn và gia tộc lớn nhỏ ngưng tụ thành một chỉnh thể. Nói cách khác, những thế lực mà hắn nhìn thấy trước mắt, chỉ là một góc nhỏ của Hạo Thiên minh thôi.
Mà Vạn Ma lĩnh vốn đối lập với Hạo Thiên minh, cũng có cơ cấu như vậy.
Lục Diệp vừa lấy được tự do cho nên tâm trạng vô cùng thoải mái, hắn nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, không nhịn được ngắm nghía vài lần khiến vị tu sĩ trẻ tuổi dẫn đường ở phía trước đã lên tiếng thúc giục mấy lần.
Hai người đi đến một góc sơn cốc, nơi này cũng có rất nhiều người tụ tập, thế nhưng những người này không thể so sánh với những tu sĩ quần áo sạch sẽ tinh thần vui vẻ mà Lục Diệp nhìn thấy ven đường. Đại đa số bọn họ đều đầy bụi đất, xanh xao vàng vọt, một số ít còn hồn bay phách lạc, nhất là một chút nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo.
Những người đầy bụi đất đều là quáng nô từng lao động trong khoáng mạch, quanh năm vất vả cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ khiến thoạt nhìn bọn họ như là dân chạy nạn.
Cũng không phải tất cả những người bị người của Tà Nguyệt cốc bắt làm tù binh đều bị đưa tới làm quáng nô, còn có một số nữ tử mỹ mạo khác nữa. Điều các nàng gặp phải càng thê thảm hơn quáng nô nhiều. Bây giờ khoáng mạch đã bị công chiếm, tuy các nàng được giải cứu ra nhưng những chuyện bi thảm mà họ đã gặp được trong quá khứ lại không cách nào xóa nhòa đi được.
Khi Lục Diệp nhìn thấy đám người này, hắn lập tức hiểu ra, đây đều là những người từng bị Tà Nguyệt cốc ức hiếp nô dịch, bây giờ một lần nữa lấy được tự do, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà tất cả đều bị đưa tới cùng một chỗ.
Ở phía trước đám người này còn có một cái bàn, phía sau bàn có một tên tu sĩ mập mạp, nhìn tuổi cũng không lớn lắm, đang dựa vào cái ghế, ôm cánh tay ngủ gật.
Tu sĩ trẻ tuổi dẫn Lục Diệp đến đây, lập tức đi lên phía trước, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.
Vị tu sĩ béo kia giật mình một cái, suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất. Sau khi gã thấy rõ người trước mặt, mới vỗ ngực nói: "Tiểu tử ngươi làm ta sợ muốn chết."
Tu sĩ trẻ tuổi im lặng, thấp giọng nói: "Bàng sư huynh, tuy đăng ký tạo sách là công việc nhàn rỗi, nhưng huynh cũng không thể như vậy được, nếu để các đại nhân trong minh nhìn thấy. . ."
Còn không chờ gã nói hết lời, tu sĩ béo đã không kiên nhẫn khoát tay: "Biết rồi, biết rồi, ngày nào cũng dông dài giống đám đàn bà." Đến đây gã ngừng lại một chút, rồi cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tu sĩ trẻ tuổi chuyển người sang một bên, để lộ ra Lục Diệp đằng sau lưng: "Đăng ký tạo sách, kiểm chứng thân phận."
Tu sĩ béo vốn mập mạp khiến đôi mắt bị thịt mỡ trên mặt chen lấn gần như không nhìn thấy gì, nhưng trong nháy mắt khi gã nhìn thấy Lục Diệp, bỗng nhiên con mắt ti hí lại mở ra, ánh mắt tập trung vào túi trữ vật bên hông hắn.