Chương 4: Chúng Ta Sẽ Đi Đâu???

Hắn đã từng âm thầm đánh giá, dù chỉ là tu sĩ tu vi thấp nhất Tà Nguyệt cốc cũng có thể nhẹ nhõm treo mình lên đánh mười cái.

Cho nên lúc Lục Diệp phát hiện ra bản thân hắn đang lọt vào công kích của một vị tu sĩ, hắn cũng hiểu, tai vạ đến nơi rồi.

Nguy cơ sống chết trước mắt, hắn trực tiếp ngừng chân lại, bỗng nhiên nhảy ngược về phía sau.

Ngực bị trúng một kiếm, tiếng gãy xương vang lên.

Lục Diệp rên lên một tiếng bay ngược về phía sau, ngã nhào trên mặt đất.

Đau đớn kịch liệt khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn không ít. Sau khi ý thức được mình còn sống, hắn lập tức đứng dậy.

"Ồ!" Tu sĩ vừa ra tay kia có chút kinh ngạc.

Dù gã chỉ tiện tay đánh ra một chưởng vừa rồi mà không dùng toàn lực, nhưng theo lẽ thường, đó không phải công kích mà một tên quáng nô có thể đón đỡ được.

Mượn ánh sáng nhạt để thấy rõ dung mạo quáng nô, gã lại bật thốt lên: "Lục Diệp?"

Giờ phút này, Lục Diệp đã bày ra tư thế quay người chạy trốn nhưng nghe được giọng nói đằng sau, hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên tột độ: "Dương quản sự?"

Tu sĩ họ Dương này là một tiểu quản sự trên mỏ, Lục Diệp thường xuyên liên hệ với gã để trao đổi Khí Huyết đan, cho nên giữa hai bên cũng coi như có chút quen biết.

Dương quản sự rất xem trọng Lục Diệp, dù sao gã cũng rất ít gặp một quáng nô có thể chịu được cực khổ, vất vả như hắn.

Thế nhưng xem trọng là xem trọng, gã cũng không có ưu đãi đặc biệt gì.

Nếu một ngày Lục Diệp không khai khiếu, thì hắn không cách nào vượt qua được ranh giới giữa phàm nhân và tu sĩ.

Sau khi Dương quản sự nhận ra Lục Diệp, gã đã hiểu vì sao một chưởng của mình không thể chụp chết đối phương.

Một năm qua Lục Diệp đã đổi đi không ít Khí Huyết đan từ trên tay gã, tố chất thân thể của đối phương vốn mạnh mẽ hơn quáng nô bình thường, lại thêm một kích vừa rồi chỉ là y tiện tay, không cố ý giết người, cho nên đối phương có thể còn sống sót cũng không quá kỳ quái.

Trái ngược với Dương quản sự đã bình tĩnh trở lại, khi biết người kia chính là đối phương, trong lòng Lục Diệp lại có chút bồn chồn.

Phải biết rằng, lúc bình thường tu sĩ Tà Nguyệt cốc sẽ không để ý tới tính mệnh quáng nô.

Bọn họ cũng biết ở trong mỏ quặng sẽ thường xuyên phát sinh chuyện quáng nô đánh nhau ẩu đả nhưng trừ phi bị bọn họ bắt gặp, còn không chẳng ai thèm để ý tới bao giờ.

Lục Diệp bên này mới đánh cho huynh đệ Lưu thị đầu rơi máu chảy, té xỉu trên đất, quay đầu lại đã thấy Dương quản sự chụp hắn một chưởng.

Theo ý nghĩ của Lục Diệp, đây rõ ràng là Dương quản sự đang giáo huấn hắn mà.

Thế nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy không đúng.

Bởi vì thời điểm Dương quản sự xông tới, vẻ mặt đối phương vô cùng vội vàng hấp tấp, không giống như muốn ra mặt thay huynh đệ Lưu thị.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Dương quản sự đã lộ ra vẻ mừng rỡ, tựa như đụng phải Lục Diệp ở nơi này là chuyện tốt vậy.

Gã tiến lên phía trước, một phát bắt được bả vai Lục Diệp nói: "Đi theo ta!"

Lục Diệp chợt cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn nắm chặt lấy mình, thân hình hắn không tự chủ được lập tức đi theo lên.

Hắn cố gắng nhịn xuống đau đớn từ trong lồng ngực, mở miệng hỏi: "Dương quản sự, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Bớt nói nhảm!" Dương quản sự hung dữ nói một câu.

Sau đó, gã vừa đi được mấy bước, ánh mắt đã nhìn về phía sọt khoáng sau lưng Lục Diệp, lạnh lùng ra lệnh: "Ném đi."

Lục Diệp không dám làm trái lời, vội vàng tháo cái sọt khoáng vứt trên mặt đất, thế nhưng hắn không vứt cuốc chim xuống, Dương quản sự cũng chỉ nhìn thoáng qua, ngược lại không nói thêm câu gì.

Càng bước vào bên trong, ánh sáng sau lưng càng xa dần, càng mờ mịt.

Chỗ sâu trong hầm mỏ rất tối, chỉ những bó đuốc được đặt cách nhau hơn mười trượng mới mang lại cho không gian này một chút ánh sáng mịt mờ.

Nhưng thông đạo trong mạch khoáng này lại hình thành theo hướng cài răng lược, địa hình vô cùng phức tạp, cũng không phải trong tất cả các hầm mỏ đều có bó đuốc chiếu sáng.

Đại đa số đường hầm mỏ quanh năm đều bị bóng tối bao trùm, ai cũng không biết những đường hầm mỏ kia sẽ đi thông tới nơi nào.

Cho nên đám quáng nô lấy quặng ở trong này, nếu không men theo dấu vết từ bó đuốc, sẽ dễ dàng lạc mất phương hướng.

Vốn dĩ nhóm quáng nô chỉ có thân thể của người thường, một khi lạc mất phương hướng ở loại địa phương này… kết cục có thể nghĩ.

Trong miệng đám người quáng nô, đường hầm mỏ có bó đuốc chiếu sáng là đường sáng, mà những đường quanh năm bị bóng tối bao trùm lại là đường tối.

Thường xuyên sẽ có bó đuốc bị đốt hết, khiến đường sáng biến thành đường tối… Quáng nô không thể xác định được phương vị, sẽ trực tiếp chết đói bên trong.

Theo sau Dương quản sự một đường tiến lên, Lục Diệp phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái. Đó chính là thỉnh thoảng Dương quản sự sẽ quay đầu nhìn quanh, vẻ mặt đầy lo lắng.

Giống như sau lưng có thứ gì đó rất nguy hiểm vậy.

Dáng vẻ của Dương quản sự như vậy cũng khiến hắn khẩn trương theo.