Trong đường hầm quặng mỏ lờ mờ ẩm ướt, Lục Diệp cõng sọt khoáng trên lưng, trên tay vác theo một chiếc cuốc chim, dò dẫm từng bước một tiến về phía trước.
Vẻ mặt của thiếu niên ấy có chút ưu thương, hai mắt chăm chú nhìn vào hư không mờ mịt trước mặt mình, dường như đang tập trung vào một thứ gì đó.
Người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy phía trước Lục Diệp không có bất kỳ thứ gì hết, nhưng trên thực tế, trong tầm mắt của thiếu niên ấy lại xuất hiện một bóng dáng hơi mờ.
Bóng dáng kia tựa như hình ảnh của một cái cây, có điều vô cùng mờ ảo, khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng.
Nhưng có thể rõ ràng nhận ra, cành lá trên cái cây nọ thật xum xuê tươi tốt, từ vị trí khoảng một phần ba thân cây tách ra những cành nhánh hướng về hai bên trái phải, tạo nên tán cây hình bán nguyệt.
Lục Diệp đi vào thế giới mang tên Cửu châu này được hơn một năm, nhưng đến nay hắn vẫn chưa thể hiểu rõ rút cuộc thứ này là cái gì.
Chỉ biết rằng khi lực chú ý của hắn đủ tập trung, sẽ có tỷ lệ nhất định xuất hiện Ảnh Tử thụ này trong tầm mắt.
Nhưng người khác hoàn toàn không thể phát hiện ra.
"Nhân sinh quá đỗi cực nhọc." Thiếu niên thở dài một tiếng.
Một năm trước, hắn đột nhiên tỉnh lại ở thế giới xa lạ này nhưng không chờ hắn quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, thế lực mà hắn sinh sống đã bị một đám tặc nhân công chiếm.
Rất nhiều người bị giết.
Hắn cùng một nhóm những nam nữ trẻ tuổi khác trở thành tù binh của đám tặc nhân kia, sau đó được đưa vào khoáng mạch này, trở thành một tên quáng nô đê tiện (quáng nô: nô lệ đào quáng).
Tiếp theo, từ trong miệng người bên ngoài nói chuyện phiếm với nhau, hắn biết được, thế lực vốn có của hắn là một tông môn mang tên Huyền Thiên tông, lệ thuộc vào Hạo Thiên minh.
Cái tên tông môn này nghe có vẻ huyễn khốc cuồng bá (ngang tàng lãnh khốc, bá đạo ngông cuồng) , nhưng trên thực tế nó chỉ là một môn phái nhỏ bất nhập lưu (chưa được đưa vào danh sách).
Còn phe công chiếm Huyền Thiên tông lại là Tà Nguyệt cốc, một môn phái dưới trướng Vạn Ma lĩnh.
Hạo Thiên minh và Vạn Ma lĩnh vốn là hai tổ chức trận doanh lớn của thế giới này, bọn họ đều do vô số những thế lực lớn nhỏ liên hợp hình thành.
Giữa hai bên tồn tại mối quan hệ đấu đá đánh giết lẫn nhau, chỉ mang trong lòng một mục đích duy nhất là hoàn toàn tiêu diệt đối phương.
Nghe nói, quá trình này đã kéo dài tới mấy trăm năm, vẫn chưa đi đến hồi kết.
Theo Lục Diệp, nói một cách đơn giản thì loại tranh đấu này chính là đối kháng giữa Thủ Tự trận doanh và Tà Ác trận doanh (tên gọi này được thiết lập cho hai trận doanh đối lập trong trò chơi Dungeons & Dragons).
Còn hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ không may bị cuốn vào bên trong mà thôi.
Bao năm qua Cửu Châu đại lục vẫn chìm sâu trong loạn lạc chiến hỏa, hàng năm đều có rất nhiều những thế lực nhỏ giống như Huyền Thiên tông bị nhổ tận gốc, nhưng rất nhanh lại có càng nhiều thế lực mới nổi lên như măng mọc sau mưa, chiếm cứ địa bàn các nơi, khiến thế cục trở nên càng thêm hỗn loạn.
“Quáng nô thì quáng nô vậy...”
Lục Diệp tự an ủi bản thân một tiếng, so với những người bị giết kia, tốt xấu gì hắn vẫn còn sống.
Nhưng sống sót được cũng không phải do hắn có bản lĩnh đặc biệt gì, chỉ do Tà Nguyệt cốc cần một chút tạp dịch làm việc mà thôi.
Và những người chẳng có tu vi nào lại còn trẻ như Lục Diệp, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Trên thực tế quáng nô trong mỏ quặng này, không chỉ có người thuộc Huyền Thiên tông, còn có một số ít những đệ tử tiểu gia tộc, môn phái nhỏ khác.
Phải biết rằng, thực lực của Tà Nguyệt cốc không yếu.
Những năm gần đây, bọn họ đã công chiếm được không ít địa bàn, hiển nhiên những thế lực vốn có trên địa bàn này đều bị hủy diệt.
Sau đó Tà Nguyệt cốc đã mang những người có thể sử dụng được đến các nơi nô dịch.
Những người này đều có chung một đặc điểm, vẫn chưa khai khiếu và trên người không có tu vi, cho nên rất dễ khống chế.
Trên Cửu Châu đại lục có lưu truyền một câu nói: “Yêu không khai khiếu khó hoá hình, người không khai khiếu khó tu hành.
Nói như vậy, cũng đủ hiểu muốn tu hành cần phải mở linh khiếu, và cũng chỉ có mở linh khiếu mới có tư cách để tu hành.
Thế nhưng mở linh khiếu không phải chuyện đơn giản.
Người bình thường trải qua quá trình rèn luyện theo hệ thống nhất định mới có thể mở ra linh khiếu, nhưng tỷ lệ này vẫn là hơn trăm mới được một, nếu như đối phương có xuất thân từ gia tộc hoặc tông môn, có được trưởng bối chỉ điểm thì tỷ lệ này có thể sẽ cao một chút.
Lục Diệp không thể mở ra linh khiếu của bản thân, cho nên chỉ có thể kiếm sống bằng nghề đào quáng ở trong hầm mỏ mờ tối này.
Có điều, làm quáng nô vẫn chưa hoàn toàn bế tắc, vẫn tồn tại một đường ra nhất định.